Bắc Tống phong lưu

Chương 1325-2: Nghĩ lại mà sợ (2)


Ngươi có thể nhớ rõ chuyện của Quái Cửu như vậy, ta cũng không tin ngươi sẽ quên. Lý Kỳ chuyển tròng mắt hỏi:

- Tửu Quỷ, lão có biết trên đời này loại rượu gì là tốt nhất không?

Tửu Quỷ nói:

- Đương nhiên biết, là rượu Tuyệt thế vô song của ngươi.

Lý Kỳ nói:

- Ta dùng một thùng Tuyệt thế vô song để đổi câu chuyện cũ của lão, có được không?

Tửu Quỷ trợn to hai mắt nhìn Lý Kỳ, dựng thẳng hai đầu ngón tay mặc cả:

- Hai thùng được không?

Mẹ kiếp! Ngươi thật không có tí nguyên tắc nào hả?

- Nguyên tắc có thể dùng làm rượu uống được sao?

- Không thể.

- Vậy thì còn cần nguyên tắc làm gì.

Lý Kỳ cười mắng:

- Không bàn nữa! Chỉ một thùng, hơn nữa, lão nhất định phải chia ra uống cùng với Mã Kiều nữa.

Kỳ thật hắn sớm đã muốn cho đôi thầy trò này một thùng Tuyệt thế vô song rồi, coi như là khao thưởng cho bọn họ.

Tửu Quỷ nói:

- Khó mà làm được.

- Vậy thì ta sẽ cho Mã Kiều uống một mình, còn muốn để y uống ngay trước mặt lão nữa, cho lão thèm chết luôn.

- Thành giao.

Tửu Quỷ lập tức đồng ý, lão ta vừa nghĩ đến việc Mã Kiều một mình ôm Tuyệt thế vô song, không để cho lão ta uống, hình ảnh kia thật sự quá tàn nhẫn.

Lý Kỳ cười ha ha giục:

- Vậy thì lão mau nói đi.

Tửu Quỷ vỗ vỗ vào cổ con lừa, không ngờ rằng con lừa lại thần kỳ ngẩng đầu lên, Tửu Quỷ trực tiếp dựa vào phía trên.

Mẹ kiếp! Hóa ra là giường di động nha, công nghệ cao a! Lý Kỳ nhìn xem liên tục kinh ngạc.

Tửu Quỷ uống một hớp rượu lớn, kể lại:

- Thật ra ta là người Tô Châu, trước kia trong nhà làm nghề buôn bán tơ lụa, có chút ít tiền, trước đây ta rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thích cùng người luận võ, lúc ở Tô Châu cũng là tiếng xấu truyền xa. Tại thời điểm ta mười bảy tuổi, đã không tìm thấy địch thủ ở Tô Châu nữa, ta lại đi ra bên ngoài tìm người luận võ, có một lần, ta lỡ tay đánh chết đối phương, may mắn quan Tri huyện địa phương ấy là một tên tham quan, cha mẹ ta dùng tiền cứu ta ra ngoài, nhưng, lúc ấy ta cũng không có hối cải, ngược lại lại cảm thấy trước kia luận võ quá ngây thơ, không đủ sảng khoái, cũng không thể so sánh được bản lãnh thật sự, chỉ có dùng sống chết để so tài, mới là chân chính giao lưu, vì thế ta đã nghĩ biện pháp bức ép đối phương ký giấy sinh tử, tại thời điểm ta mười chín tuổi, ta đã đánh chết hai mươi sáu người.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Khó trách lão vừa ra tay đã muốn lấy mạng người.

Tửu Quỷ thở dài nói:

- Điều đấy ta cũng không rõ ràng, có khả năng đấy chính là bản tính của ta, kỳ thật lúc ta nhìn thấy tên nhóc con Tái Hưng kia, liền nhớ lại lúc ta còn trẻ, ai, đáng tiếc lúc ấy ta không muốn đi lính, thật sự là thất sách a.

Với tính cách này của ngươi, tham gia vào quân đội thì khác gì đi chịu chết. Lý Kỳ hỏi:

- Sau đấy thì sao?

Tửu Quỷ nói:

- Về sau bởi vì giết quá nhiều người, nên không còn có người nào nguyện ý luận võ với ta nữa, vì thế ta lại tiêu tiền để luận võ cùng đám tử tù trong ngục giam, dù sao bọn họ đều sẽ phải chết, chết ở trong tay ai thì cũng không khác gì, hơn nữa, ta còn làm cho bọn họ được ăn một bữa thịnh soạn nữa.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Lão thật đúng là lợi hại a, biện pháp này cũng nghĩ ra được.

Tửu Quỷ cười ha ha nói:

- Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền thôi.

- Có đạo lý.

Tửu Quỷ tiếp tục kể:

- Loại tình huống này vẫn kéo dài đến năm ta hai mươi tuổi, thẳng đến tên kẻ thù thứ nhất của ta tìm tới cửa. Người này hẳn là sư phụ của Nhạc Phi.

Lý Kỳ cau mày hỏi:

- Chu Đồng?

Tửu Quỷ hỏi lại:

- Ngươi biết ông ta?

- Không biết, nhưng có nghe qua.

- Ah, vậy cũng không kỳ quái, lão nhân kia khá là có danh tiếng.

Tửu Quỷ cũng không nghiên cứu chi tiếp, kể tiếp:

- Lão nhân kia nghe nói ta giết người vô số, còn riêng tìm tận tới cửa, nói phải vì dân trừ hại, có người tới cửa tìm ta luận võ, ta đương nhiên vui vẻ rồi, vì vậy hai người chúng ta liền ký xuống giấy sinh tử.

Lý Kỳ hỏi:

- Ngươi thua?

- Làm sao ngươi biết?

- Ngươi không thua thì sao sẽ nhấc lên quan hệ với Quái Cửu Lang chứ.

- Ha ha, ngươi thật đúng là thông minh, nếu Quái Cửu Lang còn sống, hai người các ngươi đấu một trận, chắc chắn sẽ phi thường thú vị đấy.

- Đấu cái cọng lông ấy, nếu ta chọc phải ông ta, thì ta trực tiếp trốn vào hoàng cung luôn, rồi phái mười vạn cấm vệ quân đi tiêu diệt ông ta

Lý Kỳ phất tay, bảo:

- Lão kể tiếp đi.

Tửu Quỷ tiếp tục kể lại:

- Kỳ thật cũng không thể nói là ta thua, tuy rằng quyền pháp của Chu lão đầu cao hơn ta một bậc, nhưng ta còn trẻ hơn ông ấy, một quyền của ông ấy đánh không chết được ta, nhưng nếu ông ta trúng một quyền của ta, vậy thì ông ta liền ăn đủ. Lúc mới bắt đầu, ông ấy chiếm thượng phong, nhưng càng đánh về sau, khí lực của ông ấy dần dần không đủ, mà ta dù sao vẫn còn tuổi trẻ, có khí lực, ta dần dần chiếm được thượng phong, tuy nhiên, gừng càng già càng cay, ta thấy ông ta sắp không trụ được thì đã có chút coi thường, nào biết ông ta đang tụ lực, cố ý lộ ra sơ hở, kết quả ta bị ông ta đánh lén thành công, một quyền đánh vào trên đầu ta, mà ông ta cũng bị ta dùng toàn lực đá trúng một cước, hai người đều bị trọng thương, thiếu chút nữa thì đồng quy vu tận, ngay cả khí lực để giết chết đối phương cũng không có.

Lý Kỳ nói:

- Lúc này Quái Cửu Lang xuất hiện.

Tửu Quỷ hơi híp hai mắt nói:

- Ta được người hầu nâng về nhà, vẫn luôn hôn mê không tỉnh, cha mẹ ta tìm đến lang trung tốt nhất, nhưng đều bó tay không có biện pháp, còn bảo cha mẹ ta giúp ta chuẩn bị hậu sự, nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại truyền đến tin tức, nói rằng Chu lão đầu được một vị thần y đi qua Tô Châu cứu sống. Cha mẹ ta chỉ có một đứa con trai là ta, chỉ cần còn có một chút hy vọng, đều muốn cho ta đi nếm thử, vì thế đã vội vàng chạy đi tìm lão Quái Cửu Lang kia.

Lý Kỳ nói:

- Quái Cửu Lang đã đề xuất dùng toàn bộ tài sản nhà ngươi để đổi lấy tính mạng ngươi.

Tửu Quỷ gật đầu nói:

- Cha mẹ ta cũng đáp ứng, kết quả Quái Cửu Lang cứu sống được ta, nhưng cha mẹ ta lại bởi vì ngày đêm chiếu cố ta, hơn nữa, cha ta bởi vì gia nghiệp tổ truyền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, tích tự uất ức hóa thành bệnh tật, không lâu sau liền thì qua đời, cha ta qua đời không lâu thì mẹ ta cũng rời khỏi nhân thế, hai người bọn họ đều qua đời ở căn nhà cỏ bên cạnh phòng của Quái Cửu Lang, kỳ thật Quái Cửu Lang có thể cứu họ, nhưng gã không cứu, gã còn nói cho ta biết, gã muốn để cho ta nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi người thân. Về sau ta còn biết, kỳ thật Quái Cửu Lang là bạn tốt của Chu Đồng, gã biết được Chu Đồng tìm ta đấu võ, sợ Chu Đồng gặp nguy hiểm, nên không ngủ không nghỉ chạy suốt bảy ngày bảy đêm mới đúng lúc chạy tới Tô Châu, cứu Chu Đồng một mạng, hơn nữa tin tức kia cũng là do gã cố ý thả ra, mục đích của gã là khiến cho ta hai bàn tay trắng.

Lý Kỳ thở dài hỏi:

- Vậy lão không nghĩ đến tìm ông ta báo thù sao?

Tửu Quỷ cười lạnh một tiếng, nói:

- Đương nhiên, huyết hải thâm cừu như thế, nếu ta không báo, thì uổng cho phận làm con, sau khi ta khỏi hẳn, ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm Quái Cửu Lang, những sự tích về Quái Cửu Lang cũng là nghe được vào thời điểm ấy. Rốt cục sau nửa năm, ta tìm được hành tung của Quái Cửu Lang, ta theo dõi gã ba ngày, đến một đem, ta lấy dao găm vụng trộm lẻn vào phòng cảu Quái Cửu Lang, thừa dịp gã ngủ say đâm xuống một nhát.

Nói xong một câu cuối cùng ấy, thanh âm của Tửu Quỷ đột nhiên xuất hiện một tia dao động.

Lý Kỳ nói:

- Người nằm trên giường không phải Quái Cửu Lang.

Tửu Quỷ gật gật đầu nói:

- Vậy ngươi có thể đoán được là ai không?

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu.

Tửu Quỷ nói:

- Là cha ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status