Bắc Tống phong lưu

Chương 1542-2: Đất đai giải phóng binh quyền (2)


Đám người Trương Bá Ngọc cũng lén gật đầu.

Lý Kỳ cười nói:

- Nhưng vạn biết vẫn quanh một đốm.

Đám người Trương Bá Ngọc vẫn không hiểu.

Nhưng Triệu Tinh Yến thì cũng đã phản ứng kịp, nói:

- Huynh chỉ là lợi ích.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Nhưng cũng không phải là nó, lúc trước Dương thái phó nói thực lực của gia tộc Lý Toàn Thánh trong quân là thâm căn cố đế. Nhưng thực lực mà muội nói là những đại tướng đó mà không phải những binh lính đó.

Dương Anh Nhị nói:

- Dù nói như thế, nhưng binh lính đều nghe theo tướng quân, điều này cũng chẳng có gì khác biệt.

- Khác biệt rất lớn.

Lý Kỳ cười giải thích:

- Sở dĩ những tướng quân đó muốn đi theo Lý Toàn Thánh. Đó là vì họ đều là Lý Toàn Thánh đề bạt lên, là Lý Toàn Thánh cho họ quyền lực và tiền bạc. Họ có thể không phải là thần phục dưới nhân phẩm của Lý Toàn Thánh. Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là lợi ích tác quái. Nhưng binh lính thì được cái gì? Không phải là một miếng cơm ăn, ta không tin tướng quân nào có thể lấy tiền của nhà mình ra chia cho binh lính dưới trướng. Cho nên binh lính chính là điểm đột phá của chúng ta.

Triệu Tinh Yến khẽ nhíu mày, nói:

- Binh lính? Nhiều binh lính như vậy, huynh không thể đột phá từng người chứ?

- Ai nói ta muốn đột phá từng người?

Lý Kỳ khẽ hừ một tiếng, nói:

- Hiện tại cũng không thể so với trước đây được, cấp phát quân lương đều được sự phê chuẩn của triều đình. Ta không biết những binh lính đó có tình cảm thế nào với cấp trên của họ. Nhưng ta tin chắc một điểm, đó chính là tình cảm này không thể làm cơm ăn, chỉ cần chúng ta nghĩ cách nắm lấy điểm yếu của những binh lính đó, trước tiên thu phục lòng binh lính, sợ là sức ảnh hưởng của Lý Toàn Thánh trong quân có lớn hơn nữa, nhưng không có sự ủng hộ của binh lính, mấy tên tư lệnh không quân họ còn có thể làm được gì chứ?

Trương Bá Ngọc nói:

- Nhưng làm thế nào để thuyết phục binh lính tự nguyện làm nghề nông?

- Thuyết phục?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Chuyện này còn cần du thuyết. Chuyện đó cũng không khỏi cũng quá là không hiệu suất, rất đơn giản, lấy bát cơm ra đặt trước mặt họ, họ sẽ tới.

Triệu Tinh Yến nói:

- Vậy bát cơm đó từ đâu tới?

Lý Kỳ cảm thấy vấn đề này có chút ngu ngốc nói:

- Đương nhiên là từ đất ra rồi, lẽ nào từ trên trời rơi xuống à!

Người này là hỏi một đàng trả lời một nẻo mà, Triệu Tinh Yến đỏ mặt lên, nói:

- Huynh biết ta hỏi không phải là cái này.

- Nhưng cơm trong miệng ta chính là một bát cơm trắng nóng hổi đó!

Lý Kỳ khẽ ho một tiếng, nói:

- Các ngươi cũng đừng quên, đến nay ta vẫn chưa nói nội dung hợp đồng thuê đất đó cho người dân biết.

Trương Bá Ngọc hiếu kỳ nói:

- Lẽ nào khế ước thuê đất có liên quan tới chuyện này?

- Không hề khoa trương chút nào, khế ước thuê đất này liên quan tới hàng triệu người dân sống trên mảnh đất này, không có ngoại lệ.

Lý Kỳ nói:

- Dân chúng không phải rất muốn biết họ rốt cuộc là dựa vào cái gì để thuê đất sao? Bây giờ ta nói cho các ngươi biết, chính là dựa vào nhân khẩu của mỗi hộ gia đình để quyết định ngươi có thể thuê được bao nhiêu đất. Một nhà bốn người chắc chắn sẽ được thuê nhiều hơn nhà có ba người rồi. Tuy nhiên, trong chuyện này còn có một sự hạn chế, chính là trong nhà các ngươi có bao nhiêu canh nông?

Lấy một ví dụ, nhà ngươi năm người, trong đó có hai người con trai làm nghề nông, còn có một người con trai làm lính, vậy thì người làm lính này không được tính vào trong đó, chỉ có thể tính là bốn người. Bởi vì binh lính có lương bổng rồi. Hơn nữa họ cũng không có thời gian làm nghề nông. Chúng ta cần phải bảo đảm mỗi mẫu đất đều được trồng cấy tốt. Mà trong một gia đình lại có một trẻ nhỏ và một người già, họ cũng không có khả năng trồng cấy, nhưng họ lại phải tiêu tốn lương thực, cho nên nằm trong trường hợp thuê đất. Chúng ta cũng phải tính tới điểm này, nên cho họ thuê bao nhiêu đất mới có thể nuôi sống được bốn người, lại có thể bảo đảm nằm trong khả năng làm việc của hai người khỏe mạnh.

Nếu xuất hiện đất hoang, vậy thì trên cơ sở chính sách quốc hữu hóa đất đai, người dân và triều đình đều bị tổn thất. Chúng ta phải suy nghĩ tới khả năng làm nông của mỗi hộ gia đình, mới quyết định cho họ thuê bao nhiêu đất. Nhưng trước đây, chúng ta còn phải tiết lộ thông tin, nói triều đình sau khi giải quyết vấn đề đất đai, sẽ bắt đầu chỉnh đốn quân chính. Nhưng quy mô giải trừ quân bị, ghi nhớ, có thể bởi vì đại diện truyền tin, mà nhất định đại diện sự thật, nhất định phải nói rõ trọng điểm.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Ta hiểu rồi, một khi sau khi nội dung khế ước thuê mướn được đưa ra, người dân chắc chắn sẽ hy vọng thuê được nhiều mẫu đất. Như vậy sẽ có đủ nhân lực để ủng hộ. Tuy nhiên cứ như vậy, nếu trong nhà có người làm lính chắc chắn sẽ bị thiệt thòi không ít. Đất là chuyện cả đời, còn làm lính đánh giặc, một khi qua độ tuổi nào đó, sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng ai có thể bảo đảm tới khi đó vẫn còn đất để lại cho họ? Cho nên người nhà của các binh lính đều có thể hy vọng con trai mình có thể trở về làm nghề nông, nhưng đó không phải là điều ngươi muốn về là có thể về được, nhất định phải có sự đồng ý của triều đình. Hơn nữa làm lính dù có lương, điều này sẽ khiến cho người nhà binh lính cũng không phải là kiên quyết như vậy, nhưng khi đó nếu truyền kế hoạch binh lính của triều đình ra, vậy thì đừng nói người nhà của những binh lính đó, mà ngay cả bản thân binh lính cũng chắc chắn sẽ do dự.

Càng quan trọng là, triều đình dự định sau khi chấp hành xong chính sách đất đai, mới chỉnh đốn quân chính. Mặc dù đây chỉ là tin đồn, nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, đây có lẽ là rất có khả năng. Các binh lính và người nhà của họ chắc chắn không cần phải đánh cược, bởi vì hiện giờ chỉ cần ngươi trở về nhà làm nghề nông, đất đai chắc chắn là không ít rồi. Nhưng không ai có thể bảo đảm lương bổng của họ có thể duy trì được, ngộ nhỡ tin này là thật, đó không chỉ lương bổng không có, mà đất đai cũng không có.

Điều này có lẽ liên quan tới chuyện cả đời của họ. Cho nên tới khi đó nhất định không có binh lính nào dám đánh cược một phen. Những tướng quân đó không sao cả, họ có tiền, nhưng binh lính lại không có. Lúc này triều đình chỉ cần đưa ra chính sách binh lính có thể tự nguyện về nhà làm nghề nông, những binh lính đó chắc chắn sẽ thuận nước đẩy thuyền từ quân doanh đi ra, trở về nhà làm nghề nông, có cản cũng không cản được.

- Cao! Quả thực là quá cao minh, Xu Mật Sứ, chiêu này của ngươi thật là lợi hại.

Trương Bá Ngọc không kìm nổi trầm trồ khen ngợi.

Lưu Khánh Thanh cười nói:

- Nếu đã như vậy, triều đình không cần làm người ác nữa. Bởi vì bề ngoài thấy triều đình đã giao quyền lựa chọn cho binh lính, chẳng qua là họ căn bản không lựa chọn.

Dương Anh Nhị thở dài nói:

- Xu Mật Sứ đại tài, ta vạn phần khâm phục.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Những chuyện này miễn đi, cái gì mà đại tài tiểu tài chứ? Những điều này đều là chó má, còn không bằng tiền tài có được thực sự. Các ngươi nên nhớ một điểm, trước tiên những người làm quan này chúng ta nhất định phải hiểu được nhu cầu của người dân. Mà tất cả những gì người dân làm là vì cuộc sống, dùng chính sách của chúng ta để làm cho cuộc sống của người dân giàu có hơn, dùng yêu cầu của người dân đểu ủng hộ chúng sách của chúng ta, điều này quả thực chính là quan hệ cung cầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status