Bắc Tống phong lưu

Chương 1545-1: Sơn cùng thủy tận (1)


Ngô Giới nói rất thành khẩn, nhìn thế nào cũng không giống như là đang nói dối.

Nhưng có câu nói rất đúng, biết người biết mặt mà không biết lòng.

Ai dám bảo đảm không phải Ngô Giới ngươi gây khó dễ từ bên trong, Đoàn Thế Văn liền nói với vẻ mặt hồ nghi:

- Ngô tướng quân nói họ đã từng nói với ngươi chuyện này?

Ngô Giới gật đầu nói:

- Chính là như vậy, nhưng chuyện này nếu thật sự truy xét tới cùng, ta thấy Đại Lý vương có những chỗ xử lý không thỏa đáng.

Lại trách ta? Đoàn Chính Nghiêm mấy hôm trước còn bị Lý Kỳ lấy lui làm tiến đùa cho sống lên chết xuống, mặt tro mày xám. Bây giờ thấy Ngô Giới lại muốn đổ trách nhiệm lên người họ, không khỏi có chút buồn bực. Trong lòng thầm nghĩ, chuyện này ta vừa mới biết, sao có thể vì ta gây ra được? Ta đây không phải là mình muốn gây thêm phiền phức cho mình sao? Không mặn không nhạt nói:

- Thật sao? Vậy bổn vương xin lắng tai nghe.

Ngô Giới nói:

- Cả chuyện này là như vậy, mấy hôm trước bộ hạ của Diêu Kha Long tới sông Phú Lương đánh cá, đúng lúc gặp người của Mông Khôn. Hai bên đã xảy ra tranh chấp, kết quả chính là người của Mông Khôn không những đuổi người của Diêu Kha Long đi, còn lệnh cho họ để số cá họ đã đánh được lại. Nhưng đó chỉ là một mồi lửa, kỳ thực đám người Mông Khôn trước đó đã nhiều lần chèn ép họ. Kỳ thực họ vốn đều là tướng sỹ Đại Lý, theo lý thì nên được đối xử công bằng. Nhưng tiếc là sự thực không phải như vậy.

Đoàn Chính Nghiêm khẽ nhíu mày nói:

- Xin Ngô tướng quân nói rõ.

Ngô Giới nói:

- Chuyện khác ta không nói nữa, chỉ từ tình hình nhân mã hai bên trú đóng cho thấy, kỳ thực có thể nhìn ta một số manh mối. Nhân mã của đám người Mông Khôn tất cả đều đóng ở vùng đất tốt nhất, bên cạnh núi còn có nước, có thể ngăn gió tránh mưa. Còn nhân mã của đám người Diêu Kha Long lại đóng ở nơi trống trải nhất, từ sáng tới tối cả ngày đều chịu sự khảo nghiệm của mưa nắng.

Đoàn Chính Nghiêm nghe thấy thế không khỏi nhìn về phía Đoàn Thế Văn. ông ta thật sự không thiên về cầm quân đánh giặc, chuyện về phương diện này cũng căn bản không hiểu lắm. Hơn nữa trong môi trường lúc đó ông ta sao có thể suy nghĩ cẩn thận được?

Nhưng Đoàn Thế Văn rõ ràng là biết điểm này, sắc mặt có chút quái dị, qua loa tắc trách nói:

- Tình hình khi đó loạn lạc như vậy, Bệ hạ sao có thể nghĩ được nhiều như thế? Vì sao ngươi lại biết chuyện này mà lại không nói cho Bệ hạ biết?

Ngô Giới thở dài nói:

- Ta chỉ giúp đỡ thôi, đây là chuyện nhà các ngươi, sao ta tiện ra mặt được? Mãi cho tới giờ vẫn như vậy, dù họ có đưa ra nguyện vọng muốn quy thuận Đại Tống ta, nhưng ta vẫn từ chối. Vì vậy, ta còn trốn trong đại trướng ai cũng không gặp.

Lẽ nào thật sự không phải y gây khó dễ trong đó sao? Đoàn Chính Nghiêm nghe thấy thế cũng có chút do dự, trong lòng thầm nghĩ, chuyện này phải quay về hỏi cho rõ ràng đã.

Lý Kỳ bổ sung thêm:

- Sau khi ta biết được chuyện này, lập tức cho gọi Ngô Giới tới. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đối với chuyện nhà Đại Lý các ngươi, ta thật sự không quan tâm. Ta cũng không có thời gian mà làm việc này, nhưng ta hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng xử lý xong chuyện này, không nên vì vậy mà liên lụy tới Đại Tống ta.

Đoàn Thế Văn thấy ngữ khí của Lý Kỳ ngày càng cứng rắn, thật sự sợ hắn sẽ trả đũa, liền chuyển đề tài nói:

- Quân Tống của quận Thạch Thành là thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Chuyện của Chiết Ngạn Chất ta cũng đã nghe nói. Nhưng ta thấy chuyện này không thể trách chúng ta được. Nhiệm vụ của họ lúc này đã hoàn thành rồi. Ta đương nhiên là muốn hạ lệnh cho họ lui binh, chẳng lẽ lại còn muốn họ ở đó lâu dài sao? Là dân chúng các ngươi đã quỳ trước mặt họ, thậm chí còn dùng cái chết để bức bách, không cho họ rời đi. Chuyện này ngươi muốn ta phải làm thế nào? Lẽ nào lệnh cho họ dùng đao mở một đường máu rút lui sao? Nếu thật sự như vậy, các ngươi sợ là càng trách tội ta hơn. Ta đã gửi thư cho Chiết Ngạn Chất, để họ làm tốt công tác tư tưởng với dân chúng, nhanh chóng rút binh.

Đoàn Chính Nghiêm lại một lần nữa bị Lý Kỳ nói cho á khẩu.

Quả thực, Lý Kỳ làm như vậy không có gì đáng trách, hơn nữa cũng là điều mà ông ta hy vọng nhìn thấy. Nếu Lý Kỳ để cho Chiết Ngạn Chất thường trú ở quận Thạch Thành, ông ta sẽ càng đau đầu hơn. Nhưng ông ta lại thầm cảm thấy chuyện này quá khó, nhất định có liên quan tới Lý Kỳ, biểu hiện vô cùng áy náy. Trong lòng thầm nghĩ, ta vẫn là quá kích động, cái gì cũng đều không nắm rõ tình hình đã chạy tới đây hỏi tội rồi. Về phần bị họ phản bác lại cho không nói được lời nào cũng đúng, vẫn nên đi hỏi cho rõ mới có thể lý luận với họ được. Nghĩ tới đây, ông ta chắp tay nói:

- Thật sự xin lỗi, Đoàn mỗ nhất thời kích động, mạo phạm Xu Mật Sứ rồi.

Lý Kỳ giơ tay lên cười nói:

- Không sao, không sao, chuyện này ta cũng có thể hiểu được. Nhưng ta thấy Đại Lý vương ngươi lúc này có lẽ nên trở về thương lượng với những tù trưởng đó đi. Nếu chuyện này không kịp thời ngăn chặn, e là sẽ xảy ra đại loạn.

Ngô Giới nói:

- Hiện tại Ngô Lân vẫn đang ở bên đó chờ Đại Lý vương đi tiếp thu. Ta không trở về, tránh gây ra chuyện hiểu lầm gì. Vậy ta có chết trăm lần cũng khó mà đền được tội.

Tướng soái hai người các ngươi ngươi một câu, ta một câu, đẩy sạch trơn trách nhiệm. Nói cho cùng, lại biến thành Đoàn Chính Nghiêm không phải sao?

Đoàn Chính Nghiêm gật đầu nói:

- Vậy Đoàn mỗ xin cáo từ trước.

Lý Kỳ đứng dậy nói:

- Ta tiễn Đại Lý vương.

- Không sám làm phiền Xu Mật Sứ đại giá, Đoàn mỗ xin cáo từ ở đây.

Đoàn Chính Nghiêm nói xong, liền cùng Đoàn Thế Văn rời đi.

Sau khi họ đi rồi, Triệu Tinh Yến liền cười nói với Lý Kỳ:

- Huynh cũng thật là biết cách giữ bình tĩnh đấy!

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Sự việc đã tới nước này, họ đã đi tới đường cùng rồi, căn bản không thể lật ngược tình thế được nữa rồi. Chờ tới khi ông ta sơn cùng thủy tận, đương nhiên sẽ tới tìm ta, cũng chỉ là vấn đề ngày một ngày hai thôi.

Ngô Giới cẩn thận nói:

- Lẽ nào Xu Mật Sứ không sợ Đoàn Chính Nghiêm thuyết phục được đám người Diêu Kha Long sao?

Lý Kỳ không trả lời mà hỏi lại:

- Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là Ngô Giới ngươi, đối diện với du thuyết của Đoàn Chính Nghiêm, ngươi lựa chọn thế nào?

Ngô Giới hơi giật mình, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

Triệu Tinh Yến cười nói:

- Nếu bức thư đó không bị Đoàn Chính Nghiêm biết, như vậy còn có chút hy vọng. Nhưng, bây giờ bức thư đó đã bại lộ rồi, những người đó căn bản không còn lựa chọn nào khác. Trong hoàn cảnh này, e là một người đơn thuần cũng đều không tin Đoàn Chính Nghiêm sẽ bỏ qua chuyện cũ. Họ chỉ có thể cho rằng đây là kế quyền nghi của Đoàn Chính Nghiêm. Như vậy họ chỉ có một con đường có thể đi.

Ngô Giới nói:

- Dốc toàn lực quy thuận Đại Tống ta.

Triệu Tinh Yến khẽ gật đầu, cười nói:

- Ngô Giới, Xu Mật Sứ của các ngươi không có hảo tâm như vậy đâu, có thể vô duyên vô cớ mang bức thư đó giao cho Đoàn Chính Nghiêm.

Ngô Giới nhất thời bừng tỉnh, trong lòng thầm nghĩ Xu Mật Sứ quả thật là tâm tư cẩn thận, lại có thể nghĩ được thấu triệt như vậy. Cứ như vậy, hắn có lý do giải vây cho mình, lại có thể tuyệt đường của Đoàn Chính Nghiêm. Chiêu này quả thật quá độc ác.

Lý Kỳ liền nói:

- Lời này của muội là có ý gì? Ta đây chỉ là theo lẽ xử lý công bằng, vậy muội nói ta nên làm thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status