Bắc Tống phong lưu

Chương 1842-1: Nước mắt người tình (1)


Lời nhận xét này của Thái Kinh đã khiến cho đám người Cao Cầu chỉ cảm thấy như ngắm hoa trong sương, căn bản không hiểu rõ lắm.

Duy chỉ có Lý Kỳ là thầm tán thưởng Thái Kinh trong lòng, không hổ là đệ nhất sành ăn, một lời nói đã nói hết được điều kỳ diệu trong đó.

Kỳ thực lần này hắn làm chính là cà phê Ireland. Loại cà phê Ireland này trình tự vô cùng rõ ràng, chính là do vì trình tự rõ ràng này đã tạo ra cảm giác phức tạp.

Có thể nói như vậy, nếu không có người thích thì rất khó mà cảm nhận được phong tình của cà phê Ireland.

Mà Thái Kinh cũng đã sống gần trăm tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều sự khác lạ, bi hỉ ly hợp cũng đều đã trải qua rất nhiều rồi. Hơn nữa lại tới những năm cuối đời này, vì vậy, lão rất nhanh đã thưởng thức được hương vị phức tạp đó của loại cà phê Ireland này.

Tuy nhiên, đám Cao Cầu chưa được uống, hoàn toàn không thể nào thể nghiệm được. Họ cho rằng Thái Kinh chắc chắc sẽ có lý giải vô cùng độc đáo, nào ngờ Thái Kinh lại quăng ra một câu, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm. Điều này quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Nhưng, sau khi họ uống ly cà phê này, bỗng như vừa tỉnh giấc mộng, lập tức hiểu ý nghĩa câu nói đó của Thái Kinh.

Trịnh Dật uống được hai hớp, bỗng nhiên giơ chiếc ly rượu lên nói: - Đắng và ngọt trong rượu, ly cà phê này thực sự khiến cho người ta mê đắm.

Nói xong, y lại uống một ngụm lớn, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc Vương Dao và Tầm Mặc gặp cảnh gúc mắc. Niềm vui và nỗi bi thương đó, nỗi đau ghi tạc trong lòng đó, dù nói mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, nhưng khi sầu khổ ngoài rượu ra, lại có thể nhớ tới ai nữa chứ?

Lý Kỳ liếc nhìn Trịnh Dật, thầm chửi, đáng chết, ngươi không thể còn nhớ phu nhân ta chứ. Nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả nói: - Trịnh Nhị, không ngờ tuổi tác của ngươi còn trẻ, mà lại có được cảm ngộ này.

Trịnh Dật giật mình, bỗng tỉnh ngộ lại, trong lòng thầm nghĩ, đây là thế nào chứ? Ta sớm đã từ bỏ rồi, vì sao lại còn nhớ ra? Nghĩ tới đây, khó trách lại cảm thấy hổ thẹn với Trương Nhuận Nhi, trong lòng không khỏi thầm chửi mình. Liếc nhìn Lý Kỳ, y lại bật cười ha hả nói: - Tuổi tác của ngươi còn nhỏ hơn ta, lại có thể điều chế được loại cà phê làm say đắm lòng người như vậy, xem ra cảm ngộ trong lòng ngươi còn xa hơn ta!

Cao Cầu bật cười ha hả nói: - Bên cạnh hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, cảm ngộ đương nhiên là phải hơn ngươi rồi.

Cao Cầu, ngươi đây là cái bình chưa mở, bên trong còn có hai cha mẹ vợ của ta. Lý Kỳ không phải là người thua thiệt, nói: - Hồng nhan tri kỷ của Nha Nội hình như là còn gấp ta mấy lần nữa.

Nhắc tới Nha Nội, trong lòng Cao Cầu bỗng nhiên có cảm giác lẫn lộn, không thể nói ra được, không khỏi nhấp một ngụm cà phê, tự cảm thấy áp lực này chính là hóa thân của Nha Nội. Đắng và ngọt trong đó, không đề cập tới cũng thôi.

Lý Kỳ đã pha cho mỗi người họ một ly cà phê, biết họ chắc chắn sẽ có rất nhiều lời lẽ tầm thường, do đó liền chuồn đi. Đối với đám người Thái Kinh này thì không có ý kiến, dù sao Lý Kỳ có lẽ là chủ nhân, không thể quan tâm tới bàn này của họ được.

Lý Kỳ lại đi tới bàn khác, phần lớn mọi người đều rất hứng thú với hương vị mới mẻ của loại cà phê đậm đà này. Chỉ có số ít người là cười nhạt. Điều này cũng không có gì là lạ, mỗi người đều có khẩu vị riêng của mình. Có những người bản tính là ghét vị cà phê, điều này là rất bình thường. Lý Kỳ cũng khẩn trương cho người đi đổi cho những người này một ly trà, bởi vì chờ đợi chính là món điểm tâm, không có trà rượu.

Sau đó, hắn chuẩn bị lên lầu xem xem, hắn cũng muốn biết cảm giác của phụ nữ đối với cà phê.

- Trực Nương Tặc, thật là quá tà môn rồi, bổn Nha Nội a, 2, 3 đặp gặp ngươi q, k, a, thật đúng là thiên vong ta rồi.

Bỗng nghe thấy một tiếng mắng chửi, Lý Kỳ liền ngước mắt lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy Cao Nha Nội đặt một chân lên bàn, dùng lực đặt bài xuống bàn. Sau đó lại cầm ly cà phê lên uống cạn, nói: - Cho ta thêm ly nữa, không cần cà phê, rượu, mẹ ơi, ta không tin.

Cao Nha Nội này đang nổi giận, người hầu bên cạnh không dám động đến y, liền khẩn trước đi lấy một ly Thiên hạ vô song.

Thật sự là giận ngút trời!

Lý Kỳ thấy thế mà đau lòng, nhưng đây cũng là đều nằm trong dự liệu của hắn. Những tên dở hơi này nào có hiểu gì về thưởng thức, không phải là giải khát à.

Nhưng thật ra có một người ngoại lệ.

Người này chính là Sài Thông, chỉ thấy vị trí đang ngồi của Sài Thông đã để lại cho Thẩm Văn. Lý Kỳ biết nhất định là Sài Thông gọi Thẩm Văn tới chơi giúp y vài ván, bởi vì Thẩm Văn không có hứng thú với việc chơi bài. Còn Sài Thông thì đứng sang một bên, cách khoảng 2m, một tay cầm chiếc ly, im lặng đứng ở đó, ánh mắt thâm thúy, từ đầu đến chân đều toát lên sự thản nhiên.

Mặc dù Phàn Thiếu Bạch vẫn ngồi trên chiếc bạc, nhưng e là không cần nghĩ cũng biết, món nợ của y vẫn chưa hoàn toàn đổi thành tiền giấy. Nhưng trong lòng y dường như đã không còn trên chiếu bạc nữa, mà phía trên lại là một ly cà phê.

Còn Hồng Thiên Cửu thì cười khúc khích, vừa chơi bài, thỉnh thoảng lại liếm chút bơ, lại cầm lên uống một ngụm, quệt miệng nói: - Ca ca đừng vội, ca ca đừng vội, Lý đại ca không phải vẫn thường nói sao, trước mặt thắng là giấy, thắng phía sau mới là tiền, chậc chậc, tài nghệ nấu bếp của Lý đại ca thật đúng là rất cao, loại cà phê này thật là thú vị.

Về phần Cao Nha Nội, chỉ thấy dùng bốn chữ đề hình dung thảm mục nhãn đổ.

Tóc đã bị rối bù lên, hai mắt đỏ ngàu, gân xanh nổi lên, nhưng những thứ này đều không thể nói lên điều gì, quan trọng là Cao Nha Nội vẫn rất vui mừng, bông hoa hồng vểnh lên trên không ngờ đã buông thõng xuống, cúi mặt xuống đất, cảnh tượng tan thương, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy bi thương.

Đây thực sự là gặp người rơi lệ!

Không có hoa hồng, nói gì là Nha Nội.

Trong lòng Lý Kỳ thở dài, thầm nhủ, lúc này nếu không cười nhạo y, thì còn chờ tới khi nào nữa!

Nhưng đang lúc hắn chuẩn bị đi tới, bỗng nghe thấy Cao Nha Nội nức nở nói: - Vẫn là Tiểu Cửu ngươi giảng nghĩa khí, có thể đưa cho ca ca 100 quan trước không?

Lý Kỳ nhất thời dừng lại, lại nghe thấy Tiểu Cửu nói: - Ca ca, một trăm quan là chuyện nhỏ, nhưng ca ca người cũng nên biết quy củ của Hồng gia ta, không thể cho mượn tiền trên chiếu bạc, nếu không, người đi hỏi Lý đại ca mượn đi. Đây là nhà hắn, nhất định có tiền.

Tuy nhiên, câu nói này trực tiếp khiến cho Lý Kỳ ồ lên một tiếng, rời khỏi hiện trường.

Mẹ kiếp! Tiền bạc quý hiếm, chớ gần dân cờ bạc. Một câu nói kinh điển, ta đã quên rồi. Lý Kỳ sợ đến vã mồ hôi, đi một vòng, lén đi lên lầu bước vào nhà ăn, nhìn trước ngó sau sợ tên dở hơi đó chạy tới, thật vất vả mới lên được tầng, nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ trong đó. Thật sự là dễ nghe, giống như là tới thiên đường vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status