Bắc Tống phong lưu

Chương 1846-1: Hết sức căng thẳng (1)


Chính cái gọi là lòng chân thành, đến đá gỗ cũng phải mềm.

Có người có tình cuối cùng sẽ thành thân thuộc.

Vì vậy, Lý Kỳ và Vương Dao trong lòng cũng cảm thấy vui mừng cho ba cặp tình nhân này.

Điều này thực sự không hề dễ dàng gì, A Nam, Tiểu Ngọc cũng tốt, có thể nói là thanh mai trúc mã. Nhưng Mã Kiều và Tiểu Lục Tử chờ được tới ngày hôm nay, có lẽ là đã tan nát trái tim rồi. Đặc biệt là Mã Kiều, đơn giản chính là thời đại Dương Quá. Không y còn phải hơn cả thời đại Dương Quá. Bởi vì thằng nhãi Dương Quá này dù chung tình với Tiểu Long nữ, nhưng khi già vẫn đi khắp nơi lăng nhăng, lăng nhăng thì lăng nhăng, vấn đề vẫn là đi lăng nhăng hắn ta mặc kệ tất cả, khiến cho Tiểu Tương Nhi người ta cuối cùng cũng xuất gia làm ni cô, thật đúng là đáng giận!

Bắt đầu so sánh, Mã Kiều cũng còn tốt hơn, cả đời chỉ yêu Mỹ Mỹ. Mặc kệ người phụ nữ trước mặt đẹp thế nào, y vẫn không thèm chú ý tới.

Mã Kiều ngàn chén không say, cuối cùng hôm nay cũng gục ngã rồi. Có lẽ không thể nói là uống say, chỉ là y thực sự là quá vui, say dưới váy lựu của Mỹ Mỹ.

Khi Tửu Quỷ thấy Mã Kiều đã say rồi, nước mắt cũng sắp nhỏ xuống, điều này thực sự không hề dễ dàng chút nào. Cái cảm giác này giống như là Đại Tống thu phục 16 châu Yến Vân vậy, thực sự là quá tuyệt vời.

Đương nhiên, A Nam, Ngô Tiểu Lục cũng đều say. Họ đều quá vui, thực sự là không thể kìm nổi.

Nhưng Lý Kỳ lại không có trong đám người điên đó, sớm đã cùng Vương Dao ra đi rồi. Sau đó họ lại tới xưởng thủy tinh, xưởng đồ hộp xem xem, chúc mừng năm mới những người công nhân đó, mãi cho tới khi chạng vạng tối, họ mới quay trở về phủ.

30 tết, Xu Mật Sứ phủ vẫn luôn làm xủi cảo, không có nguyên nhân nào khác, bởi vì đó là món ăn duy nhất những người phụ nữ của Lý Kỳ đều có thể làm được. Ngày này, những người phụ nữ của hắn đều đi vào bếp rất sớm, gói một chiếc bánh sủi cảo, dường như đã trở thành thói quen rồi. Nhưng, hôm nay, ngoài đám người Thất Nương ra còn có Bạch gia, những người phụ nữ của Vương gia cũng tham gia vào đó. Sau khi Lý Kỳ và Vương Dao trở về cũng đã tham gia vào đó. Trước đây Vương Dao cũng ở Tần phủ gói bánh xủi cảo cùng với Lý Kỳ, chỉ là lâu rồi không luyện tập, nhưng gói một lúc cũng nhanh chóng lên tay rồi.

Đêm đó, Xu Mật Sứ phủ rất náo nhiệt, đám trẻ con đều ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, người lớn thì ngồi ba bàn, rất là náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, Lý Kỳ lại dẫn Lý Chính Hi và đám con nít tới trước sân đốt pháo hoa. Đây chính là Lý Kỳ lén để cho Ô Hữu Hoa làm. Ô Hữu Hoa là một thiên tài hỏa dược. Pháo hoa mà y làm ra trên thế giới đương kim đều nổi tiếng vô cùng, lại cộng thêm mấy năm gần đầy trong quân sự, y về cơ bản đã học được không ít kiến thức hỏa dược, cũng đã khiến cho pháo hoa mà y làm ra càng lên một tầm cao mới.

Đương nhiên, vui mừng nhất vẫn là Lý Chính Hi. Dù sao cậu cũng là chủ nhân nhỏ mà, hơn nữa hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể tự tay đốt pháo hoa, mà không phải đứng ở xa nhìn các tỷ tỷ chơi. Càng quan trọng hơn là, vẫn còn có rất nhiều bạn chơi cùng nó.

Rầm rầm rầm!

Pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung trên trời, màu đỏ, vàng, da cam, lục, xanh, tím lần lượt tỏa ra, sáng cả một vùng trời, song cũng đã sáng cả vùng trời phía tây.

Thủ đô Bát Lạt Sa Cổn của vương triều Đông Khách Lạt Hãn ở xa tương tự cũng đang hiện lên một cảnh náo nhiệt. Họ có lẽ cũng có phong tục ăn tết. Sở dĩ họ chúc mừng là vì trong cuộc giao chiến giữa họ với vương triều Tây Khách Lạt Hãn đã giành được thắng lợi lớn, không chỉ đánh bại được kẻ địch, mà còn chiếm được mấy tòa thành trì.

Nhưng đây có lẽ không phải là công lao của Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế, hơn nữa chiến thắng do một tay Hoàn Nhan Tông Vọng dựng lên. Gã thậm chí còn không cử thân quân của mình tới, chỉ là để các đại tướng Lưu Ngạn Tông, Thuật Liệt Tốc dẫn ba nghìn kỵ binh tới tiền quyến tiếp quản chiến sự. Vùng thảo nguyên rộng lớn hai bên đều có một cuộc chiến quy mô lớn, cuối cùng dưới sách hoạch của Hoàn Nhan Tông Vọng, đã đánh bại vương triều Tây Khách Lạt Hãn. Mà từ khi phản công giành được đại công, đã cướp được không ít đất đai của vương triều Tây Khách Lạt Hãn. Chỉ là do vì trước đây không có sự chuẩn bị, chiến tuyến quá dài, cỏ khô không đủ để bổ sung, chỉ có thể rút lui về. Nhưng, đây đã không còn đủ nữa.

- Chuyến này quả thực là đa tạ sự giúp đỡ lớn của nhị Thái tử chúng ta mới có thể đánh bại được Tây Khách Lạt Hãn. Ta kính Nhị Thái tử một ly.

Trong cung điện của vương triều Đông Khách Lạt Hãn, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế ngồi ở trên cao, nhưng hai bên trái phải của gã vẫn còn có người ngồi. Bên trái đương nhiên là Hoàn Nhan Tông Vọng, còn bên phải là thủ lĩnh của Cao Xương Hồi Cốt Tất Lặc Ca. Gã ta cũng đã nhận lời mời của Hoàn Nhan Tông Vọng, mới tới.

- Ta cũng kính Nhị Thái tử một ly.

Tất Lặc Ca cũng nâng ly lên.

Sau khi trải qua trận chiến này, bất kỳ ai cũng không dám xem thường Hoàn Nhan Tông Vọng. Thực sự diệt kẻ địch giống như là bẻ gãy nghiền nát vậy, rất sảng khoái, đồng thời cũng khiến cho họ thấy được thực lực của quân Kim, cũng may mà mình ban đầu đã đưa ra quyết định.

Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ mỉm cười, biểu hiện vô cùng thản nhiên, nói: - Hai vị Quốc vương quá khách khí rồi. Các vị nếu đã quy thuận Đại Kim ta, sao ta có thể để các bị bị ức hiếp được chứ? Ly này xem như là chúc mừng thắng lợi của các ngươi, nào nào, mọi người cùng cạn ly này.

Mọi người cùng nâng ly, ngửa cổ, uống một hơi cạn.

Sau khi đặt ly xuống, Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế liền chậc chậc một tiếng, quẹt miệng một cái, quay sang nói với Hoàn Nhan Tông Vọng: - Nhị Thái tử, bây giờ Tây Khách Lạt Hãn đã bị liên quân của chúng ta đánh cho chạy về nước rồi, rắc rối sau này đã được giải quyết rồi. Bước tiếp theo có nên cướp Sơ Lặc từ tay quân Tống về hay không?

Sơ Lặc này còn ẩn chứa nguồn tài nguyên vô cùng, sao y lại chắp tay dâng cho quân Tống được chứ?

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài một tiếng, nói: - Đã muộn rồi, quân viện trợ của họ hiện giờ đã tới Sơ Lặc rồi, hơn nữa còn củng cố phòng ngự của Sơ Lặc. Nếu mấy tháng trước, chúng ta chắc chắn có thể tiêu diệt hoàn toàn quân Tống. Còn bây giờ, chỉ sợ là chiến thắng cũng thắng thảm, bây giờ tấn công Sơ Lặc, tuyệt đối là một cử chỉ sáng suốt.

Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế liền nói: - Lẽ nào quân Tống chiếm lĩnh Sơ Lặc?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Đương nhiên không thể rồi, nhưng cũng không cần phải vội vã nhất thời, hơn nữa, ta còn có một nhiệm vụ nữa. Ồ, đây cũng là nguyên nhân mời Tất Lặc Ca tới.

Tất Lặc Ca nói: - Nhiệm vụ gì?

- Tây Hạ!

Hoàn Nhan Tông Vọng rất thản nhiên nói ra hai từ này.

Nhưng nghe thấy trong lời nói của Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế và Tất Lặc Ca lại giống như một quả bom tấn.

Y Bặc Lạp Hân Nhị Thế nuốt xuống một ngụm, liền rung giọng nói: - Tây Tây Hạ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status