Bắc Tống phong lưu

Chương 472-2: Buôn bán trong mùa tuyết


“Việc này nói lớn thì lớn nói nhỏ thì nhỏ, hay là đừng nói cho bọn họ biết trước, tránh việc bọn họ lo lắng.”Lý Kỳ lắc đầu cười nói:- Cháu làm sao biết được.

Tần phu nhân thấy vẻ mặt mỉm cười của Lý Kỳ, một chút lo lắng cũng không có, bèn nói:- Vì sao ngươi đến một chút căng thẳng cũng không có vậy, nếu thật sự Phàn lão gia đúng như lời nói như vậy, Trương Xuân Nhi rời khỏi Phan Lầu có thể đến với chúng ta, cho dù người mua thật sự là ai đi nữa, cô ta cũng đã trở thành đông chủ của Phan Lầu rồi, mặc dù chúng ta có hết sức tranh đấu thì kết quả cũng không như mong đợi.

Ngô Phúc Vinh tức giận nói:- Chẳng dễ dàng gì yên ổn được một thời gian thì xuất hiện một Trương Xuân Nhi, việc buôn bán này thật sự không có cách nào làm được rồi.

Tần phu nhân cũng cảm thấy lo lắng phần nào, nàng giống Ngô Phúc Vinh, thích những ngày tháng tương đối nhàn hạ. Nhưng nói đi nói lại, việc buôn bán làm sao mà nhàn hạ được?

Không phải là một Trương Xuân Nhi sao, đến mức khủng hoảng như vậy sao, Lý Kỳ hừ nhẹ nói:- Ta hiện giờ lại mong muốn Phàn lão gia tử nói trúng, vậy ta vẫn bớt đi được biết bao nhiêu việc. Cho dù cô ta không đấu với chúng ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta được, tốt nhất đừng tóm lấy cơ hội cho ta, nói cách khác ta vĩnh viễn bắt cô ta cả đời không thể lên được.

Tần phu nhân cau mày nhăn mặt nói:- Ngươi ác khí quá lớn rồi, chúng ta buôn bán, chứ không phải dùng thủ đoạn giết người cướp của đâu, bất kể việc gì bỏ qua được thì bỏ qua, Phàn lão gia trước khi lâm chung chẳng phải cũng mong ngươi thủ hạ lưu tình với Trương Xuân Nhi đó sao.

Lý Kỳ giơ tay nói:- Nhưng ta chưa đồng ý với lão. Cho dù đồng ý rồi thì ta cũng có thể nuốt lời mà.

Tần phu nhân không biết lời nói của Lý Kỳ là thật hay giả, không vui nói:- Nếu ngươi không đồng ý với Phàn lão gia cũng vậy thôi, nhưng nếu ngươi đồng ý rồi, há sao có thể nuốt lời được.

- Ta chỉ tin vào giấy trắng mực đen, lời hứa trên miệng thì không thể giữ được.Lý Kỳ lắc đầu, nói tiếp:- Phu nhân, có một số việc cô không hiểu, dù sao Trương Xuân Nhi đã đụng vào ta, ta quyết định sẽ không bỏ qua cho cô ta, việc này cô cũng không cần khuyên răn nữa, mà có khuyên cũng vô dụng.

Dù rằng tính cách của Tần phu nhân khá ôn thuận, lúc này cũng khó tránh nổi giận, nói:- Cô ta đối với Phàn lão gia như vậy, nhưng Phàn lão gia có thể tha thứ cho cô ta, cô ta lại chẳng làm gì ảnh hưởng đến ngươi cả, việc quái gì ngươi phải hùng hổ hăm dọa bức người như vậy?

Lý Kỳ thản nhiên nói:- Đây là chuyện riêng của ta và cô ta.

Ngô Phúc Vinh thấy hai người bọn họ tranh cãi với nhau, vội hỏi:- Bây giờ không phải là lúc tranh luận, chúng ta hiện nay nên ứng phó thế nào đây?

Lý Kỳ cười một cách khinh thường rồi nói:- Hiện giờ nghiệp vụ của chúng ta đã ổn định lại rồi, mà cô ta còn phải bắt đầu lại lần nữa, trước mắt căn bản không đáng để lo nghĩ, hiện giờ mối lo duy nhất của ta lại là Thái Lão Hồ Ly. Lão Hồ Ly này dã tâm bất tử, thực tế khiến người ta khó mà phòng bị, ai mà biết có ngày lão có đâm dao sau lưng chúng ta hay không, nhất định phải nghĩ cách đối phó với lão, không thể để lão liên kết với Trương Xuân Nhi được.

Ngô Phúc Vinh buồn bực nói:- Thế nhưng làm sao mới có thể đối phó với việc liên kết giữa lão và Trường Xuân Nhi đây?

- Quyền lợi.Lý Kỳ sắc mặt trở nên trang nghiêm, nói: - Ta định tăng cường kế hoạch mở đại lý ở Giang Nam với lão, đoán chừng năm sau, chỉ cần quyền lợi trong đó đủ lớn, như vậy đến lúc chúng ta đấu tranh với Trương Xuân Nhi, lão không thể không thận trọng cân nhắc.

- Đây có thể coi là một biện pháp tốt, dù sao kế hoạch này đã sớm định rồi, Ngô Phúc Vinh gật gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nói:- Ồ đúng rồi, Tiểu Ngọc hôm nay có nói cho ta, từ trận đại tuyết xảy ra đến này, con gái trong nhà dường như chẳng có ai đi, nói ra có phải đóng cửa một ngày hay không?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Vì sao chẳng có ai đi vậy?

Tần phu nhân vốn dĩ không muốn nói chuyện với người này, nhưng nghe hắn hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy, thật sự không nhịn được mới nói:- Hiện giờ trời lạnh như thế, ai nguyện ý chạy ra ngoài chứ.

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói:- Phu nhân nói rất đúng, không chỉ có như vậy, quán rượu và việc buôn bán ở Túy Tiên Cư cũng thiếu không ít, khách đi thiếu gần sáu thành so với trước đây.

Lý Kỳ lại thở một hơi lạnh, nói:- Thiếu nhiều nhiều như vậy, làm sao chẳng có ai nói cho ta vậy hả?

Ngô Phúc Vinh cười nói:- Hằng năm tới lúc này, mọi người là như vậy, đều đã quen rồi, hơn nữa gần đây việc nhiều như vậy, cho nên cũng chưa vội nói với ngươi, sang năm sẽ tốt lên.

- Năm sau ư? Vậy là sớm lắm rồi.

Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, trong đầu bỗng nhiên lóe sáng, dường như đã nhận ra được mấu chốt nào đó, hai mắt chăm chú nhìn lên bếp lửa, khuôn mặt bị ánh lửa chiếu đỏ bừng, than thạch cháy đỏ tách ra một loại màu sắc từ trong con ngươi của hắn, suy nghĩ nửa ngày trời, hắn bống nhiên hỏi:- Ngươi nói tất cả mọi người đều như vậy ư?

Ngô Phúc Vinh gật đầu nói- Đương nhiên rồi, những gia đình giàu có đều cho người đặt một bàn ăn, dân thương cũng tới gần cửa hàng mua thịt chín về ăn, bình thường cũng không ăn trong cửa hàng, kể từ đó chúng ta tự nhiên không kiếm được nhiều như trước nữa.

Lý Kỳ nhếch miệng lên nói:- Đối với chúng ta mà nói. Có thể là một chuyện tốt đấy.

- Chuyện tốt ư? Ngô Phúc Vinh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười nói:- Đồ ăn mà khách khứa ngày nay họ cần không phải thú vị, cùng không phải ngon, mà là sự ấm áp, ở đâu có sự ấm áp, bọn họ sẽ tới đó. Nếu tiệm Bạch Chước của chúng ta ấm áp hơn so với các cửa hàng khác, những vị khách kia đều sẽ đến với cửa hàng của chúng ta, một đến hai về, như vậy chúng ta sẽ có thêm nhiều khách hàng mới nữa.

Tần phu nhân cau mày nói:- Tuy nói như vậy, nhưng làm sao ngươi có thể để cửa hàng của chúng ta ấm hơn các cửa hàng khác được.

Ngô Phúc Vinh nói:- Hiện nay tất cả mọi người đều đặt vài chiếc lò trong cửa hàng sưởi ấm cho khách, nếu không thì chúng ta mua mấy chiếc về được không?

Hừ! Phải cần số lượng lớn đấy sao mà dùng được.Lý Kỳ lắc đầu như trống bỏi:- Cách mua thêm bếp lò này chắc chắn không được, quán rượu của chúng ta lớn như vậy, khách khứa cũng nhiều, đặt bao nhiêu chiếc bếp cho đủ đây, nếu là bếp than, đa phần sẽ dễ dàng trúng độc than, ta ngồi một lát, cũng cảm thấy hơi đau đầu, cũng không biết đặt nó ở đâu nữa, hơn nữa khói bay đầy nhà, ai dám quay trở lại, mà cũng đã hạn chế phạm vi hoạt động của mọi người rồi, cách này không được, quyết định không được.

Ngô Phúc Vinh hoang mang nói:- Theo như lời ngươi nói, chúng ta nên làm thế nào?

Lý Kỳ cười nói:- Sửa lò sưởi trong tường xong còn phải lắp lò quản nữa.

- Lò sưởi trong tường ư? Lò quản ư?

Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân ngơ ngác nhìn nhau.

Lý Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng giải thích cho hai người về lò sưởi trong tường và lò quản. Nhưng Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân chưa bao giờ thấy đồ vậy đó, nghe nói vậy, trên mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

- Đến lúc đó các ngươi khắc biết, dù sao cũng nhất định sẽ có tác dụng tốt.Lý Kỳ cũng lười giải thích, chợt nhớ tới điều gì đó, nói:- Chúng ta cũng phải làm cho Phàn Lâu một bộ.

Tần phu nhân vừa nghe, trong lòng rất là vui mừng, thầm nghĩ, xem ra hắn chỉ thích khoe khoang là giỏi, kỳ thật lòng dạ vẫn khá lương thiện, không giống như lời hắn nói, mọi chuyện lúc nào cũng lấy quyền lợi làm đầu.

Ai ngờ Lý Kỳ nói ngay sau đó:- Phan Lầu cách xa chúng ta, nhưng lại gần Phàn Lâu, hơn nữa Phàn Thiếu Bạch và Trương Xuân Nhi không đội trời chung, chúng ta giúp Phàn Lâu cũng là giúp chính mình, có hai quyền lợi này, chúng ta vừa đúng lúc có thể uy hiếp được Trương Xuân Nhi. Ừ, ta giờ lập tức cho thợ mộc tới, ngày mai bắt đầu khởi công. Trận tuyết này có thể rơi cả tháng thì càng tốt rồi.

Tần phu nhân nghe vậy ngây người ra, tên này thật sự hết thuốc chữa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status