Bắc Tống phong lưu

Chương 691-1: Cao thanh thiên


: Cao Thanh Thiên

Bước đi bá vương quen thuộc, hoa đỏ quen thuộc, dâm đãng quen thuộc.

Lý Kỳ nhận thấy Cao Nha nội trước mắt vẫn vô liêm sỉ như trước đây, không hề khoa trương như mấy người bọn họ nói, nếu như bắt buộc phải tìm ra chỗ không giống, thì là Lục Thiên phía sau y trên tay cầm không phải là ngốc kê tán, mà là hai cái giỏ trúc, điều này tình cờ trùng hợp với lời Chu Hoa nói.

- Lý Kỳ, cuối cùng huynh đã trở về, ta còn tưởng huynh đã tuẫn táng vì nước rồi chứ.

Cao Nha nội nghênh ngang đi tới, bịch một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, cười ha ha nói.- Phi phi phi.

Lý Kỳ liên tục phi mấy tiếng, mắng thầm, thằng nhãi này đâu có thay đổi, nếu có thay đổi thì là đổi thành càng vô sỉ hơn. Chẳng vui vẻ gì nói: -Ngươi ý tứ một chút, ai tuẫn táng, rốt cuộc ngươi có biết nói chuyện không, không biết thì đừng nói.

Cao Nha nội hôm nay hình như rất vui vẻ, chẳng những không tức giận, mà ngược lại còn cười hi hi nói: - Các người cũng chẳng có tiền đồ, chẳng phải đi đàm phán sao, có cần lâu như vậy không, nếu như hôm đó phái bổn Nha nội đi, còn không phải là dễ như trở bàn chân.

- Ca ca, là dễ như trở bàn tay.Hồng Thiên Cửu buồn bực vô cùng nói.

Cao Nha nội bất mãn hứ một tiếng nói: - Tiểu Cửu, đệ thì biết gì? Người này toàn dựa vào chân đi, đương nhiên là dễ như trở bàn chân rồi.

Sài Thông vốn không định để ý đến tên nhãi này, bây giờ thật nhịn hết nổi rồi, mở miệng nói: - Thế thì là mã đáo thành công, cái gì mà dễ như trở bàn chân, ngươi ráng đọc nhiều sách một chút đi.

Lời này phát ra từ miệng của Sài Thông, Cao Nha nội không tức giận chút nào, trong lòng y cũng hiểu rõ về mặt này mình không bằng Sài Thông, trề môi, vẻ mặt không để tâm, lại đến bên cạnh Lý Kỳ, nháy mắt mấy cái, cười khì khì nói:- Lý Kỳ, nữ nhân Kim Quốc thế nào?

Toát mồ hôi! Ngươi háo sắc cũng quá lộ liễu rồi. Lý Kỳ thoáng sửng sốt, lập tức cười ha ha nói: - Đặc trưng chủ yếu là ngực to mông lớn.

Ánh mắt Cao Nha nội lóe lên, vội hỏi: - Vậy huynh dẫn mấy nàng về? Nhường một nàng cho ta. Thế nào?

Nhường cho ngươi. Lý Kỳ trừng mắt nhìn y, nói: - Ngươi nói đi đâu vậy, ta là đi đàm phán, chẳng phải chạy đi tìm nữ nhân.

Cao Nha nội hừ đáp: - Đàm phán cũng có thể tìm nữ nhân mà. Huynh đừng bắt nạt ta vô tri, hì hì, ta thì lại biết đấy, sứ thần các huynh à, phàm là đi đến ngoại quốc, bọn họ sẽ tìm nữ nhân đến hầu hạ các huynh, huynh đừng keo kiệt nữa. Nói thật đi, rốt cuộc huynh dẫn mấy nàng về.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Ngươi làm sao biết rõ như vậy?

Sài Thông bỗng nhiên nói: - Việc này mọi người ai cũng biết, sứ thần nước khác đến Đại Tống chúng ta, chẳng phải cũng vậy sao.

- Điều này cũng đúng. Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói: - Nói thật với ngươi, một nàng ta cũng không có dẫn về, ngươi hãy bỏ cái ý nghĩ đó đi.

Cao Nha nội kinh ngạc nói: - Thật sao?

- Lừa ngươi làm gì.

Cao Nha nội buồn bực nói: - Lý Kỳ, huynh huynh bổn Nha nội không biết nói gì với huynh mới đúng, thật là mất hứng. Phái huynh đi sứ thật thua thiệt mà.

Lý Kỳ lười để ý đến tên nhãi này, chẳng đáp lời nào. Nhưng Cao Nha nội vẫn chưa bỏ ý định, lại cười nói: - Vậy huynh kể với bọn ta về mùi vị đi.- Kể mùi vị? Mùi vị gì? Lý Kỳ không hiểu hỏi.

Cao Nha nội nháy mắt vài cái, cười dâm nói: - Chính là mùi vị của nữ nhân Kim Quốc.

- Đúng thế. Đúng thế, cái này ta cũng thích nghe. Chu Hoa cười hề hề nói.

Rất nhanh, một đám cầm thú tất cả đều vây lại.

Toát mồ hôi! Cái đám dâm ô này. Lý Kỳ giơ hai ngón tay ra, nói: - Hai chữ.- Gì?

Bọn chúng tất cả đồng thanh nói.

- Hăng hái.

Bọn chúng cùng lúc nuốt nước bọt. Cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Lý Kỳ sinh sợ bọn chúng tiếp tục hỏi sâu hơn, vội chuyển đề tài: - Đúng rồi, Nha nội. Nghe nói dạo này ngươi mở mày mở mặt lắm, trên đường đi, ta nghe được không ít người bàn luận về ngươi đấy.

Cao Nha nội hưng phấn nói: - Bọn họ nói những gì?Lý Kỳ đáp: - Thì nói cái gì Cao Thanh Thiên nghĩa khí ngất trời, trọng tình trọng nghĩa, phong lưu phóng khoáng, ngôn xuất tất hành, là Đại Tống đệ nhất thiện nhân.

Cao Nha nội lập tức sung sướng nhướng mày, cả người say sưa, ngất ngây ngồi xuống một bên, một bộ dạng mê mẩn, hoa đỏ trên tóc khẽ rung rinh.

Còn đám người Hồng Thiên Cửu thì vội vàng ngồi sang một bên hết, người nào cũng lộ vẻ mặt ủ mày chau.

Lý Kỳ liếc tên nhãi đó một cái, thiếu chút nữa cười ra tiếng, dùng cùi chỏ thúc y mấy cái, nói: - Nha nội, Nha nội.Cao Nha nội hơi ngơ ngác, vội hỏi: - Còn nữa không?

- Còn cái gì?

- Chính là huynh còn nghe được gì nữa, mau nói với ta đi.

- Ta đâu có nhớ nổi nhiều như vậy.

Cao Nha nội hứng chí bị ảnh hưởng chút ít, hỏi: - Lý Kỳ, vậy huynh nói thử xem bổn Nha nội việc này làm thế nào?

Lý Kỳ giơ hai ngón tay cái lên nói: - Không có gì để nói.Cao Nha nội tán dương nhìn hắn một cái, nói: - Ta đã nói rồi mà, vẫn là Lý Kỳ huynh hiểu ta nhất, như Tiểu Cửu, Sài Thông bọn họ sao nông cạn quá.

Sài Thông lạnh lùng nói: - Xem lời ngươi nói kìa, chẳng lẽ ngươi đã quên hôm đó quá nửa đêm ta còn theo ngươi đi xem người xây nhà sao.

Cao Nha nội cười hì hì nói: - Nhớ chứ, nhớ chứ, có phải rất thú vị không, lần sau ta lại gọi ngươi.

Sài Thông suýt chút nữa hộc máu, tức giận nói: - Đừng tưởng bở. Nếu ta mà đi theo ngươi nữa, thì ta không mang họ Sài.Cao Nha nội cười hề hề đáp: - Thế thì có gì, chẳng phải chỉ là cái họ thôi sao, họ Cao là được rồi, nếu như ngươi bằng lòng, thì đến phủ ta ở cũng được.

Sài Thông hoàn toàn hết nói nổi, tức đến nói không ra lời.

Cao Nha nội cũng chẳng để ý đến y, đột nhiên vẫy tay về hướng Lục Thiên mấy cái.

Lục Thiên vội vã chạy tới, nói: - Nha nội, có chuyện gì giao phó?

Cao Nha nội chỉ chỉ cái rổ kia, nói: - Đem lại đây.Lục Thiên vội mang cái rổ đến, chỉ thấy trong rổ đựng hơn mười quả xanh. Cao Nha nội đón lấy, đặt lên bàn, nói: - Các vị, xin đừng khách khí, bổn Nha nội mời các vị ăn.

Mọi người nhìn thấy một rổ quả xanh, trong đáy mắt có vẻ mờ mịt.

Lý Kỳ cũng không dám ăn lung tung, thận trọng hỏi: - Những quả này ngươi lấy từ đâu ra?

Cao Nha nội đắc ý nói: - Đây là của Tạ đại nương ở cuối phố Mã Hành tặng cho bổn Nha nội đấy.

Phàn Thiếu Bạch cau mày, nói: - Tạ đại nương, là Tạ đại nương bán lá sen đó à?Cao Nha nội gật đầu: - Đúng đúng đúng, chính là người đàn bà ấy.

Hồng Thiên Cửu bỗng nhiên ồ lên một tiếng, nói: - Ca ca, nhớ lại trước đây hình như huynh có nói với đệ, huynh chấm trúng khuê nữ của người ta rồi?

- Khuê nữ gì? Chu Hoa hừ nói: - Tiểu nương tử đó không phải sớm đã gả cho Lưu hóa lang (người họ Lưu bán hàng rong) rồi sao. Nếu như vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ, thì đoán chừng Nha nội vẫn không chấm nàng ta đâu.

Trong mắt Nha nội sáng lên, nói:- Tam Lang nói đúng, nhưng các ngươi có lẽ còn chưa biết, hề hề, sáng nay Tạ đại nương đã hứa gả tiểu nương tử ấy làm tiểu thiếp cho ta rồi. Oa ha ha.

- Cái gì?

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

Sài Thông giật mình hỏi: - Lời này là thật?

Cao Nha nội bất mãn nói: - Ta lừa ngươi làm gì, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình đi hỏi.

Hồng Thiên Cửu nói:- Thế này thì lạ quá, ta còn nhớ năm ngoái ca ca cũng từng đi tìm tiểu nương tử ấy, nhưng không đạt được, sau đó huynh cũng đâu có đi tìm nữa, sao hôm nay lại phong hồi lộ chuyển rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status