Bắc Tống phong lưu

Chương 717-2: Mĩ vị trong thơ


: Mĩ vị trong thơ

Lý Kỳ cười nói: - Thái sư đúng là càng già càng dẻo dai, không sai, mặt cầu kia chính là ta dùng mười hai cái xương sống cá nóc trải thành đấy, kỳ thật dưới cầu còn có mười hai cái xương cá, mà thân cầu còn lại là thịt chân giò nướng làm thành đấy, ta sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là vì khiến thịt chân giò nướng thêm ngon; hai là phải dựa vào hai mươi bốn cái xương cá này cố định trụ thân cầu. Khiến nó nhìn qua thì chắc chắn, mà gai nhỏ hai bên xương cá đã đâm vào thân thể; về phần một chút cuối cùng, tất nhiên là vì theo đuổi chủ đề Nhị Thập Tứ.

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Đám người Tống Huy Tông liên tiếp gật đầu.Lúc này, Đặng Xuân của Nghênh Xuân Lâu bỗng nhiên nói: - Lý sư phó, ngươi không phải nói không dùng cá nóc nấu ăn. Vì sao hôm nay lại dùng đến cá nóc này.

Tổ sư bà bà nhà ngươi! Ngươi lần trước không phải thắng trươc rôi sao? Tại sao còn nhớ rõ như vậy chứ. Lý Kỳ chỉ vào hai mươi bốn viên minh châu trên cầu kia, nói: - Ta sở dĩ lựa chọn cá nóc, toàn bộ là vì chúng nó.

Tống Huy Tông nghe vậy mơ mơ màng màng, đơn giản không thèm nghĩ nữa, nói: - Vậy ngươi nói một chút cho chúng ta nghe đi.

- Vâng.Lý Kỳ khẽ vuốt cằm, lập tức nói: - Hai mươi bốn viên minh châu này nói vậy mọi người cũng đều đoán được, chỉ dùng đậu hủ làm đấy. Mà đậu hủ đặc sắc ở chỗ nhẹ, ta nghĩ đến nếu món ăn này chủ đạo là đậu hủ, như vậy liền không nên phá hư đặc sắc của đậu hủ, tất cả nguyên liệu đều chỉ có thể làm phụ trợ cho nó, nếu là đem cá hoặc là chân giò hun khói để lại cùng một chỗ với nó chưng hoặc luộc, như vậy rất hiển nhiên chính là, hương vị đậu hủ sẽ bị cá và chân giò hun khói thay thế, mọi người căn bản không thưởng thức được cái ngon của đậu hủ. Có thể nói là bị giọng khách át giọng chủ rồi, còn sỗ sàng mà nói, hương vị tuy đẹp cũng chính là như vậy, nhất định phải do nguyên liệu khác phụ trợ, cho nên ta vì hai thứ kiêm được, mới áp dụng cách chưng khí nhập vị này.

Tả Bá Thanh cau mày nói: - Cách chưng khí nhập vị? Vì sao ta chưa từng nghe qua?Lý Kỳ cười nói: - Đây là vừa mới nghĩ ra được, Tả đại ca đương nhiên chưa từng nghe qua.

Tả Bá Thanh sửng sốt. Cười khổ nói: - Thì ra là thế. Vậy ngươi nói với ta xem cách chưng khí nhập vị này là như thế nào?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta đầu tiên là tìm một cái chân giò hun khói lớn nhất, lấy một miếng thịt xuống, rồi sau đó lại ở trong nước, điêu khắc ra hai mươi bốn tiểu cầu từ một khối đậu hủ, lại tìm đến hai mươi con cá nóc. Bỏ thịt bỏ nội tạng, rồi hạ nồi nâu canh, đợi hầm hết nửa canh giờ, lấy xương cá, để nguyên đầu cá, lấy xương cá đâm vào trong thịt chân giò nướng, chậm rãi uốn cong thành hình cây cầu, rồi đem cùng hai mươi bốn tiểu cầu kia để vào trong hầm băng làm lạnh. Cuối cùng, đợi sau khi súp đầu cá súp nấu xong, ta lại lấy ra chân thịt nướng làm lạnh dọn ra, đem hai mươi bốn tiểu cầu kia khảm lên, đem súp nóng rót vào trong khay, lại đem chén đĩa đặt vào dưới cầu, cho vào lồng hấp chưng lên.

Mà ta lại đem lồng hấp hoàn toàn bịt kín, mọi người hẳn là đều biết rằng, làm súp bị nóng sẽ toát ra nhiệt khí, nhiệt khí một khi gặp lạnh lại sẽ hóa thành bọt nước, cho nên trong quá trình chưng, súp nồng không ngừng biến thành hơi, hơi gặp được lạnh như băng của thân cầu, lại hóa thành nước bám vào mặt trên, rồi sau đó bởi vì bên dưới còn đang không ngừng tăng nhiệt độ, bọt nước sẽ ngấm vào bên trong đậu hủ cùng với chân giò hun khói. Nhưng, bình thường cá hầm thành súp, lúc sau súp hóa thành hơi, hương vị này sẽ trở nên rất nhạt, kể từ đó, viên đậu hủ mặc dù hút vào hơi, hương vị vẫn không đủ như cũ, nhưng cá nóc hầm thành súp có thể nói là tươi đệ nhất thiên hạ, trong đó vị tươi cũng không cần ta nói, cho nên ta mới chọn cá nóc này.Mà thịt chân giò nướng và đầu cá súp hương vị vốn là đều đậm, mặc dù thả cùng một chỗ để luộc, cũng có thể đạt đến dung hợp tốt nhất, tuyệt sẽ không xuất hiện hiện tượng giọng khách át giọng chủ, nếu là nhờ hơi tạo sự ngon miệng, vậy thì rất khó nếm ra vị cá nóc tươi, mà xương cá cắm vào thịt sẽ đền bù điểm này rất tốt, làm hơi ở trên xương cá biến thành bọt nước, mà bọt nước gia tăng tới được số lượng nhất định, liền giống như việc đem xương cá và chân giò hun khói luộc cùng một chỗ luộc, vị xương cá tươi cũng liền ngấm vào giữa chân giò hun khói, vị tươi của chân giò hun khói cũng thẩm thấu tới trong xương cá. Ta đây nói Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ và trong sách không đồng dạng là, trong sách nói phải chân giò hun khói vứt đi không ăn, mà món ăn này của ta thì mỗi một chỗ đều có thể nói là một mỹ vị.

Lý Kỳ nói hết ra, giấu diếm một tia nghi ngờ, món ăn này nếu ai muốn mang đi để bán, vậy chính là chuốc lấy đau khổ, chỉ hai mươi bốn con cá nóc kia đã đủ cho bọn họ gào lên rồi.Phen này thao thao bất tuyệt xong, tất cả mọi người nghe đến si ngốc, mới vừa rồi bọn họ nhìn thấy món ăn này cũng đã đoán được quá trình thực hiện sẽ hết sức phức tạp, nhưng, thực hiện món ăn này vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ có Tả Bá Thanh, Thái Mẫn Đức hai người nghe được là như si mê như say sưa, trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, mỗi một khâu này, mỗi một bước này đều là phối hợp vừa đúng. Hơn nữa bọn họ dường như cũng từ trong đó lĩnh ngộ được rất nhiều tri thức, nhất thời là suy nghĩ như suối tuôn.

Mẹ nó chứ. Tiếng hoan hô đâu rồi? Âm thanh ủng hộ đâu rồi? Lý Kỳ nói xong thấy trong đại sảnh là hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến hắn đều có thể nghe được tiếng mọi người nuốt nước miếng, nhìn quét liếc mắt một cái, nhất thời cả kinh, chỉ thấy mọi người đều trắng trợn nhìn chằm chằm món Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ này, mắt cũng không nháy một chút.Chỉ có một người bất đồng. Người này chính là Cao Nha Nội, chỉ thấy y một bộ tựa như có điều muốn hỏi: - Ai, Lý Kỳ, ảnh ngược mỹ nhân trong nước kia lại là chuyện gì xảy ra?

Vì sao tư tưởng của thằng nhãi này vĩnh viễn cũng không giống với người khác. Lý Kỳ nói: - Đó là bởi vì ta thả ở trong súp một miếng đậu hủ điêu khắc. Hắn lúc nói lời này còn liếc mắt sang Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô cũng đúng lúc nhìn sang, trên mặt lộ ra một tia đắc ý.

Kỳ thật này ý tưởng là Phong Nghi Nô nghĩ đến đấy. Nàng nói cho Lý Kỳ, người ngọc mới là điểm mắt của Nhị Thập Tứ Kiều, nếu cầu không có người, vậy chẳng phải là thiếu đi một phần ý cảnh.Lý Kỳ ngẫm lại cũng hiểu được nàng nói rất có lý, hắn vốn là muốn trực tiếp điêu khắc một tượng đậu hủ đặt ở phía trên cầu, nhưng nếu như vậy, chỉ cần thoáng có một chút chấn động. "Người ngọc" này sẽ từ trên cầu rớt xuống rồi, nếu làm như vậy, chỉ sợ món ăn này cũng chỉ có thể tên là người ngọc nơi nào muốn nhảy sông rồi. Cho nên hắn rõ ràng chơi điểm gì đó khá có nội hàm, dùng ảnh ngược giữa sông để diễn tả một ý cảnh này, hơn nữa "Người ngọc" này đúng là chiếu theo nguyên hình Phong Nghi Nô điêu khắc mà thành.

Theo một góc độ nào đó mà nói, món ăn này là hai người bọn họ hợp tác hoàn thành, nhưng nghĩ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao chuyện xưa cũng là hai bọn họ hợp tác viết đấy.

Tống Huy Tông đầy bụng tán từ, lại nói không nên lời, bởi vì ông ta cảm thấy bất luận tán thưởng cái gì đối với cái món ăn này, đều quá mức tục tằn rồi, chỉ nói:- Trước đó lúc ta nhìn thấy món ăn này, nghĩ đến vậy cũng đã đủ rồi, nếu thưởng thức những mĩ vị trong đó, vậy có chút vẽ rắn thêm chân rồi, nhưng nghe ngươi nói xong, ta lại cảm thấy nếu không nhấm nháp món ăn này, có lẽ sẽ tiếc nuối suốt đời.

Đôi câu vài lời. Nhưng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.

Chỉ thấy đám người Thái Kinh liên tiếp gật đầu, bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Đại quan nhân khen trật rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status