Bắc Tống phong lưu

Chương 802: Mưa gió sắp đến


Tần phu nhân ngẩn ra, lập tức than nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Lý Kỳ, việc này không phải là nhỏ, Thái đại gia kia quyết không có thể nào bỏ qua như vậy. Ta từng nghe cha ta nói, mà ngay cả Vương tướng đều phải nhường nhịn gã ba phần, huống chi là ngươi, hơn nữa việc này dường như cùng hoàng thượng có quan hệ, nếu không, ngươi hiện tại suốt đêm mang Hồng Nô, Phong muội muội đi ra ngoài né một hồi, vả lại xem sự tình phát triển như thế nào. rồi tính toán tiếp.

Hiển nhiên, nàng mới vừa rồi ở phía sau nghe lén.

Lý Kỳ cười cười, nói:

- Phu nhân, ta nếu muốn đi, đã đi sớm vạn năm rồi, căn bản sẽ không đợi đến hiện tại.

Tần phu nhân nói:

- Cái gì quyền lực của cải. Đều là nhất thời, ngươi ngay cả mệnh cũng không có, cho dù cho ngươi nhiều tiền hơn nữa, vày thì có ích lợi gì? Núi xanh còn đó, không sợ không củi đốt.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta lưu luyến mấy thứ này sao? Là tự chính mình ngốc, tự vác lên lưng mình một gánh nặng, nếu là gay cả người cũng không bãi bất bình. Vậy ta còn mặt mũi nào đấu với ông trời. Thôi đi, nói cho ngươi, ngươi cũng sẽ không rõ, ta muốn nghỉ ngơi rồi, ngươi sớm một chút đi nghỉ ngơi đi.

Hắn nói xong liền đứng dậy.

- Đại ca! Đại ca!

Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Quý Hồng Nô khoác bộ đồ ngủ, dẫn theo đèn lồng, vội vã đi tới.

- Hồng Nô. Sao muội lại tới đây?

Lý Kỳ kinh ngạc nói.

- Đại ca!

Quý Hồng Nô vội đã đi tới, nước mắt vòng quanh nói:

- Đại ca, xảy ra chuyện gì đâu này? Muội nghe nói vừa rồi đến đây thật nhiều người, huynh có bị thương hay không?

Lý Kỳ cầm tay nàng cười nói:

- Đại ca không phải vẫn khỏe mạnh đứng ở chỗ này ấy sao, muội yên tâm. Ồ, ngày mai muội phái một người đi học viện xin phép nghỉ, mấy ngày này trước hết đừng đi đâu nữa.

Quý Hồng Nô tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng từ trong mắt của Lý Kỳ đọc được một ít gì đó, gật đầu nói:

- Muội biết rồi.

- Muội xem muội kia, giờ đã hơn nửa đêm đấy, cũng không mặc nhiều quần áo một chút. Chúng ta trở về phòng rồi nói sau.

Lý Kỳ ôm Quý Hồng Nô, mới vừa đi hai bước, đột nhiên quay đầu nghiêm trang mà nói:

- Phu nhân, ngươi muốn cùng nhau hay không?

Tần phu nhân trừng mắt nhìn hắn, người này thật đúng là không biết trời cao đất rộng, đều lúc này cũng không quên chọc giận ta. Phun một tiếng, xoay người rời đi.

...

Lý Kỳ lo lắng đều không phải là tự mình dọa mình, vừa qua khỏi canh năm, trong cung liền người đến, bảo hắn hôm nay đi vào triều sớm.

Làm Lý Kỳ nghe được tin tức này, thật sự có loại kích động muốn chết, tránh ở trong chăn chết cũng không chịu đi ra, hắn cũng không phải sợ, chỉ có điều hắn thật còn chưa ngủ đủ nha.

Về sau vẫn là nhờ Quý Hồng Nô khuyên bảo, mới buồn bực từ trong chăn bò ra, lại dưới sự hầu hạ của Quý Hồng Nô, mặc quan phục, cầm hai cái bánh bao, liền tiến cung.

Nhưng mới vừa đi tới một nửa, mặt sau một chiếc xe ngựa đuổi theo, đứng tại bên cạnh hắn, bên trong truyền đến thanh âm của cầu ca nói:

- Lên xe.

- Ah.

Lý Kỳ lập tức đến ngay, chui vào xe ngựa, vẻ mặt tươi cười hướng tới Cao Cầu nói:

- Thái úy, buổi sáng tốt lành.

Cao Cầu trừng mắt nhìn hắn, chất vấn:

- Vậy mà ngươi còn cười được, đêm qua đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tại sao ta nghe nói đêm qua Anh quốc công mang theo đại đội nhân mã tới Tần phủ.

Lý Kỳ biết Cao Cầu cũng là muốn giúp mình, bằng không ông ta cũng không sẽ đường vòng tìm đến hắn, vì vậy không có giấu diếm, đem sự tình chi tiết nói với Cao Cầu một lần, đương nhiên, quá trình mắng nhau phấn khích dĩ nhiên chỉ tóm tắt, bằng không hắn thật lo lắng trái tim bé bỏng của Cầu ca sẽ chịu không nổi.

Cao Cầu nghe xong, tát vào trên bàn trà một cái, chấn động khiến mấy cái chén cũng suýt nữa rớt xuống, nói:

- Tiểu tử ngươi có phải đầu óc rớt hư rồi hay không, vì một ca kỹ đi đắc tội đương triều nhất phẩm, ngươi có biết ngươi gây ra đại họa rồi hay không.

Lý Kỳ bị nước miếng văng lên mặt, buồn bực muốn chết, nói:

- Thái úy, sự tình đã xảy ra, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?

Cao Cầu tức giận thiếu chút nữa cấm khẩu, khẩn trương uống chén nước trà,

- Ta trước kia luôn nghĩ đến năng lực gặp rắc rối của Khang nhi ở kinh thành xem như số một rồi, nhưng nó và ngươi so sánh, thật sự là --- thật sự là không bằng một phần vạn của ngươi.

Lời này khiến nha nội nghe được, y được rất đau lòng a! Lý Kỳ nói:

- Ta đây cũng không có cách nào nha, Anh quốc công rõ ràng muốn cướp nữ nhân của ta, ta không có khả năng chắp tay dâng lên đi.

Cao Cầu nói:

- Càn quấy, cái gì nữ nhân của ngươi, đơn giản chính là một ca kỹ thôi, lấy địa vị ngươi hiện giờ, ngươi muốn cái dạng nữ nhân gì mà không có nha, hơn nữa ngươi không phải cùng thiên kim Hữu tướng khá tốt ấy ư, vì sao còn muốn đi trêu những nữ nhân kia, ta thật không biết nên bảo ngươi thông minh, hay là hồ đồ.

Ông ta nói kỳ thật cũng không sai, dù sao khi bọn hắn ở độ cao này, nữ nhân thật sự chỉ là phụ thuộc phẩm thôi. Đáng tiếc Lý Kỳ là một loại khác, ha hả nói:

- Thái úy, ngươi bảo ta lên xe, không phải là vì mắng ta chứ, sự tình cũng đã xảy ra như vậy rồi, lão ngươi hãy nhanh nghĩ giúp cái biện pháp đi.

- Ngươi đã có bản lĩnh gây rắc rối như vậy, vậy ngươi liền chính mình đi nghĩ biện pháp giải quyết, ta cũng không có cách nào.

Cao Cầu tức giận hừ một tiếng nói.

Dựa vào! Cầu ca lúc nào trở nên không có nhân tính như như vậy rồi, Lý Kỳ bĩu môi.

Cao Cầu liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, nổi giận cũng sẽ không đánh một chỗ. Nói:

- Tốt lắm tốt lắm, coi như ta sợ ngươi rồi, như vậy đi, nếu là đợi Anh quốc công tới chỗ Hoàng thượng bẩm báo rồi, ngươi chết cũng không thừa nhận, dù sao Hoàng thượng cũng không có công khai nói định ban Phong Nghi Nô cho Thái Du, người không biết vô tội. Tin tưởng Hoàng thượng cũng sẽ không trách ngươi đấy, ngươi lại xin lỗi Anh quốc công một câu, ta bảo Đồng Thái úy cũng giúp ngươi nói một câu, tin tưởng vấn đề không lớn, tuy nhiên, nữ nhân kia ngươi hãy đừng quản nhiều nữa.

Ta nếu muốn làm như vậy, thì còn cần ngươi hỗ trợ cái gì. Lý Kỳ ồ một tiếng.

Cao Cầu trừng mắt, nói:

- Ngươi chớ không phải là còn muốn đi lo lắng cho nữ nhân kia chứ?

Lý Kỳ vội lắc đầu có lệ nói:

- Không có, không có, ta đã biết sai lầm rồi.

Hắn cũng không có tâm tình đi cãi cọ với Cao Cầu.

Cao Cầu thở dài, nói:

- Ngươi nha, ngươi nha, việc này tuy rằng không tính là đại sự gì. Hoàng thượng cũng không có khả năng bởi vậy liền trách phạt ngươi, nhưng ngươi phải hiểu được, hiện giờ cũng không phải là một mình Anh quốc công muốn đối phó ngươi, còn có một chỉ lão hổ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, ngươi lại tiếp tục như vậy nữa, sau này chỉ sợ sẽ càng thêm khổ sở.

Lý Kỳ nhướn mày, nói:

- Thái úy nói là Vương tướng?

- Ta cũng không nói gì, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Đi xuống đi xuống. Nhìn đến ngươi liền phiền.

Cao Cầu phất tay nói.

Lý Kỳ ủy khuất nói:

- Thái úy, ta là một một đêm không ngủ, nếu không ---.

- Không bàn nữa. Dừng xe, để hắn đi xuống.

Chết tiệt. Cầu ca này thật sự là quá vô tình rồi. Lý Kỳ bao hàm lệ nóng, thâm tình chân thành nhìn liếc Cầu ca một cái, tuy nhiên lại bị Cao Cầu trừng mắt nhìn trở về, tâm không cam, tâm không nguyện đi xuống. Tâm tình lại trở nên vô cùng nặng nề, nếu Vương Phủ và Thái Du đồng thời làm khó dễ hắn, hắn cũng thật không biết mình có thể ngăn cản nổi hay không.

...

Mới vừa vào cửa cung. Lý Kỳ chợt thấy Thái Thao đứng ở bên tường, hai tay đặt trước bụng, cúi đầu, dường như đang ngủ.

Người này không phải là mang xui xẻo tới tìm ta chứ.

Đang lúc Lý Kỳ nghi hoặc hết sức, Thái Thao bỗng nhiên mở mắt ra, cười nói:

- Ngươi đã đến rồi nha.

Lý Kỳ nao nao, tiến lên chắp tay nói:

- Nhị gia.

Thái Thao duỗi tay ra, nói:

- Đi thôi.

Trong lòng Lý Kỳ vô cùng nghi ngờ, ồ một tiếng, liền cùng Thái Thao đi vào bên trong.

Thái Thao liếc mắt Lý Kỳ, cười nói:

- Ngươi thật đúng là xuất sắc, đại ca của ta vừa trở về, ngươi thiếu chút nữa bắt gã chết giận trở về.

Sẽ không khoa trương như vậy chứ. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Nhị gia, ta thực không phải cố ý đi chọc giận Anh quốc công đấy, chỉ có điều --, ôi, không nói nữa. Thái sư có biết không?

Thái Tao cười nói:

- Đại ca của ta đều sắp xốc nóc nhà lên, phụ thân ông ta có thể không biết sao?

- Vậy Thái sư nói như thế nào?

Thái Thao thở dài, nói:

- Ngươi không biết con người của đại ca ta, chuyện liên quan đến phương diện này, mặc dù phụ thân ra mặt, cũng khuyên không được, hơn nữa ngươi ngày hôm qua đã chọc tức gã, ta cùng phụ thân khuyên nửa ngày, đại ca vẫn không chịu nghe. Tuy nhiên phụ thân bao ta đi nói với ngươi, việc này cũng không tính là đại sự gì, Hoàng thượng sẽ không vì vậy mà trách phạt ngươi, tối đa cũng chính là giáo huấn ngươi hai câu, nếu như ngươi lấy đại cục làm trọng, cần bỏ thì bỏ, sau này phụ thân sẽ giúp ngươi cải thiện quan hệ với và đại ca của ta, hết thảy chỉ xem ngươi lấy hay bỏ như thế nào thôi.

Lý Kỳ cau mày, hắn hiện giờ lo lắng không phải là chính mình, hắn dầu gì cũng là quan to Tam phẩm, sao có thể bảo ngã là ngã được, hắn lo lắng nhất vẫn là Phong Nghi Nô, mặt khác còn có cách nhìn của chút rắn quỷ ngưu thần đối việc này, hắn thật không muốn bởi vậy mà gây thù hằn nhiều lắm. Dò hỏi:

- Nhị gia, ngươi chẳng lẽ không trách ta?

- Loại sự tình này ta như thế nào có thể trách ngươi, ngươi không biết đó thôi, lúc ấy ta cùng phụ thân nghe được ngươi và đại ca vì một nữ nhân, thiếu chút nữa đã đánh nhau, đều còn tưởng rằng đang nằm mơ.

Thái Thao nói xong, bỗng nhiên nói:

- Tuy nhiên ngươi làm cũng thật sự là hơi quá đáng chút rồi, ngươi đối đãi với đại ca của ta như thế, còn có đem Thái gia chúng ta để vào mắt hay không, cha ta cho dù muốn giúp ngươi, cũng không thể xuất thủ.

Lý Kỳ thở dài:

- Nhị gia ngươi có điều không biết nha, Anh quốc công lúc ấy không những đòi Phong Nghi Nô, còn nhắc tới Hồng nương tử, hơn nữa cũng là gã động thủ trước đây, ta đây cũng là bị bức bất đắc dĩ, thuộc loại tự vệ phản kích.

Thái Thao khoát tay một cái nói:

- Những điều này ngươi đừng nói nữa, việc này ta vốn không muốn tham dự vào, là phụ thân bảo ta tới đấy, ngươi hãy nói ngươi định làm như thế nào đi.

- Đi một bước xem một bước.

- Vậy là ngươi tính toán khư khư cố chấp?

Lý Kỳ không có lên tiếng.

- Thôi, thôi, dù sao việc này ta không có ý định quản, ta cũng không cần biết, các ngươi thích làm thế nào thì làm như thế.

Thái Thao thở dài, đột nhiên hiếu kỳ nói:

- Ngươi từ khi nào thì tốt với Phong Nương Tử như vậy, vì sao chúng ta cũng không biết?

Bạo đổ mồ hôi! Đã quên người này cũng muốn nhúng chàm Phong Nghi Nô đấy. Lý Kỳ ha hả nói:

- Nói mới nhớ, toàn bộ là nhờ Nhị gia, ta mới có thể âu yếm.

- Lời này là sao?

- Lúc trước khi trù bị thọ yến, không phải ngươi để cho ta và Phong Nương Tử trù bị vũ đạo sao, chính là từ khi đó bắt đầu đấy.

Lý Kỳ nửa thật nửa giả nói.

Thái Thao nhất thời si ngốc, hối hận xanh cả ruột rồi, hóa ra là chính mình tự đẩy nữ nhân mình ngưỡng mộ nhất đi, nhưng khi đó y làm sao nghĩ tới đầu bếp này có thể tập kích ngược lại bọn họ những vương công quý tộc này nha. Không kìm nổi trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói:

- Tiểu tử ngươi thật đúng là diễm phúc sâu nha.

- Đâu có, đâu có, hết thảy đều là nhờ phúc Nhị gia nha!

Lý Kỳ ha hả cười nói, trong lòng mặc niệm, khiêm tốn, lúc này nhất định phải khiêm tốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status