Bắc Tống phong lưu

Chương 891-1: Chủ Soái vô lương (1)


Lan Châu!

- Bộ Soái, tiền phương truyền đến tin thắng trận rồi!

Đang lúc Lý Kỳ và Chủng Sư Đạo, Chiết Khả Tồn làm sao tạo áp lực cho Tây Hạ thì tiếng hô hoán của Nhạc Phiên từ bên ngoài vọng vào, trong giọng nói tràn ngập vui sướng.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đều nở nụ cười.

- Mau tiến vào.

Nhạc Phiên đẩy cửa đi vào, ôm quyền nói:- Khời bẩm Bộ Soái, đại ca mạt tướng và Chiết Tam nương mai phục phía trước, đại phá quân địch, tiêu diệt hơn một vạn người, thu được ba ngàn con ngựa, binh khí áo giáp không kể xiết, còn có một số lương thảo.

- Tốt

Chiết Khả Tồn hưng phấn thốt lên, đứng dậy nói:

- Thật sự là hậu sinh khả úy mà! Ha ha!

Chủng Sư Đạo cũng cảm thấy vui mừng gật đầu cười nói:

- Tiểu tử Nhạc Phi này quả nhiên không làm lão phu thất vọng! Chỉ dùng ba ngàn nhân mã mà diệt sạch một vạn kẻ địch, trận này thật sự đánh rất đẹp, rất sảng khoái mà.Tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lý Kỳ rốt cuộc cũng được đặt xuống, vội vàng nói:

- Vậy quân ta thương vong bao nhiêu?

Nhạc Phiên nói:

- Tổng cộng quân ta thương vong hơn hai trăm người, hơn năm mươi người chết, hơn sáu mươi người trọng thương, ngoài ra có hơn tám mươi người bị thương nhẹ.

Chiết Khả Tồn và Chủng Sư Đạo nghe xong đều kinh hãi, ba ngàn người phục kích một vạn người, nhưng chỉ có hơn năm mươi người chết, chuyện nàychuyện này thật không thể tin được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

Lý Kỳ lại nhíu mày, nói:

- Đã chết nhiều như vậy sao? Nhạc Phi lãnh binh thế nào vậy?Vậy mà nhiều? Chủng Sư Đạo liếc Lý Kỳ, nói:

- Tiểu tử ngươi phải biết đủ chứ, cả đời lão phu chưa từng đánh được trận nào sung sướng như thế cả.

Chiết Khả Tồn không thể hiểu được suy nghĩ của Lý Kỳ, nhưng lại nghĩ, đây là lần đầu tiên Lý Kỳ làm Thống Soái nên cũng bình thường lại, cười nói:

- Bộ Soái, số thương vong như vậy đã là thấp rồi, còn thấp hơn dự tính lúc đầu của ta.

- Vậy sao?

Hai người đồng thời gật đầu.

Lý Kỳ ồ một tiếng, ngượng ngùng nói:- Xin lỗi, ta luôn nghĩ là toàn thắng không thương vong một người nào cả.

Mọi người im lặng không nói gì.

Lý Kỳ cũng biết bản thân mình suy nghĩ quá đương nhiên rồi, ho nhẹ một tiếng, hỏi:

- Vậy bây giờ Nhạc Phi đang ở đâu?

Nhạc Phiên nói:

- Theo do thám báo lại, khoảng một canh giờ nữa ca ca sẽ trở về.

Lý Kỳ nhìn trái nhìn phải hai người Chủng, Chiết, nói:- Nhị vị chờ ở đây một lát, ta đi nghênh đón bọn họ.

Chủng Sư Đạo nhấc tay nói:

- Nhạc Phi lần đầu cầm binh mà đã toàn thắng trở về, lão phu cũng nên đi nghênh đón bọn họ.

Chiết Khả Tồn ha ha nói:

- Vậy cùng nhau đi.

Thế là mấy người đi ra trước cửa thành đợi Nhạc Phi khải hoàn trở về. Mà bách tính dường như cũng nhận được tin tức, vậy là vui mừng không ngớt, lập tức đến trước cửa thành nghênh đón anh hùng của bọn họ!

- Đến rồi, đến rồi.Khoảng nửa canh giờ sau, Nhạc Phiên đột nhiên chỉ ra phương xa reo lên.

Đám người Lý Kỳ ngước mắt nhìn qua, thấp thoáng nhìn thấy trên con đường xa xa xuất hiện một con rồng người, dần dần con rồng người này càng thêm rõ ràng.

Đám người Nhạc Phi đi đến trước cửa thành thấy đám người Lý Kỳ đang đợi ở đó, vội vàng xuống ngựa, ôm quyền nói:

- Khởi bẩm Bộ Soái, quân ta không làm nhục sứ mệnh, thành công đánh lui quân địch.

Có lẽ trong mắt những người khác, lần đầu dẫn binh mà đạt được thành tích như vậy đã là khó lường rồi, nhưng từ khi y từ nước Kim trở về, mới biết bản thân mình hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ có giống như cha con Hoàn Nhan A Cốt Đả đại khai đại hợp, điều động đội quân mười vạn người trên bình nguyên mênh mông mớilà chiến tranh thật sự. Cho nên trong lòng y, chiến dịch này cùng lắm cũng chỉ là thắng lợi về mặt sách lược mà thôi, không thể gọi là đại thắng. Hơn nữa y cũng thích tranh công, cho nên y không nói là Nhạc Phi, mà nói quân ta, tức là nói công lao này thuộc về toàn quân, chứ không phải một mình y.

Mặc dù chỉ đôi câu vài lời, nhưng lại khiến Chủng Sư Đạo càng thêm tán thưởng, yêu thích Nhạc Phi, gật đầu nói:

- Không kiêu ngạo không nóng nảy, rất tốt, rất tốt.

Nhạc Phi cười thật thà, nói:

- Sư phụ, sư phụ cũng tới rồi.

Chủng Sư Đạo ha ha nói:

- Lần đầu con lãnh binh, sao vi sư có thể không đến xem chứ.Chiết Khả Tồn ha ha nói:

- Hóa ra vị tiểu tướng này là học trò cưng của Chủng công, khó trách, khó trách, thật sự là danh sư xuất cao đồ mà!

Chủng Sư Đạo khoát tay nói:

- Khả Tồn, cao đồ thì không sai, danh sư thì miễn đi.

Ngưu Cao đĩnh đạc nói:

- Bộ Soái, thật ra Nhạc tiểu ca nói không chính xác. Chúng ta không chỉ đánh lui quân địch, mà còn không để tên nào chạy thoát, tiêu diệt toàn bộ quân địch.

- Tốt!

Lý Kỳ cười ha ha, chuyện này cũng coi như giúp Cấm quân hả giận, bỗng dưngnói với Chiết Mỹ Nguyệt:

- Chiết Tam nương, Chiết gia quân các vị không hổ là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tống ta, chiến dịch này không thể thiếu công lao của các vị!

Chiết Mỹ Nguyệt khẽ gật đầu nói:

- Bộ Soái quá khen, Mỹ Nguyệt quả thật hổ thẹn không dám nhận. Thật ra công đầu của lần phục kích này thuộc về Nhạc Tướng quân, chính vì y bố trí chu đáo chặt chẽ mới có thể giúp quân ta chiến thắng nhẹ nhàng, tin rằng nếu đổi thành đội quân khác, kết quả cũng như vậy thôi.

Chiết Khả Tồn nghe thấy mà sửng sốt, kinh ngạc nhìn Chiết Mỹ Nguyệt. Ông ta hiểu rất rõ tính cách Chiết Mỹ Nguyệt, ngoài trừ mấy vị tướng lĩnh trong Tây quân như huynh đệ Chủng Sư Đạo vân vân, rất ít khi nghe nàng khen ngợi vị tướng lĩnh nào khác.Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Cô quá khiêm nhường rồi, nếu chỉ có một mình Nhạc Phi, y cũng không thể lật trời được!

Dừng lại một lát, hắn đột nhiên đưa mắt liếc quanh, nói:

- Đúng rồi, Chiết Ngạn Chất đâu?

Sắc mặt Chiết Khả Tồn căng thẳng, đưa mắt quét qua đám người, có chút lo lắng. Dù sao thì Chiết Ngạn Chất cũng là nhi tử của nhị ca ông ta, là đứa con được kỳ vọng có thể kế thừa y bát của nhị ca ông ta, giận thì giận, nhưng đến lúc này rồi, trong lòng ông ta cũng vô cùng lo lắng.

- Bộ Soái, ta ở đây.

Chỉ thấy một huyết nhân đi ra từ trong đám binh sĩ.Sặc! Lý Kỳ bị dọa sững sờ, chỉ vào huyết nhân kia kinh ngạc nói:

- Ngươi là Chiết Ngạn Chất?

Trong mắt Chiết Khả Tồn lóe lên vẻ sợ hãi, vội nói:

- Ngạn Chất

Nhưng lại lập tức tỏ vẻ lãnh đạm, nói:

- Tiểu tử ngươi thật vô dụng, làm mất mặt Chiết gia quân chúng ta. Nhạc Tướng quân, Mỹ Nguyệt thì không bị thương tổn gì cả, còn ngươi lại trở thành bộ dáng này.

Chiết Ngạn Chất vội nói:

- Thúc thúc, đây không phải là máu của chất nhi, là máu của kẻ thù.

Chiết Khả Tồn nghe xong thì thở phào một hơi, nhưng cũng không nói gì nữa.Thật đúng là sợ bóng sợ gió mà! Lý Kỳ cười khổ nói:

- Vậy ngươi cũng có thể múc nước rửa cho sạch mà! Hà tất phải chạy ra dọa người như vậy.

Chiết Ngạn Chất u oán nhìn Chiết Mỹ Nguyệt, nói:

- Ta cũng muốn, nhưng Tam tỷ nói phải vội lên đường, không cho ta rửa, quân lệnh như núi, ta chỉ đành tuân mệnh.

Chiết Mỹ Nguyệt mím môi, trong mắt xẹt qua ý cười.

Gặp được một tỷ tỷ vô lương như vậy là bất hạnh của ngươi rồi! Lý Kỳ mỉm cười lắc đầu.

Lúc này bỗng nhiên Nhạc Phi nói:- Bộ Soái, Chiết Ngạn Chất dũng mãnh hơn người, giết địch vô số, công lao không thể bỏ qua.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Ta biết, ta sẽ thẩm tra lại tội của y lần nữa. Có điều, Chiết Ngạn Chất, ngươi đi tắm rửa trước đi, à, gọi hai người yểm hộ ngươi vào thành, đừng dọa dân chúng sợ.

Mọi người bật cười ha ha.

Chiết Ngạn Chất đi vào thành một cách ỉu xìu trong tiếng cười vô lương của mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status