Bám vào một vị vua hồ ly lạnh lùng

Chương 25: Cõi lòng hồ Ly tan nát rơi đầy đất



Thiều Nhiễm bị bộ dáng nghiêm trang của người này chọc cười, nhưng lập tức liền thu lại biểu tình, làm bộ như bị dọa, trừng lớn ánh mắt, có ý thử thăm dò người này: “Bên tai anh giống như là có cái gì.”

Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Nói lung tung.”

“Thật mà,” Thiều Nhiễm cầm lấy cánh tay người này, sợ người này không tin, “Thật sự, tôi tận mắt nhìn thấy, hình như là lông tơ màu trắng!”

Trên mặt Du Khinh Trần không có biểu tình gì, cao lãnh ói ra một câu: “Không có khả năng.”

Thiều Nhiễm chống cằm, hơi hoài nghi về phán đoán của bản thân, lúc này, Du Khinh Trần chột dạ sờ sờ lỗ tai.

“Có phải có lông trắng dài ra không?” ánh mắt Thiều Nhiễm sáng ngời, lại bắt đầu lừa dối người này.

Du Khinh Trần mở miệng, bình tĩnh nói: “Không phải, cậu đừng nói lung tung.”

Chẳng lẽ mấy lần trước là mình hoa mắt sao? Thấy người này lạnh nhạt như thế, Thiều Nhiễm lại bắt đầu hoài nghi phán đoán của bản thân. Sau đó thanh âm của Du Khinh Trần vang lên: “Là màu bạc.”

Tâm Thiều Nhiễm lại được nâng lên, khẩn trương uống một ngụm nước trái cây, liếm liếm khóe miệng: “Lông tơ kia sao lại không có màu bạc?”

Du Khinh Trần không trả lời, ngẩng đầu nhìn con người này, ánh mắt trong sáng.

“Nào,” Thiều Nhiễm cười ôn nhu với người này, đổ thêm rượu vào trong chén của người này, “Uống!”

Du Khinh Trần lắc đầu: “Không uống.”

Mắt thấy sắp thành công, Thiều Nhiễm sẽ không bỏ qua giữa chừng, thanh âm nhẹ nhàng dỗ người ta: “Chỉ uống một ngụm thôi, tôi sẽ dạy anh bất cứ thứ gì anh muốn”

Du Khinh Trần kiên định nói: “Không uống.”

Thiều Nhiễm chỉ đành uống một ngụm, tròng mắt xoay chuyển, chưa từ bỏ ý định đưa ra một chủ ý khác.

Chỉ là đang suy nghĩ nên đặt bẫy người này như thế nào, Du Khinh Trần cướp đi cái chen trong tay con người này, miệng anh ta chạm vào mép ly, mặt không thay đổi uống một ngụm.

Thiều Nhiễm cong khóe miệng, nhếch lông mày với người này, bỡn cợt nói: “Anh chiếm tiện nghi của tôi.”

Du Khinh Trần không có phủ nhận, thậm chí còn liếm liếm miệng chén.

Trong nháy mắt Thiều Nhiễm hơi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lắc lắc đầu để cho mình thanh tỉnh một chút, chưa từ bỏ ý định chọc chọc cánh tay người này: “Vì sao lại có lông tơ màu bạc?”

Du Khinh Trần mở miệng.

Chân tướng sắp hiện lên khỏi mặt nước, Thiều Nhiễm nhanh chóng nắm tay, hơi khẩn trương, ánh mắt không hề chớp.

Du Khinh Trần: “Không nói cho cậu.”

“Anh nói cho tôi biết đi,” Ánh mắt Thiều Nhiễm sáng ngời, vô cùng thân thiết kéo cánh tay người này, nhỏ giọng làm nũng, “Tôi tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài.”

Du Khinh Trần bị con người này lôi kéo cánh tay, tâm tình hơi nhộn nhạo, nhưng vẫn thực cảnh giác: “Không nói.”

“Coi như là bí mật của chúng ta thôi, » lúm đồng tiền của Thiều Nhiễm như hoa, nhìn qua vô cùng nịnh nọt, “Anh xem tôi thích anh như vậy~”

Du Khinh Trần nghe nói như vậy lỗ tai hơi đỏ lên, như nhớ tới cái gì, từ trong túi tiền lấy ra một phong thư màu hồng nhạt, thật cẩn thận đưa tới trước mặt người này, dè dặt mím môi: “Cho cậu.”

Thiều Nhiễm không rõ cho nên nhận lấy lá thư mở ra, bên trong là giấy viết thư màu hồng nhạt được xếp cẩn thận còn tản ra mùi thơm.

….. Thiều Nhiễm nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn người này.

Du Khinh Trần mất tự nhiên dời tầm mắt.

Thiều Nhiễm khi mở ra liền thấy bên trong viết đầy chữ [thiều nhiễm], các loại thể chữ, từ kiểu chữ giáp cốt đến lối chữ khải, rất đặc biệt!

Thiều Nhiễm không hiểu ra sao, tầm mắt dần dần chuyển tới trên mặt người này.

Tay Du Khinh Trần nắm lại đặt trên đầu gối, nhìn hơi khẩn trương, ngón tay đều biến thành màu hồng.

“Đây là cái gì?” Thiều Nhiễm hỏi.

“….” Sắc mặt Du Khinh Trần trầm xuống, hơi tức giận uống một ngụm lớn, “Không biết.”

Thấy người này không vui, Thiều Nhiễm lại cẩn thận nghiên cứu tờ giấy màu hồng viết đầy tên của mình, nói lời từ nội tâm: “Tôi rất thích.”

Sắc mặt Du Khinh Trần dịu đi rất nhiều.

Thiều Nhiễm thở dài: “Thì ra tên của tôi có thể viết thành nhiều dạng như vậy.”

Du Khinh Trần dè dặt nhắc nhở: “Còn gì nữa không?”

Thiều Nhiễm: “…. Còn gì nữa?”

…. Đó là thư tình tôi viết! sắc mặt Du Khinh Trần trở nên nhục nhã, rầu rĩ uống vài ngụm chất lỏng không màu.

“Ai nha,” Thiều Nhiễm nháy nháy mắt, làm bộ thực khiếp sợ nhìn chằm chằm lỗ tai người này, “Lông tơ màu trắng lại dài ra rồi!”

Thật vất vả thể hiện tâm tư của mình, nhưng người này lại xem không hiểu. Du Khinh Trần đắm chìm trong bi thương, không để ý đến con người này.

“Anh nói cho tôi biết,” Thiều Nhiễm đến gần người này, nhẹ giọng dụ dỗ: “Vì sao lại có lông tơ màu trắng?”

Môi mỏng của Du Khinh Trần hé mở: “Không có.”

Thiều Nhiễm vẫn không buông tha: “Nhưng tôi tận mắt nhìn thấy rồi!”

“Không có.” Du Khinh Trần vẫn nói hai chữ kia.

Tuy đã thành như vậy nhưng miệng vẫn ngậm rất chặt, chắc cũng không hỏi ra được cái gì. Thiều Nhiễm hơi nổi giận, đem giấy viết thư màu hồng nhạt gấp lại, cẩn thận bỏ vào trong phong thư, thu lại cái chén, bất đắc dĩ nói: “Tốt lắm, chúng ta không uống.”

Du Khinh Trần ngoan ngoãn gật đầu, còn nghiêm túc nói: “Vậy bắt đầu với không thể miêu tả đi.”

“…..” Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, “Anh vẫn tiếp tục uống đi.”

Du Khinh Trần nghe thấy lời này liền đem tất cả rượu còn lại uống hết, nhìn thì giống như nước, chẳng qua sau khi uống xong cả người đều hồng hồng.

Thiều Nhiễm sờ sờ lỗ tai người này, dở khóc dở cười nói: “Sao lại hồng thành như vậy?”

Du Khinh Trần nghiêng đầu, mất tự nhiên nói: “Đừng có sờ.”

Thiều Nhiễm xoa xoa vành tai của người này, từ từ nói: “Vì sao lại không cho sờ? không thoải mái sao?”

“Đừng có sờ,” Du Khinh Trần nhỏ giọng nói, “Sờ nữa sẽ hiện ra mất.”

Động tác tay của Thiều Nhiễm hơi ngừng lại, làm bộ lơ đãng nói: “Cái gì sẽ hiện ra?”

Du Khinh Trần buồn bã nói: “Lỗ tai.”

“Anh lừa con nít sao?” Thiều Nhiễm làm bộ không tin, cố ý xoa xoa vành tai người này: “Đây không phải lỗ tai sao?”

Du Khinh Trần không có mắc mưu, bình tĩnh giãy dụa: “Tôi đi đây.”

“Không được đi,” Thiều Nhiễm đè lại vai người này, “Đã thành như vậy còn đi đâu nữa?”

Du Khinh Trần lắc đầu, còn nghiêm túc nói: “Không hồ đồ, chỉ là kì động dục tới rồi.”

Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút,…. Kỳ động dục là cái quỷ gì?

“Cậu không phải là muốn cười nhạo tôi sao?” Du Khinh Trần hạ mắt.

Thiều Nhiễm : « Không….. »

Dưới tác dụng của cồn, tâm hồ ly của Du Khinh Trần thực yếu ớt, căn bản không muốn nghe người này giải thích, xoay người, để con người này đối mặt với cái ót cô độc của mình.

Thiều Nhiễm có chút băn khoăn, bắt đầu kiểm điểm lại bản thân có phải quá đáng quá không, không nên làm như vậy với người này, kỳ thật như vậy cũng không tốt…..

Trầm mặc một lát, Du Khinh Trần đứng dậy, đau buồn chuẩn bị rời đi, trong tay còn cầm cái chén trống không.

Thiều Nhiễm dễ dàng kéo người này lại sô pha, bất đắc dĩ nói : « Say thành như vậy còn muốn đi đâu ? »

Du Khinh Trần nhìn ánh mắt con người này, thanh âm hơi nâng cao, phản bác nói : « Không có say ! »

….. Thiều Nhiễm đỡ trán, quyết đoán cướp lại cái chén, giơ tay kéo người này ngồi lại trên sô pha, kiên nhẫn dỗ dành : « ngoan ngoãn đừng chạy loạn. »

Du Khinh Trần dè dặt đưa mặt tới gần.

Thiều Nhiễm không đem hành động mờ ám của người này để trong lòng, lại dặn dò lần nữa : « Ngoan ngoãn chờ tôi. »

Du Khinh Trần gật gật đầu, vẫn cố chấp nghiêng đầu, sợ con người này thấy không thuận tiện, liền đưa mặt đến gần người này hơn.

Thiều Nhiễm không hiểu được ý tứ của người này, nhẹ nhàng gãi gãi cằm người này, vô tình đứng dậy rời đi.

…. Du Khinh Trần hạ mắt, cõi lòng hồ ly tan nát rơi đầy đất.

Thật vất vả sắp xếp xong cho người này, Thiều Nhiễm mệt mỏi đi lấy một chén nước sôi cho người này. Khi đi lại, thấy Du Khinh Trần ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cúi đầu, sườn mặt đỏ lên, im lặng hô hấp, cả người nhìn thật nhu hòa.

Thiều Nhiễm đi qua, thử chọc chọc người  này.

Du Khinh Trần giang hai tay, đem gối trên sô pha ôm chặt vào ngực.

Thiều Nhiễm : « ….. »

Du Khinh Trần cọ cọ mặt vào gối, đột nhiên nhăm mày lại, vẻ mặt mê mang.

« Nhiễm Nhiễm, » Du Khinh Trần nhéo nhéo gối trong ngực, lầm bầm : « Cậu sao lại biến thành mềm như vậy ? »

Gối ôm : « ….. »

Thiều Nhiễm : « ….. »

Đợi nửa ngày cũng không thấy người trả lời, Du Khinh Trần còn nghiêm túc nhìn gối ôm, thúc giục nói : « Nhiễm Nhiễm ? »

….. Nhiễm Nhiễm ? Thiều Nhiễm hơi không tin vào lỗ tai mình, mặt lập tức đỏ lên.

« Khụ khụ. » Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, sau đó thành công thu hút sự chú ý của Du Khinh Trần, cũng thành công làm cho Du Khinh Trần ngây người.

Du Khinh Trần mờ mịt một lúc lâu, cúi đầu  nhìn nhìn gối ôm, lại nhìn nhìn Thiều Nhiễm, mở lớn ánh mắt : « Hai người. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status