Bạn cùng phòng mỗi ngày đều đang nói lời sến súa trong điện thoại di động của ta

Chương 2

Edit: Moong

6.

[Bên dưới là nội dung lịch sử trò chuyện giữa Thẩm Kỳ Phồn và Lộ Uyên, toàn bộ nội dung tổng cộng 2 trang]

Thẩm Kỳ Phồn: Tôi đến phòng buôn bán bên này, cậu nhìn một chút gói cung cấp wifi cho ký túc xá của chúng ta.

Thẩm Kỳ Phồn: [hình ảnh]

Lộ Uyên: Cái ở giữa đi, tôi cảm thấy nó rất được. Cái đắt nhất hai chúng ta dùng quá xa xỉ, cái phía dưới cùng tốc độ quá chậm.

Thẩm Kỳ Phồn: Hảo. Tôi cảm thấy cũng là cái ở giữa tương đối thích hợp.

Thời gian: Một năm trước.

Thẩm Kỳ Phồn: Có phải cậu đặt giao hàng không? Tôi ở X thấy một bưu kiện viết tên Lộ Uyên.

Lộ Uyên: A đúng đúng đúng, hắn buổi sáng gửi tin nhắn cho tôi, tôi quên mất.

Thẩm Kỳ Phồn: Vậy tôi cầm về cho cậu.

Lộ Uyên: Cảm tạ cảm tạ cảm tạ [ôm ấp]

Thẩm Kỳ Phồn: Không có gì.

Thời gian: Chín tháng trước.

Lộ Uyên: Ah chuyện là, tôi mới vừa phát hiện tôi ra ngoài quên mang chìa khóa, cậu giữ cửa giúp tôi được không [che mặt]

Thẩm Kỳ Phồn: Ừm.

Thời gian: Bảy tháng trước.

Lộ Uyên: Cậu đang ở ký túc sao?

Thẩm Kỳ Phồn: Ừm.

Lộ Uyên: Đợi chút nữa nếu là có người tới tìm tôi, cậu liền nói cho hắn biết đóng dấu ở trên bàn tôi, để hắn tự lấy là được.

Thẩm Kỳ Phồn: Ừm.

Thời gian: Hai tuần lễ trước.



7.

[Đương sự: Lộ Uyên]

Mọi người xem xem, tôi đều nói hết rồi?

Thật sự, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy ai nói gì, hôm nay từ chỗ bằng hữu nói mới biết chính mình nói chuyện yêu đương, cho nên tôi nhanh chóng liền đem ảnh lịch sự trò chuyện gửi cho Lâm Thông Thông tự chứng minh mình trong sạch.

8.

[Nhân chứng mục kích: Lâm Thông Thông]

Vậy cái tôi nhìn thấy là cái gì?

9.

[Đương sự: Lộ Uyên]

Đúng vậy, vậy hắn nhìn thấy là cái gì? Chẳng lẽ là tôi nhân cách phân liệt dùng một cái tài khoản khác sao?

10.

[Đương sự: Lộ Uyên]

Tôi đương nhiên rất mê mang, ai đụng với chuyện như vậy không mê mang a, tôi cảm thấy được tôi từ khi mới vừa sinh ra đến khi đối mặt với thế giới cũng chưa từng mê mang như hiện tại.

Cho nên tôi nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Phồn suy tư thời gian thật dài.

Nếu như đầu óc của tôi cùng nhân cách đều không có vấn đề, Lâm Thông Thông đôi mắt cũng không có vấn đề, vậy khẳng định chính là Thẩm Kỳ Phồn điện thoại di động có vấn đề.

Điện thoại di động của y hoặc bị lỗi, hoặc là có bí mật.

Có thể là tôi nhìn chằm chằm đến quá chăm chú, nhìn chăm chú trong thời gian quá dài, đến lúc giữa sân nghỉ ngơi, Thẩm Kỳ Phồn liền trực tiếp hướng về phía tôi đi tới.

Thẩm Kỳ Phồn thoạt nhìn có chút kỳ quái, thật giống có chút do dự hỏi tôi: “Cậu đến xem chơi bóng à?”

Tôi không biết chuyện gì xảy ra đầu óc vừa động, tôi nói không phải, tôi đang nhìn cậu.

Thẩm Kỳ Phồn liền bối rối.

Tôi cũng bối rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status