Bạn học nhỏ

Chương 51: Không gì không làm được


Edit: Tà Thần

Trì Diệp cũng không muốn nghĩ ác cho người khác, thế nhưng vẻ mặt trầm xuống của Thái lão đầu, ngay khi cô thấy ông cau mày trong đầu liền xẹt qua cái tên Phương Gia Di.

Lời này vừa hỏi ra, sắc mặt Thái lão đầu và thầy trưởng khoa lập tức trở nên nghiêm túc.

Nếu như là học sinh có thù oán... Độ chân thực này đúng là phải cân nhắc một chút, dù sao chỉ có tờ giấy và nhân chứng, chứng cứ xác thực cũng có chút ít ỏi.

Trì Diệp không muốn giải thích gì thêm, "Vậy thì chờ thi xong đi ạ. Thi xong em và bạn đó mặt đối mặt được chứ ạ? Cũng không thể chỉ nghe lời từ một phía của bạn đó được. Em thật sự không hề quay cóp, không thẹn với lương tâm.

Gian lận không phải việc nhỏ, camera giám sát lại hỏng, không có chứng cứ. Tuy thầy trưởng khoa đã nghe qua đại danh Trì Diệp, biết cô không phải học sinh gương mẫu, thế nhưng Thái lão đầu đã nói vậy rồi. Ông ta trầm tư một thoáng, quyết định để hai người mặt đối mặt.

Học sinh có nói dối hay không, nghe thêm vài câu, giáo viên bình thường đều có thể hiểu.

Bọn họ đi dạy nhiều năm như vậy, sức phán đoán điểm ấy vẫn có.

Dáng vẻ Trì Diệp quả thực không giống như đang nói láo.

Cuộc thi này đối với Trì Diệp mà nói, là một giờ chờ đợi dài dằng dặc. Một tiếng chuông vang lên, toàn thân căng thẳng của cô đều thả lỏng, tiếp theo lại lâm vào một trạng thái chuẩn bị chiến đấu khác.

Thái lão đầu rời khỏi văn phòng thầy trưởng khoa, trong chốc lát đưa Phương Gia Di đến đây.

Cùng lúc đó, tin Trì Diệp gian lận giống như mọc ra cánh, truyền tới từng lớp 11.

Học sinh bị gọi khỏi phòng thi là tình huống phát sinh ngoài ý muốn, thế nhưng có học sinh thấy cô ở phòng giáo dục, đây gần như là chuyện không cần suy đoán.

Tất nhiên là bài thi cô làm không tốt, bằng không có chuyện gì gấp mà không đợi được cô thi xong chứ?

Trương Đại Thác là một mật thám tiêu chuẩn, gần như là vừa lấy điện thoại ra được 2 phút liền biết chuyện này.

Chuyện tình yêu của Trì Diệp và Dịch Thuần không tính là oanh liệt nhưng không ít người biết, không ít người xem trò vui, thông báo cho Trương Đại Thác cũng là bình thường.

Trương Đại Thác giật mình, vội vàng xuống phòng thi dưới lầu tìm Dịch Thuần.

Dịch Thuần còn đang lười biếng thu dọn đồ.

Trương Đại Thác lảo đảo vọt vào lớp, dùng sức vỗ vai Dịch Thuần một cái.

Dịch Thuần suýt nữa thì bị cậu ta vỗ ngã: "Thằng nhóc họ Trường này, muốn chết à?"

Trương Đại Thác thở hổn hển, giơ điện thoại ra cho cậu xem.

"Cái gì đấy?"

Dịch Thuần không ngẩng đầu.

Luôn cảm thấy cậu chẳng mang đến tin tức tốt gì.

Cuối cùng Trương Đại Thác cũng coi như hít thở đều đặn, nhỏ giọng nói: "Trì ca bị đưa tới phòng giáo dục! Nói là gian lận!"

"..."

Dịch Thuần không nói một lời thừa, không buồn thu dọn cặp sách, cầm điện thoại, chân dài bước vài bước ra ngoài.

Không ai dám đứng trước cửa phòng giáo dục xem trò vui.

Nhân tài Dịch Thuần đến cạnh cửa liền nghe trong phòng truyền ra âm thanh.

Giọng nói Trì Diệp vô cùng êm tai, rõ ràng là giọng đậm chất Hải Thành mềm mại nhưng mang theo lực bức người, "Cậu thấy tôi quay bài hả? Phương Gia Di, cậu tốt nhất suy nghĩ cho kỹ rồi nói đi, cậu thấy bản thân không có sơ hở nào chăng, không chừng có chi tiết nhỏ nào đó đã quên. Đến lúc đó tôi tố cáo cậu phỉ báng, cậu đừng hòng đi học tiếp, còn bị kiện nữa, cậu tin không?"

Dịch Thuần do dự một chút, xoay người tựa bên cửa.

Một hồi lâu, giọng của một nữ sinh khác mới sợ hãi vang lên, "Tớ, tớ không phỉ báng... Tớ chỉ nhặt được tờ giấy mà thôi..."

Rõ ràng là bị dọa sợ, còn có cả tiếng khóc.

Thầy trưởng khoa híp mắt, "Em nhặt được lúc nào? Đã hết giờ làm bài chưa?"

Đầu Phương Gia Di không dám ngẩng lên, do dự vặn tay, "...Dạ... Lúc nộp bài thi em nhìn thấy... Sau đó khi Trì Diệp đi ăn cơm, tờ giấy còn ở đó, em liền nhặt lên nhìn qua..."

Trì Diệp sắp bị cô ta chọc cười, "Rảnh quá đi quan sát tôi à?"

"..."

"Là do bị tôi đoạt mất người cậu thích nên cậu muốn hãm hại tôi à?"

Thái lão đầu trợn to hai mắt: "!!!"

Lá gan của cô phải lớn hơn trời mới dám nói ra câu này ở phòng giáo vụ.

Sắc mặt thầy trưởng khoa quả nhiên thay đổi, "Bạn học Trì Diệp, em..."

Trì Diệp không nhanh không chậm nói: "Bởi vì Dịch Thuần có quan hệ tốt với tôi, giúp tôi học, dạy tôi làm đề, cậu ghen tỵ phải không? Đố kị trước giờ cậu ấy không nhìn cậu một chút, coi cậu như tùy tùng của tôi, tầm mắt chưa từng dừng trên người cậu. Phương Gia Di, hiện giờ tôi hoài nghi là tôi nhìn nhầm cậu hay là cậu ngụy trang quá tốt đây?"

...

Dịch Thuần tựa tường bên ngoài nghe cũng không còn gì để nói.

Cô bạn gái này, thực sự là có thể gây thị phi cho cậu, cẩn thận giải thích không gian lận là được, kết quả còn liều mạng nói chuyện khiêu khích giáo viên.

Cậu đột nhiên có chút đau lòng.

Trì Diệp cũng không phải cô gái khó tha thứ như vậy.

Hẳn là do bị đổ oan, quá uất ức nên mới như vậy.

Dịch Thuần biết cô đang làm nửa bài thi thì bị gọi ra ngoài, thời điểm đó cậu đang làm bài, còn Trì Diệp lại một mình lo lắng sợ sệt, oan ức đáng thương đứng trong văn phòng.

Vừa nghĩ tới khung cảnh đó, sắc mặt cậu hoàn toàn tái nhợt đi.

Gần như không chút do dự, Dịch Thuần đi xa hai, ba bước, khẳng định bên trong không nghe thấy tiếng mình, lúc này cậu mới bấm một dãy số gọi đi.

"Ba."

"..."

"Con có chuyện cần nhờ ba." Dịch Thuần đọc một cái tên, đó là tên của phó hiệu trưởng trường Thập Tứ, "Gần đây ba có liên lạc với thầy ấy không? Bạn của con gặp phải một chuyện phiền phức."

***

Bởi vì chuyện gian lận nghiêm tọng, hai bên lại tranh cãi không có kết quả, Thái lão đầu liền gọi gia đình cả hai nữ sinh đều đến trường.

La Huệ vừa nghe Trì Diệp xảy ra chuyện, không cả trang điểm, vội vàng tới.

Dịch Thuần ở bên ngoài thấy bà chạy đến từ hành lang đầu kia, liền vội vàng xoay người lánh đi.

La Huệ không chú ý tới Dịch Thuần, gõ cửa tiến vào phòng giáo vụ.

Dịch Thuần đứng trong góc tối, đôi mắt thâm trầm không rõ.

Đã hai giờ rồi.

Tất cả học sinh trong Thập Tứ cơ bản đều đã ra về, ngay cả lớp 12 cũng túm năm tụm ba đi rồi.

Sắc trời mùa đông tối sớm, lúc này đã không còn nhìn thấy tia sáng nào, chỉ có ánh đèn huỳnh quang trên hành lang chiếu sáng.

Trì Diệp vẫn đang chịu oan ức ở bên trong.

Cậu lại không giúp được cô.

...

La Huệ nghe xong sự tình đầu đuôi câu chuyện, lập tức không chút do dự nói: "Không thể, con gái tôi không hề gian lận."

Bà dừng một chút, hít sâu một hơi khôi phục lại ngữ khí dịu dàng, "Thật xin lỗi đã làm phiền các thầy, là như vậy, con gái tôi từ nhỏ thành tích không quá được, nhưng xưa nay con bé không gian lận. Bởi vì có thi kém tôi cũng không trách con bé, cho nên con bé căn bản không cần thiết phải làm vậy. Tôi không biết vị bạn học này vì sao lại thấy tờ giấy gì đó, nhưng các người như vậy đã làm tổn thương con gái tôi..."

Đối mặt phụ huynh, hai ông thầy đều khách khí không ít.

"Vì chúng tôi muốn điều tra lại lần nữa nên mới mời phụ huynh hai em đến."

La Huệ sờ tóc Trì Diệp.

Vẻ mặt Trì Diệp không thay đổi, chỉ là ánh mắt cười như không cười nhìn chằm chằm Phương Gia Di liên tục.

Đầu Phương Gia Di sắp vùi xuống đất, vành tai đều đỏ lên.

Cứ như là chịu oan bằng trời.

15 phút sau, mẹ Phương Gia Di cũng đã đến trường.

Người phụ nữ trung niên mặc trang phục lông vũ màu xanh ngọc đi vào văn phòng, không nói hai lời, trước tiên tát vào đầu Phương Gia Di.

"Lại kiếm chuyện cho tao!"

"Vị phụ huynh này, đừng đánh đứa nhỏ!"

Thái lão đầu hơi vội vã ngăn lại.

Mẹ Phương Gia Di hít sâu một hơi, đổi vẻ mặt trở nên nịnh nọt hơn nhiều, liên tục khom lưng, "Xin lỗi thầy Thái, không biết Phương Gia Di phạm vào chuyện gì vậy?"

Lần này Phương Gia Di thực sự muốn khóc.

Thái lão đầu tóm tắt ngắn gọn sự tình một thoáng, mẹ Phương Gia Di rốt cục thở phào nhẹ nhõm, "À, chuyện của bạn học khác sao!"

La Huệ không nhịn được nhíu mày.

"Hai vị phụ huynh trước tiên đưa con về khai thông một chút, hiện tại cũng đã hơi muộn, ngày mai còn phải đi học, không tiện giữ các em lại thêm nữa."

...

Trì Diệp bị La Huệ mang về nhà.

"Tiểu Diệp, mẹ biết không phải con."

Trì Diệp gật đầu, "Vốn không phải con mà."

Nhưng tại sao Phương Gia Di lại muốn làm thế chứ.

Là do Dịch Thuần ư?

Có phải nghĩ là cô sẽ bị đuổi học vì gian lận, biệt ly với Dịch Thuần hay không?

Trì Diệp suy tư, nhưng trong tiềm thức cô lại cảm thấy Phương Gia Di ko phải người gan to đến vậy.

Cô ta nhát gan không phải là giả, vốn Trì Diệp còn có chút không xác định, nhưng sau khi thấy mẹ Phương Gia Di, cô có thể khẳng định.

Phương Gia Di không có lá gan này.

Thế nhưng cô cũng không quay cóp.

Cô nhớ rõ ràng đã cất tờ giấy vào trong cặp, sao lại có thể xuất hiện dưới ghế chứ?

La Huệ thấy vẻ mặt Trì Diệp khó chịu, lo lắng cô không thông suốt, xuống bếp lấy đồ ăn cho Trì Diệp.

"Con đói không? Mì thịt bò nước con thích nhất đây, đến ăn đi."

Trì Diệp gật đầu, "Cảm ơn mẹ, mẹ đi ngủ trước đi, lát con tự dọn được."

"Tiểu Diệp..."

"Con thực sự không sao đâu, chỉ là con muốn nghĩ thật kỹ. Mẹ ở bên cạnh khiến con dễ thất thần lắm. Mẹ cứ ngủ đi, thật không có chuyện gì mà."

Dỗ La Huệ đi rồi, Trì Diệp gắp một sợi mì, lông mày cau chặt.

Điện thoại di động của cô khẽ rung lên.

Cô nhét sợi mì vào miệng, tay trống cầm điện thoại lên.

Yc.: Đã ngủ chưa?

Trì Diệp nở nụ cười.

Nhất Diệp: Chưa đâu, hôm nay để cậu phải lo lắng rồi à?

Dịch Thuần trả lời rất nhanh.

Yc.: Đừng lo, mai chuyện này sẽ được giải quyết.

Nhất Diệp: Sao vậy?

Yc.: Không tin tớ à?

Nhất Diệp: Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu đã làm gì rồi?

Trì Diệp hơi sốt sắng.

Cậu sẽ không đi tìm Phương Gia Di chứ? Hay là Thái lão đầu vậy?

Một hồi lâu, Dịch Thuần mới chậm rãi hồi âm: "Trì Diệp, cậu phải tin là bạn trai của cậu không gì không làm được."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status