Bàn long

Chương 182: Hắc Thạch thành



Sống ở một làng quê nhỏ từ lúc sáu tuổi, đích xác là rất đơn thuần. Lâm Lôi cảm thấy Chiêm Ni cũng rất thuần khiết như vậy.

Nói tới nói lui, hắn cơ hồ bị tên tiểu tử Cơ Ân đùa bỡn.

Đồng thời, Lâm Lôi cũng đã đại khái hiểu được khó khăn của Cơ Ân và tỷ tỷ của hắn.

"Kế thừa vị trí Quận thành thành chủ thực không đơn giản." Lâm Lôi so với đôi tỷ đệ thuần phác này, tầm nhìn cũng xa hơn.

Cấp bậc của thành trì ở Áo Bố Lai Ân đế quốc, cao nhất đương nhiên là đế đô, sau đó là thành trì của bảy tỉnh lớn. Dưới tỉnh thành là quận thành, rồi dưới nữa là những thành nhỏ bình thường. Dưới nữa, là những thôn trấn nhỏ.

Thành chủ quận thành, địa vị quả là rất cao.

Vị trí thành chủ này há có thể dễ dàng dành cho một thiếu niên đơn thuần đến từ một làng quê ngồi hay sao?

oOo

Sau một đêm tu luyện, mở mắt ra đã thấy hừng đông bừng sáng.

"Lôi đại nhân, tối nay là có thể đến đế quốc biên thành." Lãng Tư cười nói "Lôi đại nhân, tới đây cùng ăn sáng đi."

"Được."

Lâm Lôi mang theo Bối Bối đi tới, còn Hắc Lỗ ... chút thức ăn này căn bản không thể làm cho nó đủ no. Tối hôm qua, Hắc Lỗ đã tiến vào Ma Thú sơn mạch một chuyến, đánh chén một trận đẫy bụng.

Cách Lâm Lôi không xa là một chiếc xe ngựa đang đi tới.

"Tỷ tỷ, ta đi xuống trước." Cơ Ân khoan khoái nhảy xuống xe ngựa.

Lan Bá Đặc nhìn Cơ Ân chẳng hề có chút phiền não nào, trong lòng thầm lắc đầu, rồi sau đó nhìn về phía Chiêm Ni. Lan Bá Đặc biết rất rõ, Chiêm Ni hết sức thiện lương đồng thời cũng rất đơn thuần.

"Tiểu thư, xuống từ từ thôi." Lan Bá Đặc lộ ra vẻ tươi cười.

"Lan Bá Đặc gia gia, có chuyện gì chăng?" Chiêm Ni mở to hai mắt nghi hoặc nhìn Lan Bá Đặc.

Lan Bá Đặc đáp: "Tiểu thư cũng đã thấy đấy, trên đường chúng ta luôn gặp cường đạo thổ phỉ, chờ chúng ta tới biên thành sẽ tách khỏi đội xe này. Đến lúc đó, ta - một lão đầu mang theo thiếu gia và tiểu thư hai người - trên đường nếu gặp phải cường đạo thổ phỉ, ta không có khả năng chống trả a."

Chiêm Ni cũng không khỏi nhớ lại đêm qua bị cường đạo đuổi giết.

"Vậy, ta phải làm gì bây giờ?" Chiêm Ni có chút khẩn trương.

Lan Bá Đặc cười: "Tiểu thư, người không chú ý tới vị Lôi đại nhân kia sao? Ngay cả cái tên thủ lĩnh cường đạo cũng bị Lôi đại nhân một kiếm giết chết. Chỉ cần Lôi đại nhân bảo vệ cho các người, khẳng định sẽ chẳng còn nguy hiểm gì nữa."

Chiêm Ni dù sao cũng đã 18 tuổi, không giống Cơ Ân không hiểu sự.

"Lan Bá Đặc gia gia, người đó thực sự là một cường giả, ta sẽ mời người, nhưng liệu người có đáp ứng lời mời không?" Chiêm Ni nhìn Lan Bá Đặc.

Lan Bá Đặc cười khích lệ: "Yên tâm đi, người cứ nói người và Cơ Ân chính là con của Xích Nhĩ quận thành thành chủ, lần này trở về, Cơ Ân chính là muốn kế thừa ngôi vị thành chủ. Chỉ cần hắn bảo vệ các người trở về, khi về tới Xích Nhĩ quận thành, người nhất định sẽ tạ ơn hắn một cách trọng hậu. Nhớ kĩ có một số chuyện không nên nói cho hắn biết, như chuyện người ở Hương Hạ tiểu trấn. Nói như vậy là được rồi."

Lan Bá Đặc rất rõ ràng, nếu mình nói cho đối phương tình hình chi tiết, sợ rằng đối phương sẽ không đáp ứng.

"Ồ."

Chiêm Ni không ý thức được những câu nói của Lan Bá Đặc và sự thực có sự khác nhau.

"Đi đi, nhớ kĩ. Thành khẩn một chút."

"Được." Chiêm Ni gật gật, hít sâu một hơi, nàng lấy hết dũng khí bước xuống xe ngựa.

Nhìn Chiêm Ni bước xuống xe ngựa, Lan Bá đặc thầm than một tiếng: "Ài, phu nhân a, người đến chết vẫn không quên dặn dò, không muốn để cho Chiêm Ni và Cơ Ân hai người kế thừa vị trí thành chủ này. Uy Đức bá tước đại nhân đã chết, nhưng đại phu nhân các nàng sợ rằng sẽ không dễ dàng để cho Cơ Ân kế thừa vị trí thành chủ."

"Nếu có một cửu cấp cường giả bảo vệ, rất có khả năng nắm chắc được." Lan Bá Đặc lúc tối qua nghe thấy người ta nói Mạch Kim Lợi đạt tới cảnh giới bát cấp cường giả, mà Lâm Lôi lại một kiếm giết chết Mạch kim Lợi một cách dễ dàng. Theo cái nhìn của Lan Bá Đặc, Lâm Lôi chính là một cửu cấp cường giả.

oOo

Gió thổi nhè nhẹ, Lâm Lôi sau khi ăn xong liền thoải mái nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi lát nữa sẽ tiếp tục lên đường.

"Áo Bố Lai Ân đế quốc, a, đêm nay ta sẽ đến." Lâm Lôi nằm trên trần xe ngựa, chờ xuất phát. Nhưng lúc này trong khoé mắt hắn bỗng xuất hiện một thân ảnh dang đi tới.

"Chiêm Ni?" Lâm Lôi nghi hoặc trở thân đứng dậy

Chiêm Ni có chút khẩn trương đi tới. Vừa thấy Lâm Lôi ngồi thẳng dậy ngó qua, vội vàng lộ vẻ tươi cười: "Lôi đại nhân, xin chào."

"Chiêm Ni tiểu thư, xin chào." Lâm Lôi có chút nghi hoặc, Chiêm Ni tiểu thư đến đây làm gì?

Chiêm Ni đứng trù trừ tại chỗ trong chốc lát, cũng không biết phải mở miệng như thế nào.

"Chiêm Ni tiểu thư, có chuyện gì chăng?" Lâm Lôi mở miệng dò hỏi.

Mặt Chiêm Ni thoáng hiện sắc hồng, có chút khẩn trương: "Lôi đại nhân, là như thế này, ta cùng đệ đệ lần này là muốn đến quận thành của phụ thân. Đệ đệ, hắn muốn kế thừa ngôi vị thành chủ. Nhưng ta lo lắng trên đường đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm, cho nên, muốn mời Lôi đại nhân người ... Lôi đại nhân người, bảo vệ chúng ta."

Nói hết một hơi, Chiêm Ni bắt đầu trở nên lắp bắp.

Lâm Lôi đối với địa hình của Áo Bố Lai Ân đế quốc đại khái cũng biết một ít, nơi ở của đệ đệ mình Ốc Đốn là tại một tỉnh ở biên giới phía nam của Áo Bố Lai Ân đế quốc.

Nơi mình sắp tới đây là một tỉnh ở phía tây bắc của Áo Bố Lai Ân đế quốc.

Từ tây bắc hành tỉnh đến hành tỉnh biên giới phía nam của Áo Bố Lai Ân đế quốc, sợ rằng phải mất hơn một năm. Đương nhiên, nếu Lâm Lôi cưỡi lên Hắc văn vân báo để đi, một ngày có thể đi hơn ngàn dặm. Trong vòng mười ngày là có thể tới nơi.

Có điều hắn cũng không vội.

Đệ đệ đang học tập tại Áo Bố Lai Ân học viện, mình cần gì phải lo lắng? Bây giờ quan trọng nhất là tu luyện đề cao thực lực của chính mình.

"Bảo vệ các ngươi ư, bảo vệ trong bao lâu?" Lâm Lôi cười hỏi.

"Sẽ không quá lâu đâu." Chiêm Ni vội vàng đáp, "Xích Nhĩ thành nằm tại tây bắc hành tỉnh, từ nơi này đến đó, phỏng chừng mười ngày nửa tháng là đến. Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ báo đáp ngài một cách trọng hậu."

"Cảm tạ?"

Lâm Lôi trong đáy lòng thầm than, với trải nghiệm của hắn có thể nhìn ra được, ngôi vị thành chủ quận thành đâu dễ dàng để cho hai người đơn thuần không có chỗ dựa như tỷ đệ các người đoạt vào tay?

"Chúng ta sẽ đưa cho người rất nhiều kim tệ." Chiêm chờ mong nhìn Lâm Lôi.

Lâm Lôi đùa giỡn hỏi: "Bao nhiêu kim tệ?"

Chiêm Ni cắn răng: "Một vạn kim tệ, thế nào?" Chiêm Ni bắt đầu sống ở ngôi làng nhỏ từ năm mười tuổi, bình thường dùng một hai kim tệ đều một thời gian mới dùng hết. Nàng cũng biết quận thành có tiền, nàng nghĩ một vạn kim tệ này chẳng khác nào một cái giá trên trời, nên có thể thoả mãn.

"Một vạn kim tệ ư?"

Tối hôm qua, thủ lĩnh dong binh đoàn vì cảm tạ nên muốn đưa cho Lâm Lôi một vạn kim tệ. Kỳ thực trong không gian giới chỉ của Lâm Lôi có rất nhiều tiền. Chỉ tính tới thân phận thạch điêu đại sư của Lâm Lôi, một kiện tác phẩm bây giờ đều là quá mười vạn kim tệ.

"Chẳng lẻ không đủ ư?" Chiêm Ni thấp thỏm hỏi.

Lâm Lôi nhìn Chiêm Ni đáp: "Chiêm Ni tiểu thư, ngươi và Cơ Ân sống tại Hương Hạ tiểu trấn một năm hao phí mất bao nhiêu kim tệ?"

"Hương Hạ tiểu trấn?" Chiêm Ni ngẩn người ra, Lan Bá Đặc vừa rồi dặn mình không được nói là sống tại Hương Hạ tiểu trấn, nhưng Lâm Lôi lại biết rất rõ ràng.

Chiêm Ni thành thực trả lời: "Một năm hao phí hơn mười kim tệ, tất cả là dùng để chữa bệnh cho mẫu thân. Thành thực mà nói, Lâm Lôi đại nhân, ta bây giờ không có tiền, sau này ... sẽ có."

Thực là một cô gái thuần phác. Lâm Lôi không thể không thừa nhận.

"Ừm, kỳ thực bên trong đế quốc rất an toàn, Lan Bá Đặc gia gia khẳng định là không lầm lẫn đâu. Ừm, ta đi trước đây." Chiêm Ni có chút xấu hổ, nói năng lộn xộn hẳn.

"Không, ta muốn hỏi, nàng bây giờ có thể đưa ra bao nhiêu kim tệ?" Lâm Lôi lên tiếng hỏi.

Mói nghe được đối phương tới quận thành thuộc tây bắc hành tỉnh, Lâm Lôi liền quyết định tiện thể đi theo giúp đỡ. Dù sao mình trước tiên cũng phải tới tây bắc hành tỉnh của Áo Bố Lai Ân đế quốc trước.

"Ta bây giờ ư? Ta bên người có mười kim tệ." Chiêm Ni từ trong túi lấy ra một túi tiền nhỏ. "Số kim tệ còn lại đều ở chỗ Lan Bá Đặc gia gia."

Lâm Lôi nhận lấy chiếc túi, từ bên trong lấy ra một đồng kim tệ.

"Được rồi." Lâm Lôi đem đồng kim tệ nhét vào túi tiền của mình, "Từ giờ trở đi, các người do ta bảo vệ. Đương nhiên, một kim tệ này chỉ là tiền đặt cọc, chờ đệ đệ nàng trở thành thành chủ, ta sẽ thu 9999 kim tệ còn lại."

Chiêm Ni không khỏi vô cùng vui mừng.

"Đa tạ, đa tạ." Nàng hưng phấn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên.

oOo

Xa đội lại tiếp tục tiến về phía trước, Hắc văn vân báo chạy gần xe ngựa, nghi hoặc nhìn Bối Bối gầm nhẹ hỏi: "Bối Bối, một vạn kim tệ chủ nhân tiếp nhận liệu có quá ít không?"

Muốn mời cấp bậc cao thủ như Lâm Lôi, mười vạn kim tệ cũng không đủ.

Lâm Lôi giết chết một bát cấp ma thú, chỉ tính bát cấp ma tinh hạch thôi giá trị cũng chừng năm mươi vạn kim tệ rồi. Thường thì bát cấp chiến sĩ rất khó giết được bát cấp ma thú, chỉ có cửu cấp cường giả mới mười phần nắm chắc giết chết bát cấp ma thú.

"Hắc Lỗ, ngươi thì hiểu cái gì, lão đại cái này gọi là thiện tâm. Hiểu chưa?" Bối Bối gầm nhẹ lại với Hắc văn vân báo.

Hai ma thú cứ như vậy khẽ dùng ma thú ngôn ngữ nói chuyện với nhau, Lâm Lôi thấy bọn chúng nói chuyện với nhau, cả cười, lẳng lặng nằm trên trần xe ngựa.

"Lọc cọc, lọc cọc~"

Tiếng xe ngựa vang lên theo tiết tấu, không ngừng lao tới phía trước. Mặt trời vừa xuống núi, trời đã tối, lúc này một phần của đội xe rốt cuộc đã tới biên thành của Áo Bố Lai Ân đế quốc.

Lâm Lôi ngồi trên xe ngựa nhìn về thành trì ở phía trước.

Toà thành trì này toàn một màu đen, giống như một ma thú to lớn đang nằm đó vậy. Toàn bộ tường của thành trì đều cao chừng 30 thước. Độ cao này nếu không phải là cường giả thì rất khó leo lên.

"Hắc Thạch thành, bức tường bảo vệ phía tây bắc của Áo Bố Lai Ân đế quốc." Lâm Lôi đã sớm được nghe nói qua đại danh của Hắc Thạch thành.

Trong lịch sử, có rất nhiều chiến dịch lớn diễn ra tại Hắc Thạch thành, mặc dù đã nhiều năm qua đi, khi tới gần Hắc Thạch thành đều có thể thấy tường thành như một khối cự thạch màu đen nằm trên một vùng đất màu đỏ sậm. Đó là màu của máu đã đổ xuống qua nhiều năm tháng.

"Mọi người tách ra ở đây thôi." Mã Long từ bên ngoài thành trì đứng lên cao giọng nói.

Dựa theo nhiệm vụ quy định, dong binh đoàn bọn họ chỉ cần đưa đội xe đến đây là hoàn thành nhiệm vụ, nhất thời đám thương nhân hoặc là người đi đường bình thường liền tự mang theo hành trang của mình tập trung lại thành đoàn, xe ngựa hướng cửa thành tiến đến.

"Lôi đại ca." Cơ Ân ở trên xe ngựa kêu lên.

Trên nửa quãng đường còn lại, Cơ Ân biết Lâm Lôi sẽ bảo vệ họ, lập tức trở nên thân cận với hắn. Lâm Lôi cũng để cho Cơ Ân xưng hô với hắn là đại ca. Dù sao Lâm Lôi năm nay cũng chỉ mới 21 tuổi.

"Chúng ta cùng đi thôi."

Lâm Lôi thân cao hai thước, mang theo hắc báo dài bốn thước trực tiếp hướng cửa thành đi tới, đám lính thủ thành chậm chạp đã thấy Lâm Lôi đi bên cạnh là hắc báo tử sợ đến nỗi phải lùi về phía sau cả thước.

Loại ma thú như báo, sư tử, hổ đều là cao cấp ma thú, cho dù là yếu nhất trong ma thú họ báo, ma thú họ sư sợ rằng cũng đều là thất cấp ma thú.

Bây giờ không phải thời kỳ chiến tranh, cửa thành kiểm tra rất lỏng lẻo.

Thậm chí đối với Lâm Lôi, bọn thủ vệ cửa thành căn bản không kiểm tra, trực tiếp để hắn đi vào.

"Trời ơi, hắc báo này là ma thú cấp bậc gì vậy? Con báo đó chỉ liếc mắt nhìn ta, ta đã sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập rồi." Thủ vệ cửa thành la lên.

Một thủ vệ có niên kỷ cao nhất hạ giọng nói khẽ: "Nhỏ giọng đi, theo ta được biết, trong các ma thú họ báo thì cấp thấp nhất là kim văn báo, cũng là thất cấp ma thú rồi. Hắc báo tử này tối thiểu cũng là bát cấp ma thú."

oOo

"Oa, Hắc Thạch thành này thực phồn hoa." Cơ Ân hai mắt toả sáng nhìn chung quanh.

Trên đưòng cái của Hắc Thạch thành, Lâm Lôi, Cơ Ân, Chiêm Ni ba người sóng vai mà đi. Trên đầu Chiêm Ni đội một cái mũ rộng vành, có thể kéo vành mũ xuống, trên vành mũ mang theo một tấm mạng che mặt. Dù sao thì dung mạo của nàng cũng có thể gây ra sự trêu chọc phiền phức.

"Đây mà cũng gọi là phồn hoa sao?" Bối Bối trên vai Lâm Lôi nói thầm.

Hắc Thạch thành là một thành trong thời chiến, mặc dù mậu dịch có phần phồn vinh nhưng thực sự không thể so sánh với thánh đô năm đó là Phân Lai thành, hay là chính với vương đô của vương quốc là Hách Tư thành so sánh, cũng có sự chênh lệch không nhỏ.

"Cẩn thận." Lâm Lôi thân hình hoá thành ảo ảnh, trực tiếp phóng ra phía trước Cơ Ân, Chiêm Ni hai người.

"Phập." "Phập."

Lâm Lôi tay phải vung lên, lập tức bắt được hai mũi tên.

"Còn muốn chạy à?" Ngay lúc đó hắn vung tay lên, hai mũi tên bị bắn ngược trở lại, trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu của hai gã nam tử đang chuẩn bị chạy trốn ở phía xa.

"Ặc ..."

Hai gã nam tử hoảng sợ che lấy yết hầu, rồi sau đó đổ rầm xuống đất chết tốt.

"A." Con đường lớn vốn đang yên bình nhất thời vang lên tiếng hét thất thanh, không ít người đều bối rối đứng dậy chạy loạn cả lên.

"Đi thôi." Lâm Lôi quay lại quát hai người Cơ Ân, Chiêm Ni đang đứng phát ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status