Bàn long

Chương 266: Hôn lễ thượng đích ngạc háo

"Mở cửa!"

"Mở cửa!"

Tiếng rống giận giữ của Lôi Nặc cùng một đám người không ngừng vang lên, địch nhân tổng cộng mới ba trăm người còn trong Ni Nhĩ thành có chừng mấy vạn đại quân, sợ cái gì? Đám người Lôi Nặc liều mạng chém giết mở đường máu về đây, tưởng rằng mạng nhỏ của mình được bảo vệ, nhưng bây giờ lại ...

"Phốc xích!" Một kỵ sĩ bị chiến đao chém từ vai xả xuống, thân thể bị chém thành hai, toàn bộ nội tạng đều chảy xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Chết, toàn bộ đều phải chết." Đại hán cầm đầu cười to nói.

Những người bên cạnh Lôi Nặc rất nhanh chóng bị gục ngã, trong chốc lát chỉ còn vài người. Lôi Nặc nhìn địch nhân, trong lòng không khỏi nảy sinh sự tuyệt vọng.

"Phải chết sao?"

Lôi Nặc có rất nhiều lý tưởng, rất nhiều mục tiêu còn chưa thực hiện, nhưng bây giờ lại phải chết.

Đám đông trên thành đang quây xung quanh một trung niên quý tộc có sắc mặt trắng bệch như xác chết.

"Thân vương điện hạ, người không sao chứ?"

"Thân vương điện hạ đừng sợ, địch nhân không thể tấn công nữa."

Trung niên nam tử được thân vệ quây lấy xung quanh, sắc mặt lúc này mới dần dần tốt lên một chút. Người này nắm trong tay cả Đông Nam hành tỉnh, hiện giờ là thân đệ đệ của đế quốc hoàng đế, Ngọc Lâm thân vương.

Ngọc Lâm thân vương, sớm không hề có chí lớn, là thân huynh đệ của Kiều An bệ hạ. Kiều An bệ hạ cũng rất sủng ái đệ đệ này. Ngọc Lâm thân vương cũng phi thường hưởng thụ cuộc sống như thế.

Hắn cũng biết Áo Bố Lai Ân đế quốc với La Áo đế quốc, đã vài chục năm nay không có xảy ra đại chiến, cho nên hắn thích thú đi đến đây. Nói đến thành trì ngoài biên cảnh này, hắn mới đi đến lần đầu, khiến cho quý tộc của cả Ni Nhĩ thành đều vây quanh hắn.

Ai có thể tưởng, vừa rồi hắn tại trên thành lầu nói về sự cường thịnh của đế quốc, thì có một mũi tên nhằm hắn phóng tới, may mắn là có một hộ vệ vung kiếm đánh văng mũi tên nhọn xuống.

"Mở cửa!" Tiếng rống giận thê lương, không cam lòng ở phía dưới vang lên.

Chiến sĩ đứng xung quanh con mắt đều đỏ lên. Địch nhân cũng không nhiều, bằng vào quân phòng thủ trong Ni Nhĩ thành đi ra ngoài, tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết địch nhân. Nhưng mà Ngọc Lâm thân vương điện hạ, không cho phép bọn họ mở cổng thành.

"Điện hạ, phía dưới địch nhân không nhiều lắm, xin để cho thuộc hạ dẫn người đi giết địch." Một gã chỉ huy khẩn cầu nói.

"Thúi lắm." Ngọc Lâm thân vương chỉ vào mũi hắn, mắng, "Ngươi thì biết cái gì? Không thấy được xa xa có mấy trăm địch nhân sao?"

"Nhưng điện hạ, bên trong Ni Nhĩ thành chúng ta có gần ba vạn quân mà." Chỉ huy nọ phản bác nói.

Ngọc Lâm thân vương hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ sắc trời đã tối rồi, xa xa cỏ dại mọc cao, ai biết bên ngoài cất giấu bao nhiêu địch nhân. Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới là chỉ bằng mấy trăm người dám đuổi giết tới đây, chẳng lẽ không có chỗ dựa nào? Vì hơn mười quan nhân đế quốc, không đáng giá để cho nhiều người phải đổ máu."

Ngọc Lâm thân vương nói một cách hùng hồn.

"Nhưng điện hạ ..." Viên sĩ quan nọ khóc cười không được vì thấy Ngọc Lâm thân vương rõ ràng không hiểu gì về quân sự. Ni Nhĩ thành rất chắc chắn. Ba vạn quân sĩ thủ thành thì địch nhân đem mười vạn người đến, cũng không thể dễ dàng công phá.

Hơn nữa bên mình chỉ muốn giết địch nhân dưới thành thôi, chứ không phải truy kích địch nhân.

Ngọc Lâm thân vương sờ sờ cái trán, cả đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Không phải chỉ có hơn mười binh sĩ thôi sao? Chết thì đã chết rồi. Ta không muốn nghĩ đến tánh mạng mình bị uy hiếp." Ngọc Lâm thân vương trong lòng thầm nghĩ, rồi nghiêm lệnh nói: "Nhớ kỹ, các ngươi không được tự tiện mở cổng thành, chủ động tấn công, xảy ra chuyện gì, thì đừng trách ta vô tình."

"Thân vương điện hạ! Người cầm đầu ở phía dưới hình như chính là Lôi Nặc. Đột nhiên có người nói."

"Lôi Nặc là người nào?" Ngọc Lâm thân vương nhướng mày.

"Đặng Tư Thản gia tộc trực hệ đệ tử."

"Đặng Tư Thản gia tộc?" Ngọc Lâm thân vương nhướng mày, cười nói một cách vô tình: "Vì đế quốc chết trận là vinh dự của đệ tử gia tộc bọn chúng. Huống chi, Đặng Tư Thản gia tộc là một đại gia tộc, chết có một đệ tử, cần gì phải tính toán?"

Ngọc Lâm thân vương không thèm một chút để ý.

"Mở cửa thành!" Âm thanh thê lương vang lên sau đó, lúc sau ngoài thành rốt cuộc không còn tiếng kêu thảm thiết nào nữa.

Thân thể của Lôi Nặc trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống, tại một góc dưới chân thành, vai hắn có một mũi tên, còn ngực của hắn cũng có một vết thương đáng sợ, máu tươi liên tục chảy ra.

Giờ phút này, Lôi Nặc đã hôn mê.

"Đại đội trưởng?" Khải giáp của Lôi Nặc, đã tiết lộ thân phận của hắn.

Đại hán nọ trực tiếp nắm lấy Lôi Nặc, đạt lên trên vai, rồi sau đó quay sang người ở chung quanh quát: "Rút." Mười mấy người như tia chớp rất nhanh rời đi.

Từ khi bắt đầu cho tới lúc kết thúc, binh sĩ của Ni Nhĩ thành, ngoại trừ tại phía trên bắn tên ra ngoài, căn bản không có mở cửa thành lao ra chống địch.

Ảnh hưởng của Đặng Tư Thản gia tộc trong quân đội phi thường lớn, đội ngũ của Lôi Nặc toàn bộ bị tiêu diệt, mà Ngọc Lâm thân vương vẫn vui vẻ ra nghiêm lệnh không được ra khỏi thành giết địch. Tin tức này rất nhanh truyền đến Đặng Tư Thản gia tộc.

Ngọc Lâm thân vương trở lại nơi cư trú của hắn ở phía sau, được thuộc hạ nói cho biết một tin tức kinh người.

"Thân vương điện hạ, chết trận là Lôi Nặc đại nhân. Hắn cùng Lâm Lôi đại sư là huynh đệ có quan hệ phi thường tốt, hai người bọn họ đều cùng học tập ở học viện ma pháp Ân Tư Đặc. Tình cảm hai người sâu đậm giống như thân huynh đệ." Có một trung niên nhân cung kính nói với Ngọc Lâm thân vương.

"Cái gì? Lâm Lôi đại sư? Hai người thân nhau như huynh đệ?" Ngọc Lâm thân vương bật người dậy.

"Đám hỗn đản kia, như thế nào mà không nói cho ta biết ở trên thành?" Ngọc Lâm thân vương trở nên nóng nảy.

"Điện hạ, biết Lâm Lôi đại sư, lại biết Lôi Nặc có quan hệ với Lâm Lôi đại sư cũng không nhiều. Ở tại đế đô, cũng chỉ có một số ít quý tộc biết, quý tộc ở tại cái nơi xa xôi như Ni Nhĩ thành này thì làm sao có thể biết được?"

Ngọc Lâm thân vương lập tức nhíu mày lại.

Đắc tội với Đặng Tư Thản gia tộc, hắn không sợ. Đặng Tư Thản gia tộc có lợi hại đến mấy cũng phải nhìn sắc mặt của hoàng đế mà làm việc, chỉ là một đệ tử mà thôi, hắn chỉ cần cùng Đặng Tư Thản gia tộc nói một tiếng, chuyện này tuyệt đối không là vấn đề.

Nhưng mà, đắc tội với Lâm Lôi lại là chuyện khác.

"Lập tức theo ta liên lạc với Đặng Tư Thản gia tộc. Lại nữa, Ni Nhĩ thành bên này, phong tỏa chặt chẽ tin tức cho ta, không được truyền tới đế đô, càng không thể để truyền tới Lôi Nặc đã như vậy. Lôi Nặc chết, nói hắn vì đế quốc mà chết trận." Ngọc Lâm thân vương trong lòng cảm thấy khẩn trương.

Ngọc Lan lịch ngày 15 tháng 9 năm 10009, là ngày đại hôn của Ốc Đốn và Ni Na, thân đệ đệ của Lâm Lôi đại sư mà danh tiếng vang vọng thiên hạ. Ni Na cũng là công chúa đế quốc.

Đại hôn của hai người, vô cùng long trọng.

Bên trong cung điện, thanh âm tuyệt vời của âm nhạc như dòng suối chảy lần ra khắp đại sảnh, đám quý tộc đều đang cầm chén rượu cười nói với nhau. "Kiều An bệ hạ, ta xin phép cáo lui." Lâm Lôi bưng chén rượu cười nhạt nói.

Lâm Lôi thực không quen ứng phó với những quý tộc này, chỉ cùng một số ít người nói chuyện, sau đó Lâm Lôi rời khỏi đại sảnh, trực tiếp đi vào trong hoa viên. Địch Lị Á ở phía sau rất nhanh theo đến.

"Làm sao vậy, Lâm Lôi?" Địch Lị Á cười nói.

"Chỉ là không quen." Lâm Lôi cười nói.

"Tâm tình của ngươi hôm nay hình như không được tốt lắm." Địch Lị Á thấy sắc mặt Lâm Lôi không tốt liền nói. Lâm Lôi gật đầu: "Ta cũng không biết sao lại như vậy. Đột nhiên trong lòng có chút phiền muộn, không được thoải mái."

Cảnh giới tâm linh, Lâm Lôi tu luyện tới loại trình độ này, rất ít gặp phải tình huống phiền muộn bất an.

"Hôm nay là đại hôn của Ốc Đốn, cao hứng lên một chút." Địch Lị Á an ủi nói.

Lâm Lôi hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu. Trong khi Lâm Lôi cùng Địch Lị Á ở ngự hoa viên, Kiều An bệ hạ cũng là nhận được một tin tức bí mật, người hầu thân cận của hắn đến bên cạnh nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, Lôi Nặc của Đặng Tư Thản gia tộc, đã chết trận."

"Lôi Nặc chết trận? Lôi Nặc nào?" Kiều An bệ hạ nhìn thaóng qua người hầu. Một người chết trận, lại muốn nói cho hoàng đế của hắn? Chẳng lẽ hoàng đế của hắn rảnh rỗi không có việc gì làm?

"Là đồng học của Lâm Lôi đại sư tại học viện ma pháp Ân Tư Đặc, cùng Lâm Lôi đại sư có quan hệ phi thường tốt." Người hầu thân cận thấp giọng nói: "Bệ hạ! Chuyện này có quan hệ đến Ngọc Lâm thân vương điện hạ."

"Ngọc Lâm?"

"Dựa theo tình báo, nhóm người Lôi Nặc bị binh lính của La Áo đế quốc đuổi giết tới chân thành. Nhưng mà Ngọc Lâm thân vương điện hạ lại nghiêm lệnh không được mở cửa thành, phải cố thủ."

"Cố thủ? Địch nhân có bao nhiêu người?" Kiều An bệ hạ nhướng mày.

"Ba trăm người." Người hầu trả lời.

Kiều An bệ hạ lập tức trừng mắt: "Ba trăm người mà phải cố thủ? Ngọc Lâm này thực sự là ..." Kiều An bệ hạ trong lòng vô cùng tức giận, nhưng đảo mắt một cái, hắn đã hiểu được chuyện này như thế nào.

Đệ đệ của hắn, hắn biết rõ.

Con người của Ngọc Lâm, không có dã tâm gì cả, chỉ có điểm là ham sống sợ chết thôi. Kiều An bệ hạ không nghĩ đây là khuyết điểm, dù sao cũng không cần hắn mang binh đi đánh trận, cũng không cần làm bất cứ chuyện gì.

Nhưng bây giờ, chuyện này trở nên phiền toái, nếu bị Lâm Lôi biết. Một khi Lâm Lôi nổi điên lên ...

Nghĩ đến Lâm Lôi tại Đồ Tiêu sơn đã biểu hiện thực lực đáng sợ, còn có hai ma thú có thực lực như vậy, Kiều An bệ hạ trong lòng hiểu được, trừ phi cao thủ Vũ thần môn xuất động, nếu không căn bản là áp chế không được Lâm Lôi.

Nhưng Vũ thần môn, liệu có vì một vị thân vương mà xuất động chăng?

Điều đó không có khả năng.

"Ngọc Lâm, mang đến tai hoạ cho ta." Kiều An bệ hạ cực nhanh suy nghĩ về vấn đề này, mặc dù phẫn nộ, nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ đệ đệ của mình.

"Bệ hạ, dựa theo những gì Ngọc Lâm thân vương nói, bọn người Lôi Nặc bị giết dưới chân thành, bọn họ muốn cứu cũng không kịp. Hơn nữa lúc ấy sắc trời đã tối, nơi đó rốt cuộc có bao nhiêu người, bọn họ cũng không nhìn thấy rõ." Người hầu thấp giọng nói.

Kiều An bệ hạ gật đầu, hắn cẩn thận sửa lại một chút quá trình của câu chuyện.

Chuyện này không thể giấu diếm được!

Phản ứng đầu tiên của Kiều An bệ hạ chính là, đối xử ra sao đối với Lâm Lôi, người đứng ở trên đỉnh của Thánh vực cường giả, chính là không nên giấu diếm, nếu không một khi bị phát hiện ra, thực là không xong.

Kiều An bệ hạ lập tức xoay người đi ra đại sảnh, hướng vào trong hoa viên đi tìm Lâm Lôi.

"Kiều An bệ hạ?" Lâm Lôi cùng Địch Lị Á đang đi với nhau, đã thấy Kiều An bệ hạ sắc mặt khó coi đi tới, không khỏi nghi hoặc hô lên.

Kiều An bệ hạ nhìn Lâm Lôi, sắc mặt càng trở nên khó coi.

"Kiều An bệ hạ, tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Lôi nhíu mày nói.

Kiều An bệ hạ giận dữ nói: "Lâm Lôi, chuyện này ta nói cho ngươi, ngươi phải giữ bình tĩnh."

"Cuối cùng là chuyện gì?" Lâm Lôi bắt đầu nóng nảy, mấy ngày nay, tâm tình của Lâm Lôi có chút phiền muộn bất an, nhưng bây giờ nghe Kiều An bệ hại nói như vậy, hắn có chút lo lắng.

Hình như, có chuyện không tốt đã xảy ra.

Kiều An bệ hạ thở dài thấp giọng nói: "Vừa rồi Kim Diễm quân đoàn ở Đông Nam hành tỉnh mới truyền tin tức đến, Lôi Nặc chỉ huy một đại đội kỵ binh tại ngoại ô Ni Nhĩ thành gặp phải phục kích của quân địch, bị quân địch chém giết phải mở đường rút lui ..."

Tâm trạng Lâm Lôi có chút trầm xuống.

"Lôi Nặc dẫn theo một số người chạy đến dưới chân Ni Nhĩ thành, binh lính trong Ni Nhĩ thành không kịp ra cứu viện. Bọn người Lôi Nặc, toàn bộ chết trận!"

"Toàn bộ chết trận!" "Toàn bộ chết trận!" "Toàn bộ chết trận!"

Bốn chữ này phảng phất như lôi điện không ngừng vang động trong đầu Lâm Lôi. Lâm Lôi nhất thời cảm thấy tối sầm lại, đầu óc không có một chút năng lực. Trống rỗng!

Sau một lúc lâu ...

"Lão Tứ, lão Tứ, hắn đã chết?" Lâm Lôi chấn kinh. Lôi Nặc đến từ Áo Bố Lai Ân đế quốc. Lâm Lôi vẫn nhớ một cách rõ ràng, trong lần đầu tiên đến Ân Tư Đặc học viện báo danh, người thứ nhất nhìn thấy chính là Lôi Nặc. Lúc ấy Lâm Lôi đi theo Hi Nhĩ Mạn thúc thúc, mà Lôi Nặc là theo Lô Mỗ gia gia của hắn đến.

Hai đứa nhỏ tám chín tuổi đã gặp nhau như vậy.

Sau đó là thời gian gần tám năm, bọn họ ở cùng một nơi, luôn luôn ở gần nhau. Lôi Nặc vô tư, Lôi Nặc hay cười, Lôi nặc chân thành ... tiếng cười đùa vui vẻ của hắn, một tràng cảnh hiện lên trong đầu Lâm Lôi.

"Lão Tứ, hắn đã chết?"

Lâm Lôi không dám tin, cuộc sống đang đợi ở phía trước, chính bản thân mình, cùng Da Lỗ lão đại cao đàm luận khoát luận thế mà lão Tứ đột nhiên chết trận.

Giọng nói và tướng mạo vẫn hiện lên rất rõ ràng.

Lão tứ như thế nào lại chết?

"Lâm Lôi đại sư, xin người kềm chế nỗi buồn." Kiều An bệ hạ, nhìn thấy vẻ mặt Lâm Lôi thế này, trong lòng cũng thấp thỏm không yên. Hắn rất lo lắng Lâm Lôi sẽ nổi giận. Lâm Lôi quay đầu nhìn Kiều An bệ hạ, ánh mắt phảng phất như lưỡi đao sắc bén nhìn thẳng Kiều An bệ hạ, trầm giọng nói::Kiều An bệ hạ, người nói cho ta biết, rốt cuộc là như thế nào? Ta không hi vọng người lừa gạt ta, ngài là người sáng suốt, nên biết hậu quả của việc lừa gạt ta! Nói cho ta biết, rốt cuộc là như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status