Bàn long

Chương 507: Xuất phát hay lưu lại



Âm thanh của Phổ Tu La còn quanh quẩn bên tai nhưng người thì đã biến mất từ lâu.

"Tên Phổ Tu La này cũng thực quái dị."

Bối Bối chớp chớp hai con mắt ra vẻ khó hiểu nói.

Lâm Lôi cúi đầu nhìn hơn trăm chiếc giới chỉ trên tay, phần lớn đều là trung vị Thần cấp, nhưng cũng có không ít cái thuộc loại thượng vị Thần cấp.

"Nhiều không gian giới chỉ như vậy, trong đó lại có không ít thượng vị Thần cấp giới chỉ. Quả thực là quá nhiều!"

Lâm Lôi trong lòng vui sướng.

"Không ngờ Phổ Tu La lại cấp cho chúng ta nhiều không gian giới chỉ như vậy."

Địch Lỵ Á cũng cả kinh than vãn.

"Cho nên mới nói người này đầu óc có vấn đề. Nhưng mà có vấn đề như vậy cũng tốt."

Bối Bối hi hi cười nói.

Lâm Lôi lắc đầu bảo: "Bối Bối, không nên nói như thế! Kinh lịch của Phổ Tu La và chúng ta không giống nhau. Loại cảm giác bắt buộc phải ẩn nhẫn hơn ức vạn năm thực không dễ chịu tí nào. Người thường tuyệt đối không thể làm được, hắn phát tiết một chút cũng tốt."

Địch Lỵ Á cũng gật đầu đồng ý.

Bất luận là động thủ với Lý Nhĩ Mông Tư hay là nói chuyện với Lâm Lôi, tất cả đều là phát tiết cảm xúc ở trong lòng.

"A ..."

Bối Bối giật mình hiểu ra, hai mắt phát sáng: "Đúng vậy, tùy ý cho chúng ta chút tiện nghi. Nhưng Phổ Tu La này cũng hẹp hòi, đã thế sao không đem luôn không gian giới chỉ của A Lý Khuê Ân cấp cho chúng ta luôn nhỉ. Lão này tài phú thực kinh người."

Lâm Lôi và Địch Lỵ Á lập tức á khẩu không nói được câu nào.

"Nói giỡn thôi mà."

Bối Bối cười hi hi nói. Lập tức nhìn về huyền phù có hơn trăm cái không gian giới chỉ trên tay Lâm Lôi: "Lão đại, nhiều không gian giới chỉ như vậy, không biết là bên trong có bao nhiêu bảo bối, chúng ta mau về xem thử đi."

Bối Bối tỏ ra cực kì háo hức: "Điều khiến ta thích thú nhất chính là kiểm kê bảo vật bên trong các không gian giới chỉ."

"Không cần vội."

Lâm Lôi khẽ lộn tay, thu hồi các không gian giới chỉ thu được vào trong người. "Bây giờ chúng ta cần phải xác định một chút bên dưới rốt cục là cái gì đã, không gian giới chỉ chút nữa tìm hiểu sau cũng được."

Lâm Lôi quay người nhìn quanh, quần thể núi lửa đột ngột biến mất cũng khiến cho cảnh vật xung quanh khôi phục lại như cũ. Trong màn đêm ảm đạm, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng mây mù đang bao phủ cả không gian.

Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi cả đại địa, khí tức cổ lão thương mang lập tức tràn ngập mênh mông.

Địch Lỵ Á hơi nhíu mày nói: "Lâm Lôi, trong địa ngục hung hiểm khắp nơi. Dựa vào năng lực của ba chúng ta, muốn đoạt được Hồng Dương Phủ Lam Phong Thành thực quá khó khăn."

Lâm Lôi cũng đồng ý, mặc dù cả ba người bọn họ đều là trung vị Thần, mặc dù nói ác ma tinh cấp không thể thấy được bọn họ, nhưng thực lực của những người khác cũng chỉ có thể phán đoán một cách đại khái, ai biết được bọn họ là Trung vị Thần hay là Thượng vị thần! Thượng vị thần Ác ma tuyệt đối không thể chọc vào.

Nếu chỉ là Trung vị thần Ác ma thì không đáng sợ.

"Tiếp tục nhiệm vụ. Phải tới được Phong Thành. Nhưng trong địa ngục, mỗi thành trì đều cách nhau rất xa! Chúng ta bây giờ không có khả năng tiếp tục nhiệm vụ ah. "Bối Bối bất đắc dĩ than thở.

Lâm Lôi quan sát xung quanh, nhớ lại những tin tức mà mình biết được về địa ngục, một lát sau âm trầm bảo: "Chúng ta có chút phiền toái, từ chỗ chúng ta đến thành trì gần nhất cũng gần tám ngàn vạn dặm. Quãng đường tám ngàn vạn dặm này ai biết được là sẽ có bao nhiêu hung hiểm đây ..."

"Tám ngàn vạn dặm?"

Bối Bối và Địch Lỵ Á cũng đều cảm thấy đau đầu.

Lâm Lôi nhìn về phía Địch Lỵ Á, trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh mình và Địch Lỵ Á bị hãm vào trong Kim sắc nham tương. Thời khắc đó hắn còn tưởng mình thực sự chết chắc rồi.

"Vì Địch Lỵ Á phải tiếp tục mạo hiểm"

Lâm Lôi âm thầm quyết định.

Địch Lỵ Á và Bối Bối giờ phút này đều nhìn về phía Lâm Lôi, chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn. Lâm Lôi đưa mắt nhìn ra xa, trầm giọng bảo: "Như vậy đi, phía trước không xa hình như có một tòa núi lớn, chúng ta đến đó tu luyện một chút. Đợi Địch Lỵ Á luyện hóa xong khỏa Thượng vị thần cách nọ chúng ta lại đi tiếp!"

"Ở lại đây?"

Bối Bối có chút khó khăn nói.

"Sao?"

Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối.

Bối Bối lắc đầu bảo: "Không có gì, lão đại, ngươi nói có lý. Đợi Địch Lỵ Á đạt tới cảnh giới Thượng vị thần rồi, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào cũng chỉ biết nàng là Thượng vị thần Ác ma, cũng là Hổ nhân. Lúc đó chúng ta lên đường sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Đây cũng là ý nghĩ của Lâm Lôi. Mặc dù Địch Lỵ Á chỉ là Nhất tinh Ác ma, nhưng từ bên ngoài nhìn vào ai có thể biết được. Người khác cũng chỉ có thể xác định đó là một Thượng vị thần Ác ma mà thôi!

Cho dù là cường đạo cũng không muốn dây dưa với Thượng vị thần Ác ma, ai biết là mấy tinh? Nói không chừng lại là Thất tinh Ác ma thì đúng là tới số rồi!

"Hả?"

Lâm Lôi phát giác Địch Lỵ Á đang kéo áo hắn, liền quay đầu lại nhìn nàng. Theo ánh mắt của Địch Lỵ Á, Lâm Lôi lập tức nhận ra vẻ bất ổn của Bối Bối, hắn chợt hiểu ra Bối Bối đang lo sợ chuyện gì.

"Bối Bối."

Lâm Lôi lên tiếng gọi.

"Hả?

Bối Bối ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.

Lâm Lôi thẳng thắn nói: "
Bối bối, bây giờ hoặc là chíng ta phải đi thực nhanh, tìm kiếm được thành trì hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là cả ba chúng ta mãi mãi cũng chỉ là kim chúc sinh mệnh. Tóm lại, dù thế nào chúng ta cũng phải nghĩ biện pháp nhanh chóng tới được Hồng Dương Phủ Lam Phong thành."

Bối Bối trong lòng minh bạch.

Muốn tìm Tát Lạc Mông và Ny Ti, trước hết phải trở về được Bích Phù đại lục, mà cách duy nhất có thể chính là thông qua Hồng Dương Phủ Lam Phong thành. Lâm Lôi làm như vậy là cũng để cho Bối Bối có cơ hội theo đuổi Ny Ti.

Nhưng mà ở nơi này bọn họ tuyệt đối không dám vội vàng bất cẩn, trên đường đi chắc chắn gặp phải cường đạo ai có thể nói là có bao nhiêu hung hiểm đây? Mặc dù thực lực của Lâm Lôi và Bối Bối đều rất mạnh, nhưng cũng chỉ đối phó được với những nhóm cường đạo kiếp phỉ bình thường mà thôi, nếu gặp phải một đoàn mấy ngàn trung vị thần kiếp phỉ thì cũng chỉ đành phó mặc cho số phận.

Thực sự là quá nguy hiểm!

"Lão đại, cám ơn!"

Bối Bối cảm kích nói, nhưng rồi lại lắc đầu thở dài:

"
Nhưng mà không cần nữa đâu."

Lâm Lôi và Địch Lỵ Á nhìn nhau.

Bối Bối tiếp tục nói: "
Vội vàng chạy loạn như vậy thực quá nguy hiểm. Chúng ta cứ nghe theo ý lão đại, tạm thời ở lại đây vài ngày đã ... Còn về phần Ny Ny, nói thực ta không thích Tát Lạc Mong! Nhưng ta cũng tin tưởng, Ny Ny đi với hắn, ít nhất chuyện an tòan không phải lo lắng. Còn việc ta có thể gặp lại Ny Ny nữa hay không ..., cứ để cho vận mệnh sắp đặt đi!"

Bối Bối mặc dù muốn cùng Ny Ny ở một chỗ

Nhưng mà vội vàng lên đường như vậy sẽ khiến Lâm Lôi và Địch Lỵ Á gặp nguy hiểm, cho nên Bối Bối tự nhiên sẽ không làm như vậy.

Ba người bọn Lâm Lôi theo hướng Đông bắc đi tới mấy trăm dặm thì phát hiện một ngọn núi cao tươi tốt. Là một cổ lão sơn mạch, cao đạt ngàn thước, trên núi có những cây đại thụ phải hơn mười người ôm mới xuể, cây dại mọc um tùm rậm rạp, nơi nào cũng có thể thấy được các loại thực vật cổ quái.

Trên ngọn núi này, nơi nơi đều mang theo một khí tức cổ lão xa xưa.

Bọn Lâm Lôi đi qua mấy trăm dặm bình nguyên cũng chỉ gặp một vài tiểu bộ lạc. Những tiểu bộ lạc này có thể nói chính là thế lực yếu nhất trong địa ngục thánh vực. Những thần cấp cường giả bình thường muốn sinh tồn phải tự tổ chức thành những bộ lạc nhỏ, thế nhưng những bộ lạc nhỏ này cũng có thể khống chế một khu vực rộng hàng ngàn dặm.

Ba người bọn Lâm Lôi lúc này đang ở trên một sườn núi dựng đứng, ở giữa sườn núi này, Lâm Lôi đã dùng Tử Huyết nhuyễn kiếm đào sâu vào bên trong tạo thành một cái sơn động. Đây chính là nơi cư trú của cả ba người trong thời gian tới.

Huyệt động vừa tạo xong cả ba người bọn họ đều đồng loạt ngồi xuống, cùng nhau kiểm tra số không gian giới chỉ thu được.

"Tốt quá, bên trong cái này có hơn mười vạn kim tệ. Chắc chắn nó là của một trung vị thần Ác ma nào đó.

Bối Bối tựa hồ đã thông tỏ về chuyện của Ny Ny, vừa kiểm tra vừa hưng phấn kêu lên: "Hay thực. Cái này còn có cả ức mặc thạch, chắc chắn là của Thượng vị thần Ác ma rồi!"

"Ta đã liên tục kiểm tra bảy cái giới chỉ, nhưng chưa cái nào có quá ngàn vạn."

Địch Lỵ Á cũng lên tiếng. "Đừng vội. Có lẽ những cái mà ngươi kiểm tra đều là của các Trung vị thần Ác Ma mà thôi ... Oa, thực là kinh khủng, cái này có hơn hai trăm ức mặc thạch!"

Lâm Lôi cầm một cái không gian giới chỉ kêu lên, đây là cái chứa nhiều nhất trong những cái mà hắn đã kiểm tra.

"Hai trăm ức Mặc thạch?"

Bối Bối và Địch Lỵ Á đều quay sang nhìn hắn.

Tư sản của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ khoảng một ức mà thôi, cho nên con số hai trăm ức này có thể nói kinh khủng đến thế nào.

Kỳ thực, ngoài A Lý Khuê Ân, A Ni Qua không gian giới chỉ, các loại không gian giới chỉ cấp cao cũng bị hắn mang đi hết. Mỗi cái cao cấp giới chỉ bình thường cũng đã chứa không dưới ba trăm ức rồi. Như ba huynh đệ Ai Đức Hoa, bọn họ đều là ngũ tinh Ác ma, tài phú cực lớn! Thực ra, với ngũ tinh Ác Ma thì vài trăm ức mặc thạch cũng là rất bình thường.

Dù sao, các thượng vị thần phổ thông cũng đã có tài sản trên một ức rồi.

Cho nên, nếu là thất tinh Ác ma chỉ sợ tài sản sẽ vượt qua con sốn vạn ức. Y Ni Qua thân là nhị thiếu gia của gia tộc, tài phú tuyệt đối kinh người, tất cả những thứ đó đều bị Phổ Tu La mang theo người.

"Không cần vội, chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi mà. Còn chưa tới ba mươi cái, còn rất nhiều đó. Từ từ mà làm. "Lâm Lôi cười nói.

Không thể không thừa nhận rằng, cái loại công việc kiểm tra tài phú bên trong các loại giới chỉ quả thực rất hấp dẫn. Cái loại cảm giác chờ mong tò mò này thực không thể có cái gì bì được.

"Trời ạh, cái này của ta có những hơn ba trăm ức ..." Bối Bối kêu lên, "Từ lúc đầu đến giờ cái nhiều nhất ta thấy cũng chỉ có hơn bảy mươi vạn mặc thạch thôi."

Địch Lỵ Á tươi cười nói.

"Ta lại vừa thấy thêm một cái nữa có hơn ba trăm ức."

Lâm Lôi vừa cười vừa đưa ra một cái không gian giới chỉ.

Chỉ một lát sau, hơn trăm không gian giới chỉ đã được kiểm tra xong, trong số này cái chứa nhiều nhất lên đến hơn sáu trăm ức mặc thạch. So với việc lúc đầu chỉ vó mười mấy vạn, chênh lệch quả thực là rất lớn.

"Để xem nào ... bao nhiêu nhỉ? "Bối Bối hai mắt sáng rực: "Trời ạh, tổng số lên đến hơn hai ngàn ức!"

Quả là một con số kinh người.

"Đều hơn trăm ức cả! Ta nghĩ, ba huynh đệ Ai Đức Hoa Tư, Bạch giác lão đầu và Tư Bá Lý có là thượng vị thần ác ma thì cũng chỉ đến thế thôi."

Lâm Lôi nói, kì thực còn chưa tính đến chuyện bọn họ không thể có đến hơn trăm cái không gian giới chỉ được.

Bất quá, tài phú chân chánh còn vượt qua cả sự tính toán của hắn, tổng số tài sản mà hắn thu thập được khoảng chừng hơn hai ngàn ức.

Trong số hơn hai trăm cái không gian giới chỉ đó, số lượng có chứa hơn trăm ức cũng chỉ chiếm hơn nửa.

"Trọng chất không trọng lượng! "Bối Bối cảm thán, "Đây đều chỉ là của các ác ma bốn tinh năm tinh mà đã nhiều như vậy, không biết là sáu tinh Ác ma thì sẽ nhiều đến mức nào? Còn bảy tinh ác ma thì sao? Không biết là hắn có bao nhiêu tiền đây?"

Có thể nói, tài phú theo cấp độ mà tăng lên chóng mặt.

Cường giả cấp càng cao thì tài sản lại càng khủng khiếp.

"Ta thấy, tổng tài sản của chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể so sánh với của A Lý Khuê Ân mà thôi."

Lâm Lôi nói.

Ngẫm lại một chút là hiểu ngay, A Lý Khuê Ân rốt cuộc là đã giết người đoạt bảo bao nhiêu lần, ai có thể biết được đây?Mình bây giờ có tài sản hơn hai ngàn ức, cũng có thể xem là giàu có. Nhưng so với những người của các thế gia vọng tộc thì thực không đáng nhắc tới. Nhưng nếu tính ra, trong số các thượng vị thần thì cũng có thể xem là phú hào rồi. Ba người bọn Lâm Lôi làm xong mọi việc rốt cuộc cũng yên tâm ở trong huyệt động bắt đầu tu luyện.

Địch Lỵ Á chuyên tâm luyện hóa thần cách.

Phạm vi của sơn mạch mà bọn Lâm Lôi đang trú ngụ rất lớn. Mà trong địa ngục này, bình thường cứ mỗi ngàn dặm lại có một bộ lạc hoặc là đoàn cường đạo chiếm giữ. Cho nên chỗ ba người bọn Lâm Lôi trú ngụ cũng không ngoại lệ, nó cũng thuộc phạm vi thế lực của một đoàn cường đạo.

"Con mẹ nó, suốt một năm rồi mà chưa mở hàng được lần nào cả."

Một gã có mái tóc dài xanh biếc đang phi hành trong không trung mở miệng chửi thề, "Địa ngục bây giờ khắp nơi đều là cường đạo, miếng ăn cũng ngày một ít. Dù là thượng vị thần thì cũng có thể làm được gì chứ, xem ra hôm nay lại phải trở về tay trắng rồi. Thôi, quên đi, về thôi!"

Lục phát nam tử này bay lượn một vòng rồi quay người rời đi.

"Hả? có người?"

Lục phát nam tử cả người chợt biến mất tại không trung, thân hình chợt tụ lại ở dưới một gốc cây đại thụ, hắn lặng yên nhìn kĩ vào một sườn núi ở ngoài xa: "Ta vừa thấy có người bay đến đó, không lẽ chỗ này có huyệt động cho người trú ngụ?Sơn mạch này từ khi nào có người mới vậy nhỉ?"

Trên mặt lục phát nam tử nọ nở một nụ cười: "Mặc kệ hắn là ai, ta cần về báo cho thủ lĩnh sớm một chút. Hi vọng tên này có chút ít tiền!"

Lục phát nam tử này cũng chẳng thèm điều tra thêm, lập tức xoay người bay về sào huyệt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status