Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 157-1: Cứu Viện



“Tông Thịnh.” Tôi khẽ gọi, hiện tại cũng chỉ có thể nghĩ tới Tông Thịnh mà thôi, mà lúc này, có lẽ người ta còn đang đắm chìm trong ôn nhu hương của em gái trà xanh rồi. Đột nhiên ngoài cửa lại xuất hiện tiếng phá cửa, tôi kêu sợ hãi, lui ra phía sau, thối lui đến  tận cùng bên trong phòng tạp vật. Bên ngoài phá cửa càng lúc càng lợi hại, từng cái, hung hăng đá vào khoá cửa. Nếu không phải ta dùng cái rương chặn lại, phỏng chừng cửa đã bung ra rồi. 

“Chết chắc rồi!” Tôi nhịn không được, nói ra ba chữ này, trong thời khắc ấy tôi thậm chí đã không nghĩ tới việc chống cự mà chỉ cầu mong không bị đau khổ mà thôi. 

Nhưng khi cửa bung ra, một bàn tay len vào định đẩy cái rương văng ra. Tôi không nghĩ nhiều mà nhào tới, dùng cơ thể bé nhỏ định ép chặt cửa vào cho kẻ đó  bị kẹp tay, Vốn dĩ tôi cho rằng mình làm như vậy khẳng định có tác dụng, nhưng không nghĩ tới, thân thể đập mạnh vào cửa thật sự đau quá, nhưng cánh cửa chỉ lay động tý xíu nhưng không làm gã bị thương tí nào, gã đã dùng chân chặn cửa lại. 

Tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều, chộp lấy tay kia mà cắn. Người ngoài cửa rên lên, trong miệng tôi có mùi máu xộc vào. Ngay thời điểm mùi máu tràn ngập khoang miệng, tim tôi chấn động, có cảm giác sự chấn động đến từ trong linh hồn, mùi máu vô cùng quen thuộc, là Tông Thịnh.

Tôi chậm rãi mở mắt ra, từ khe cửa hé ra, tôi thấy khuôn mặt của Tông Thịnh.  

Tôi khiếp sợ buông lỏng tay anh ra, liên tục lui ra phía sau vài bước. Anh đẩy mấy cái rương ra, đi vào phòng và nhìn tôi.

Tôi không nhìn anh, thật sự, tôi không nói gì, không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Hiện tại, tôi đang trong cơ thể trẻ con, anh còn có thể nhận ra tôi sao? Mà sao anh tới nhanh như vậy? Tôi cho rằng mình sẽ còn phải ở đây chờ tới hết dưỡng khí luôn rồi chứ. 

Anh ngồi thụp xuống, kéo tôi tới trước mặt: “Ưu Tuyền.” 

Tôi khóc to, anh vậy mà có thể nhận ra tôi,  nhanh như vậy đã có thể tới tìm tôi, tôi hiện tại cái gì cũng mặc kệ, liền ôm chặt lấy anh, chui đầu vào trên người anh mà khóc lóc. 

Mặc kệ anh và cô gái kia như thế nào, tôi không muốn hỏi tới, cũng không muốn biết.

Tôi cũng không buồn ghi hận vụ cái tát tai kia, còn có cô ả kia tôi cũng không muốn nghĩ tới việc ả chắn giữa mối quan hệ giữa tôi và Tông Thịnh, hiện tại tôi chỉ nghĩ cứ như vậy ôm anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status