Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 177



“Anh nói chuyện với ông ta có vài câu mà ông ấy nói hết với anh sao?” tôi có chút kỳ quái, những chuyện này không phải là toàn bà già thích tán chuyện sao?

“Những người già nếu có người trẻ tuổi biết coi trọng, cùng tập thể dục buổi sáng thì sẽ thực nguyện ý cùng người trẻ tuổi nói chuyện đó.”

Thật không nghĩ ra, Tông Thịnh vốn không hay nói chuyện với người khác lại có thể có quan hệ tốt với người lớn tuổi đến vậy. 

Anh lái xe chở tôi trở lại bệnh viện, ngay chỗ giao lộ gần bệnh viện, tôi kêu anh dừng xe lại: “Để em tự đi được rồi, đừng để cho người ta thấy anh.”

Tông Thịnh không nghe tôi mà chạy xe thẳng tới cửa bệnh viện rồi mới nói: “Chúng ta muốn giấu Thẩm Kế Ân, không phải những người khác.”

“À, còn chuyện con bướm…”

“Bà đã xử lý. Ngưu Lực Phàm không nói cho em sao?”

“Hắn nói nhưng mà…”

“Lập tức xuống xe đi, nếu không một hồi y tá lại không tìm thấy em.”

Anh lạnh giọng nói, tôi vội xuống xe. Anh chỉ chỉ mặt tôi, lúc này tôi mới để ý trên mặt còn dán lá bùa giấy màu vàng dính nước tiểu và tro kia. Tôi vội dùng hai ngón tay túm lấy ném vào thùng rác ven đường rồi chạy về bệnh viện.

Trở lại phòng bệnh, bác gái cùng phòng nói, y tá đã tới một lần, không thấy tôi thì cũng cằn nhằn vài câu. Tôi gật đầu với bà, rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Rửa xong, cảm giác vẫn vô cùng khó chịu.  

Y tá tới kêu tôi chuẩn bị đi chích thuốc thì tôi vẫn còn đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt. Y tá vừa thấy tôi thì nói: “Mặt cô không thể bị kích ứng, dùng băng gạc thấm nước, nhẹ nhàng áp lên là được.”

Tôi dùng băng gạc sạch thấm khô mặt, rồi đưa tay cho y tá chích thuốc. Bác gái kia cũng ngồi cạnh tôi nói: “Cô gái,  mặt cô bắt đầu khô rồi này, có lẽ ngày mai là xuất viện được rồi.”

Y tá vội nói: “Cũng không thể xuất viện đâu, kháng sinh một lần vào thuốc là phải đủ liều bảy ngày.”

“Vết thương này, cho dù không dùng thuốc thì sau bảy ngày cũng khỏi mà.” Bác gái ngượng ngùng nói.

Đừng nói tới bác gái, ngay cả tôi ban nãy rửa mặt cũng cảm thấy được, vết thương đang lành thật nhanh chóng, cảm giác mày vết thương trong suốt này bong ra là khỏi hẳn. 

Tôi an tâm ở bệnh viện chích thuốc, ăn cơm sáng, cơm trưa. Mẹ tôi gọi điện tới, tôi cũng chỉ nói với mẹ rằng mình bị mụn rộp, đang ở bệnh viện lấy thuốc mà thôi. Mẹ hỏi vài câu, nghe tôi nói cũng cho là chuyện nhỏ. 

Buổi chiều, cuối cùng cũng có người tới thăm tôi, chính là Thẩm Hàm. Khi tôi thấy cô ấy đứng trước giường bệnh viện của tôi, tôi đã rất ngạc nhiên đến nỗi tôi không biết phải nói gì. Hôm nay cô nàng mặc đồ giống học sinh hơn, bộ đồng phục rộng thùng thình phơi bày tuổi thật của cô nàng. 

“Tông Ưu Tuyền, mặt của chị, hic, bộ giật người yêu người ta nên bị tạt xăng à?” 

Cô gái này, đúng là không biết cái gì là nói chuyện cho duyên dáng, vừa vào đã lờn tiếng nói, khiến cho mọi người trong ngoài phòng bệnh đều nghe thấy. Có vài bà thím vội nhìn vào, kiểu vô cùng bà tám.

“Cô đừng có nói bậy, là mụn rộp do virus. Ngưu Lực Phàm đâu?” Cô nàng xuất hiện thì tức là Ngưu Lực Phàm cũng ở quanh đây. Dạo gần đây tôi đã quen với việc cả hai cùng xuất hiện như thế. Có lẽ đây chỉ là vài lần chúng tôi bắt gặp thôi, còn rất nhiều lần chúng tôi không thấy nữa thì sao nhỉ?!

Thẩm Hàm đặt mông ngồi ở trên giường, khiến giường lún xuống rồi đong đưa chân nói: “Sao chị biết hắn cũng tới?” 

Tôi không đáp, chuyện này chẳng phải rõ ràng lắm sao?

Chưa tới hai giây, Ngưu Lực Phàm đã vào tới nơi, nghe điện thoại và nói:

“Tới rồi, tới rồi, nhìn thấy người rồi. Tôi làm việc cậu cứ yên tâm.”

Cúp máy, hắn đứng trước mặt bọn tôi nói: “Người đàn ông của em kêu anh tới trông em, xem em có nhu cầu gì thì phục vụ, em không thoải mái ở đâu thì nói. Còn khuôn mặt này… cũng may em có bạn trai rồi, không thì sau này làm sao mà gả chồng đây chứ?”

Lúc anh nói những lời này, tôi vẫn luôn nháy mắt với hắn. Thẩm hàm đang ngồi bên cạnh tôi kìa, nếu tin này truyền ra ngoài thì việc tôi với Tông Thịnh giả chia tay sẽ công cốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status