Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 187-2: Nhà Cũ Họ Ngưu 2



Tông Thịnh nhìn về phía Thẩm Hàm, nói: “Đó là con của tôi. Trong cơ thể Ưu Tuyền có huyết khế của tôi, hồn phách có huyết chú của tôi, người khác không động được vào cô ấy.”  

Thẩm Hàm tuôn ra một câu: “Wow, trâu vậy luôn á?!”

Tôi nhìn anh cả người ướt đẫm, nước nhỏ tong tong mà trong lòng nhoi nhói. 

“Trở về thay quần áo đi, anh như vậy sẽ sinh bệnh.”

Tông Thịnh nhìn tôi nói: “Ưu Tuyền, tất cả mọi ủy khuất em phải chịu hôm nay anh sẽ đền bù bằng hạnh phúc sau này! Em, là người anh chưa từng nghĩ tới sẽ buông tay!”

Nói xong, anh quay người đi vào nhà. Tôi hít mũi, trong đầu chỉ toàn là câu nói vừa rồi của anh.

Thẩm Hàm “duyên dáng” sán lại trước mặt tôi nói:

“Này, thế chuyện chia tay lần trước là xạo à?”

Tôi lau nước mắt, nói với bọn họ: “Thực xin lỗi, dọa đến các người!”

Ngưu Lực Phàm ha hả cười: “Không có việc gì, không có việc gì. Em chăm sóc cái đồ quỷ thai nhà em đi!Độc chiếm kinh dị thật!”

Tôi đi vào nhà theo Tông Thịnh.

Thầm Hàm gào lên từ phía sau

“Tông ưu Tuyền, tôi bị chị hố khổ ghê! Đang êm đẹp nói bừa cái gì chia tay tính sổ hả. Nếu không ngay từ đầu tôi liền chuyên tâm theo đuổi Tông Thịnh thì đàn ông tốt như anh ấy cũng không tới phiên chị! Hừ! Hại tôi bị cái gã Ngưu Lực Phàm... uhm ~”

Không còn âm thanh nữa. M e o M u p dịch và đăng truyện tại g a c s a c h. c o m và facebook của Meo _ mup

Tôi quay đầu lại thấy Ngưu Lực Phàm đang che miệng Thẩm Hàm, ngây ngô cười  với tôi. Thẩm Hàm giãy giụa, lại không phát ra thanh âm.

Xem ra bọn họ thật sự ở bên nhau.

Điểm này căn bản là không cần suy nghĩ nhiều, tối đó liền nghiệm chứng. Nhà của Ngưu Lực Phàm, căn bản chính là ngày thường không người có ở. Trong phòng, mở cửa sổ ra còn có thể ngửi thấy mùi bùn đất thôn dã.

Giường là giường gỗ cổ, thực cổ xưa, đều nóc giường còn có móc để móc màn. Chỉ là hiện tại không treo màn, trên giường là chăn còn nguyên nếp gấp mới tinh.

Tông Thịnh  lôi từ trong túi du lịch to ra một đống quần áo, nói: “Chúng ta ở chỗ này ở vài ngày, ở đến khi Thẩm Kế Ân xuất hiện. Nếu không cảnh sát thử máu tra DNA sẽ dễ dàng có thể tra được ở hiện trường máu là của gã. Gã nếu là không xuất hiện, mà anh lại xuất hiện trước thì không chừng anh liền thật sự bị thành nghi phạm giết người. 

Nơi này chăn đều là hôm nay mới vừa mua,  hai chúng ta hai ở phòng này. Bọn họ sẽ ở tại phòng cách vách. M e o M u p dịch và đăng truyện tại g a c s a c h. c o m và facebook của Meo _ mupAnh đi tắm rửa trước.”

“Tông Thịnh,” tôi gọi anh lại 

“Anh không để ý việc em, em, em đánh anh sao?”

“Việc đó là do anh có lỗi, là ạn thực xin lỗi em.” Anh bước nhanh ra khỏi phòng, đi về hướng phòng tắm ngoài sân.

Tôi xoa xoa mặt, ánh mắt trong lúc vô ý liền thấy được trong túi du lịch của anh lộ ra một chút hồng nhạt. Anh- một đại nam nhân, mang theo quần áo màu hồng nhạt? Tôi đi qua, từ trong túi đem vật màu hồng nhạt kéo ra, thế nhưng lại là áo ngủ của tôi. Lục lọi túi anh, bên trong trừ quần áo ann, còn có quần áo tôi, thậm chí còn có một bao băng vệ sinh. Hoá ra anh đã sớm biết chuyện của tôi m, đã sớm lên kế hoạch, sẽ mang theo tôi cùng nhau chơi trò mất tích. Vậy mà anh vẫn làm tôi khẩn trương tìm suốt cả ngày.

Một ngày này, thật sự là quá mệt mỏi, tắm xong, tôi nằm trên giường hít hà mùi chăn mới, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Thậm chí, toii có cảm giác, tôi không phải đang ngủ, mà là xỉu, lúc mơ hồ hình như tôi thấy Tông Thịnh cầm di động của tôi hí hoáy nhắn tin gì đó, cũng không biết anh đang làm gì.

Buổi tối ở nông thôn cũng làm ngừoi ta có chút khó chịu, bên ngoài tiếng côn trùng rả rích. Phòng bên thì, cách âm không tốt, tiếng của Thẩm Hàm và Ngưu Lực Phàm khiến tôi tỉnh lại.

Ngưu Lực Phàm cũng thật là, biết rõ Thẩm Hàm vị thành niên, nếu Thẩm Hàm đi tố cáo thì hắn chính là cưỡng hiếp trẻ vị thành niên đó.

Tôi cầm điện thoại, nhìn Tông Thịnh bên cạnh còn ngủ say, hai ngày qua, phỏng chừng anh cũng mệt mỏi. Hơn nữa qua lời anh kể thì cả đêm qua thức trắng, thậm chí là từ hôm kia, sau khi tôi bắt đưa tin, anh  vẫn luôn bận bịu, không có nghỉ ngơi.

Tôi nhìn điện thoại, có cuộc gọi nhỡ của mẹ, cũng có tin nhắn của mẹ “Con cứ đi chơi đi. Mặc kệ chơi ở đâu cũng được, giải sầu, chờ chơi mệt mỏi, liền trở về, người khác khinh thường con, còn có ba mẹ yêu con!.”

Nhìn lên là tin nhắn tôi gửi, hẳn là Tông Thịnh nhắn: “Mẹ, con ở bên ngoài, không cần lo lắng cho con, con có thể chiếu cố tốt cho bản thân.

Tôi cất di động, nhắm mắt lại, cũng mặc kệ  phòng bên làm ầm ĩ, dù sao tôi hiện tại cũng không có khả năng làm gì, dưỡng thân thể, đừng làm cho chính mình mệt mỏi mới là quan trọng nhất.

Nhưng khi tôi vừa nhắm mắt liền cảm giác chân giường còn có người đứng, người nọ còn đang nói: “Ngưu tiên sinh, đã trở lại sao? Ngưu tiên sinh đã trở lại sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status