Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 306: Gặp lại người xưa



Tiểu Trần vừa lái xe vừa nói: “Mấy nay chắc tiểu lão bản bận bịu lắm. Chuyện công trường ngưng thi công anh cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng nghe có người bảo là do thiết kế của tiểu lão bản nhìn thì đẹp nhưng thực ra là chẳng hiểu cái gì. Kiến trúc loạn xạ nên đám thi công không chịu làm theo, Ưu Tuyền, tiểu lão bản học cái gì vậy?”

“Kiến trúc đó. Mọi chuyện không như mọi người cứ tưởng đâu.” tôi nói vậy, tuy rằng không nói cụ thể nhưng có lẽ mọi người nghe cũng hiểu. Trong công ty Tông Đại Hoành suốt ngày xung đột về lợi ích với Tông Thịnh, dù có là ai thì cũng nhìn ra được. 

Quay về công ty cũng đã đến giờ tan làm, nhưng phòng họp vẫn còn sáng đèn. Chúng tôi lặng lẽ đi tới nhìn, toàn bộ đội kỹ thuật của công ty và vài đốc công vẫn còn đang ở đây, hình như đang họp, có vẻ đang tranh luận gì đó.

Tiểu Mễ kéo tôi đi ăn, tôi cũng đành đi theo, trong lòng lại nghĩ Tông Thịnh cùng đám bọn họ ở đây tăng ca không biết có gì ăn không? Với tác phong của ông thì chắc là có rồi. 

Chúng tôi dùng bữa xong thì phía Tông thịnh cũng vừa xong. Anh đưa tôi về, trên xe tôi kể lại mọi chuyện, đương nhiên là giấu nhẹm quãng thời gian người tôi theo đuổi mình đi. Tông Thịnh hỏi tôi là có đáng tin không? Thậm chí còn gọi điện bảo Ngưu Lực Phàm đi điều tra thông tin về người này ra sao, sau cùng kết luận là không thành vấn đề. 

Tin tức Mạc Phi cho chúng tôi thật sự rất có giá trị, sau khi về nhà Tông Thịnh nói tôi cho anh số của Mạc Phi. 

Tôi vào bếp để nấu mì cho anh, trong lòng đầy lo lắng sợ anh quá mệt. Ở công ty tăng ca đến tận giờ này, còn phải đối phó với đám người kia nữa. Giờ về đến nhà còn phải gọi điện liên hệ này nọ nữa, chưa được nghỉ ngơi. 

Khi tôi mang mì ra thì Tông Thịnh cũng buông điện thoại xuống, nói: “Tối mai bạn học của em - Mạc Phi đó, sẽ tự mời mấy người ở trong tòa nhà đó đi karaoke. Tới chừng đó chúng tôi cũng đi cùng. Ngày mai, kêu Tiểu  Trần đi, em đi, Tiểu Mễ cũng đi luôn. Tiểu Mễ xinh đẹp, đi gặp những người đó điều kiện đó, hẳn là cô ấy sẽ thích.”

Tông Thịnh nói, ngồi trên ghế xoa xoa trán, vài giây sau mới cầm đũa lên ăn mì. Tôi ngồi bên cạnh khẽ nói: “Tông Thịnh, nếu anh mệt quá thì chờ vài ngày nữa rồi đi.”

“Những chuyện này không thể chờ, mình có tin tức thì người khác cũng sớm có tin. Đặc biệt, là dạng thông tin như thế này. Chính phủ có ý đồ khi ngay thời điểm này lại cho vài người biết tin tức. Nếu mình xuống tay chậm, tới chừng chúng tôi liên hệ với họ không biết chừng họ đã ký hợp đồng với bên khác rồi.”

Tôi thở dài nhìn anh. Vốn anh đã đặc biệt, da luôn trắng xanh, giờ thì còn thêm quầng thâm ở mắt nữa.

“Chỉ là em cảm thấy anh rất mệt.” tôi nhìn anh, cảm thấy đau lòng. 

“Mệt mỏi, còn tốt hơn một ngày bị mắc kẹt trong kết giới đen tối, trong lòng dần dần chứa đầy hận thù, nhưng không thể trút bỏ. Ưu Tuyền, nếu không phải em là bạn của Mạc Phi, chuyện này là nhờ có hai người thì mai anh cũng không muốn để em đi. Thường thì phía công ty sẽ an bài người đi làm những chuyện này. Những chuyện hỗn loạn thế này về sau em đừng liên quan vào.”

“Hỗn loạn sao? Nói như đúng rồi ấy, xem ra anh cũng từng trải nhỉ.” tôi nói. Nếu Tông Thịnh còn ở nhà thì không chừng sẽ phải thường xuyên theo ông đi tiếp khách như thế này rồi, nhưng anh bao năm qua đi theo Lão Bắc,... có lẽ cũng từng nhỉ?!

Tông Thịnh nhìn tôi, hút sợi mì nói: “Em còn nhớ tới việc luận văn của anh kiếm được tiền không? Thực ra tiền anh kiếm được chỉ là phần trăm thôi, người kiếm tiền chính phải nói tới thầy của bọn anh. Lúc đó, vì muốn mượn sức nhà đầu tư bọn anh phải cùng nhau đi gặp bọn chúng. Cũng là ở KTV, có một bạn học của anh bị bọn chúng… em hiểu không? 

Bất động sản và khai thác mỏ là những thứ kiếm ra tiền, mà nhà chúng tôi thì làm cả hai. Hai cái mỏ tiền cũng là hai thứ hắc ám và hỗn loạn nhất. Ngày mai đi, em cứ nói rõ với bọn họ rằng em là vợ anh, thì dù có ngồi trên đùi anh bọn họ cũng không dám làm gì xằng bậy.”

Chúng tôi tuy sắp xếp khá gấp nhưng cũng coi như là có trình tự. Tiểu Trần buổi tối cũng gửi tin nhắn tới báo. Về phía Tiểu Mễ thì để sáng mai đi làm mới thông báo cho cô ấy. 

Không chỉ kêu Tiểu Mễ, Tiểu Trần còn âm thầm nói với hai cô gái xinh đẹp khác trong bộ phận, kêu họ chuẩn bị tốt để tối đi cùng.

Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị tan sở vào buổi chiều,Tiểu Trần gọi cả bốn chúng tôi ra chỗ công trường. Mấy hôm nay công trường không làm việc nên không có bóng người. Chúng tôi đứng dựa lưng vào tấm ván nghe Tiểu Trần nói chuyện. Anh tôi nói nào là chúng tôi đã là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Tuy tối nay toàn gặp các sếp lớn, nhưng cũng có sếp có tiền, có sếp chẳng có tiền, nên có chuyện gì thì sau này cũng đừng có hối hận. Còn nữa, chúng tôi là đi giới thiệu dự án bất động sản, không phải kẻ đi mua vui cho người khác, không phải là gái gọi, tay vịn, nên cho dù có nhìn trúng ai hoặc ai nhìn trúng, cũng không thể xách giỏ mà đi. Muốn đi thì sau này tính, còn đêm nay thì không được phép.

Vì để chuẩn bị cho buổi tối nên Tiểu Trần dắt chúng tôi đi ăn, lại còn cho chúng tôi thời gian để trang điểm. Tôi đã chuẩn bị trước nên vào phòng vệ sinh ở văn phòng thay quần áo. Lúc trang điểm, Tiểu Trần ngồi xuống bên cạnh tôi nói chuyện, đặc biệt dặn dò tôi, rằng tôi và đám Tiểu Mễ không giống nhau, tôi là người của tiểu lão bản, cũng có thể coi là bà chủ nhỏ của bọn họ, nếu ở đó có gì không ổn, tôi cần chiếu cố cái gì thì cứ đi theo tiểu lão bản, hoặc ra hiệu cho anh ta, bọn họ sẽ tới giải vây.

Lúc xuất phát đi KTV, tôi ngồi xe Tông Thịnh, còn mọi người thì đi xe Tiểu Trần. Trên người Tông Thịnh vẫn mặc quần áo đi làm, xem ra anh đi thẳng từ công ty tới đây. Sau khi lên xe anh chẳng nói tiếng nào, môi mím chặt. 

Xe đi chưa bao lâu thì điện thoại Tông Thịnh vang lên. Trong xe yên tĩnh nên tôi có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện vọng tới, là giọng của Tiểu Lục. Anh tôi nói cái gì mà lật xe, bệnh viện, bà… tôi nghe không rõ nhưng vẫn mơ hồ đoán được. Ông bị lật xe, đã đưa tới bệnh viện, bà đã chạy tới đó. 

Tôi nói nhỏ: “Tông Thịnh, ông xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, lái xe tấp vào vệ đường rồi nói với Tiểu Lục: “Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về!”

“Cậu bây giờ mà về thì có thể sẽ gặp nguy hiểm, sẽ chẳng ai đứng ra nghe cậu giải thích đâu, tới trưởng trấn tới nơi còn bị bọn họ đánh nữa.”Xe ngừng lại, tôi đã có thể nghe rõ ràng tiếng Tiểu Lục vọng tới. 

“Cho dù bị đánh thì nhà chúng tôi cũng phải có người ở hiện trường. Tôi về ngay. Bọn họ sẽ không dám động thủ đánh tôi đâu.” 

Tông Thịnh cúp máy, nhìn tôi có chút do dự, tôi vội nói: “Ở quê xảy ra chuyện gì? Ông có chuyện sao? Nếu anh phải đi thì về nhanh lên, còn em…”

“Ưu Tuyền,” anh cắt ngang, nhìn tôi rồi nói, “Mỏ quặng xảy ra chuyện. Mỏ bị sập, có công nhân bị lấp bên dưới. Hai tiếng trước ông mới rời khỏi chỗ đó, nhưng bị lật xe trên đường. Hiện tại ông đã được đưa đi bệnh viện, bà đang đi theo xe cấp cứu.”

“Anh muốn tới bệnh viện sao? Hay là em đi với anh?”

“Không, anh phải quay về khu mỏ. Công nhân còn đang ở dưới mỏ, nên nhà mình phải có người ở tại đó. Những chuyện này không thể trốn tránh được. 

Tuy ở quê cũng có anh em trong họ, nhưng lúc này phải anh xuất hiện mới có thể ổn định người nhà của những người đó, em…”

“Em về với anh!” Ở quê những người làm trong mỏ đều là anh em trong dòng tộc, từ bé tôi đã gặp cảnh những người vì tai nạn hầm mỏ mất đi người thân mà sẽ không còn lý trí, phát cuồng. Nếu Tông Thịnh về quê sẽ phải đối mặt với bọn họ. Nhưng lúc này bà thì phải đi trông ông, ở mỏ sẽ chẳng có ai, anh phải đi gánh trách nhiệm này. 

Tông Thịnh lại không đồng ý: “Em đi tìm Mạc Phi đi, với thân phận là cháu dâu của Tông An, cùng bọn họ nói chuyện sẽ càng thêm có phân lượng. Trong lúc bàn kế hoạch marketing thì em không cần nói gì, để cho Tiểu Trần làm chủ, anh tôi có năng lực không tệ lắm, đáng tin cậy. Em xuống xe đi vậy!” 

Tôi do dự vài giây rồi mới xuống xe. Không phải vì tôi bị Tông thịnh bảo xuống xe mà không cao hứng, mà vì tôi biết giờ anh trở về nhất định sẽ phải đối mặt với đám người thân đang phát cuồng kia, có thể sẽ bị bọn họ đánh. Anh không cho tôi về cùng là do không muốn tôi gặp nguy hiểm. Mà phía bên này đúng là cũng cần phải có một người có vai trò đủ lớn để nói chuyện. Tập đoàn Tông An có tính gia đình khá cao, nên tôi với vai trò cháu dâu đi nói chuyện thì cơ hội sẽ cao hơn để cho Tiểu Trần một mình đối phó. 

Tôi xuống xe, nhìn Tông Thịnh lái xe rời đi mà trong lòng nặng trĩu. Anh về nơi đó, gặp những người dân quê đang phát cuồng kia, mà anh đã mấy ngày liên tục không nghỉ ngơi, giờ lại phải về khu hầm mỏ, tôi thật sự lo lắng. Tôi muốn khóc, nhưng phải tự kìm nén lại, vỗ vỗ lên mặt tự nói với bản thân:  “Bình tĩnh, kiên cường, nhanh chóng hoàn thành là có thể  trở về.”

Tôi ngoắc taxi, lên xe rồi không ngừng thầm khấn trong lòng mong cho Tông thịnh không bị người tôi đánh. Tuy anh đánh nhau lợi hại nhưng mà ở khu hầm mỏ đó vẫn còn người bị nhốt bên dưới, anh là gia chủ, làm sao có thể vung tay đánh trả đây? Đừng nói là đánh trả, thậm chí cả tránh đi cũng không dám tránh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status