Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 323



Tông Thịnh Phát Uy

“Em… phía Thẩm Hàm…”

Tôi chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Bụng em như giờ, khoảng tháng năm tháng sáu đã sinh, giờ mà chưa chuẩn bị thì tới đó sẽ rất phiền, lại bị chậm tốt nghiệp một năm.”

Mẹ cũng vội nói: “Đúng đó, chuyện lớn cả đời, con phải để tâm.”

Tôi do dự, nhưng cũng không tìm ra lý do để phản bác. Tôi biết lý do thật của việc anh đưa tôi đi, không chỉ đơn giản là để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.

Xe chạy thẳng về quê, chẳng bao lâu đã về tới nơi. Khi xe vào thôn đi ngang từ đường thấy rất nhiều đang tụ tập. Trong thôn phần lớn mọi người đều là công nhân trong mỏ, có người làm tài xế, còn có cả nữ nhân công nấu cơm trong mỏ. Giờ mỏ ngưng hoạt động nên mọi người đều tụ tập ở cửa thôn, nhàn rỗi nói chuyện phiếm hoặc đánh bài.

Khi xe vừa vào thì không ai để ý, nhưng không biết ai mở màn gào lên một câu “Tông Thịnh!” Trong nháy mắt, cả đám người bu lại vây quanh xe.

Tông Thịnh chỉ còn cách dừng xe lại. Chuyện ở khu mỏ lúc này, nếu là giải thể thì sẽ phải phát cho bọn họ ba tháng tiền lương, để mọi người an tâm đi ra ngoài tìm việc. Nhưng lỡ họ tìm được việc, bên mỏ lại gọi đi làm thì phải làm sao?

Những người ở đây rất nhiều người đều không muốn ra ngoài làm việc, công việc ở mỏ quặng tuy là mệt, nhưng lại kiếm được nhiều tiền, lại gần nhà, có chuyện gì gấp thì về nhà cũng nhanh hơn.

Mọi chuyện phát sinh cũng đã hơn một tuần, không biết Thành Thúc xử lý thế nào, dù sao thì những người này vốn dễ kích động, có người vỗ vào mui xe la to:

“Tông Thịnh, hôm nay phải nói cho rõ rồi đi qua. Nếu giải thể thì ba tháng lương kia, bao giờ trả cho chúng tôi?”

Mẹ tôi mở cửa xuống xe, kéo tôi xuống nói khẽ: “Xuống xe đã, những người này không biết là định làm gì. Xuống xe rồi bọn họ cũng không đối phó con.” 

Tôi cùng mẹ xuống xe. Người đàn ông vỗ mui xe nhìn chúng tôi rồi nói:

“Tông Ưu Tuyền sao, chuyện này không liên quan, hai người né qua một bên đi. Chúng tôi chỉ muốn nói vài câu với Tông Thịnh. Bà của nó chưa xuất hiện, chúng tôi chỉ có thể tìm nó đòi tiền thôi. Tông Thịnh, nói rõ đi, phần tiền này có cho hay là không?”

Tôi nóng ruột. Chuyện ở quặng đâu phải bồi thường tiền thuốc men là xong. Xảy ra sự cố như vậy thì sẽ bị ngừng khai thác, chỉnh đốn kiểm tra này nọ, khi nào được hoạt động trở lại còn chưa biết, còn phải dùng tiền để đả thông vấn đề.

Còn những công nhân bị thương cũng đòi tiền bồi thường rất cao. Phía Ưu Phẩm thi công cũng cần tài chính vững mạnh. Tôi gấp, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.

Nếu ngày xưa mọi người trong thôn còn kiêng kỵ Tông Thịnh là quỷ thai đáng sợ, không ai dám kêu gào to tiếng trước mặt anh, thì giờ khác. Giờ thì mọi người đều vì tiền, quây quanh xe anh, cùng nhau đứng lại tăng thêm can đảm cho mỗi người.

Cửa xe mở ra, Tông Thịnh xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng. Một tay chống nhẹ lên nắp ca pô xe, nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc xe. Đứng lên trên nóc xe, anh khẽ xoay chân, lạnh lẽo nhìn quanh. Anh chưa nói lời nào, nhưng mọi người xung quanh có thể cảm nhận được lệ khí, trong giây lát, đám người vừa kêu gào đều im thin thít. Trước cửa từ đường cũng an tĩnh lại.

Tông Thịnh nói: 

“Khu mỏ nhà chúng ta xảy ra chuyện, nhưng kẻ nào nói với mấy người là giải tán? Ngày phát lương tháng này còn chưa đến, giờ không phải đi làm, ở nhà nhận tiền mà vẫn có ý kiến sao? Nếu mấy người muốn lãnh ba tháng lương kia thì ngày mai lên mỏ gặp chú Thành, nói chú Thành là ta bảo nếu không muốn làm nữa thì lãnh ba tháng lương rồi cút! Còn muốn làm tiếp thì coi như nghỉ phép. Còn ai có ý kiến gì không?”

Vẫn là một mảnh an tĩnh, không ai dám nói tiếng nào. Tông Thịnh nhảy xuống nắp capo lại, ngồi thụp xuống nhìn người ban nãy vừa vỗ lên mui xe: “Muốn tiền sao, đi lãnh tiền nói tên ta là được. Còn nữa, ta nhớ ngày đó người dám đá vào bụng Tông Ưu Tuyền là cháu trai của ngươi sao?”

Người đàn ông đó luống cuống nuốt nước bọt: “À thì, tôi không biết nó lại muốn đánh người, nếu tôi biết thì chắc chắn tôi sẽ ngăn nó lại đầu tiên, tôi…”

Tông Thịnh đứng thẳng dậy, đạp lên bả vai người đó khiến ông ta ngã lăn ra đất.

“Nói giúp ta, bảo nó chờ đó, tối ta sẽ có cách khiến cho nó chết đi. Tới tối, mới thêm phần xuất sắc!”

Lời của Tông Thịnh khiến không ít người lo lắng. Buổi tối? Anh cường điệu là buổi tối! Tông Thịnh nhảy xuống đất, cả đám người vội tản ra. Từ lúc tôi nằm viện tới giờ, mẹ cũng về nhà vài lần, người trong thôn hẳn đều đã biết tình trạng của tôi rồi. Tông Thịnh lên xe, quay sang nhìn tôi nói: “Lên xe nào!”

Tôi vội lên xe, lúc này nhìn anh thật sự giống như muốn đánh nhau tới nơi rồi. 

Xe khởi động, mọi người đều né sang một bên, ngay cả người bị anh đạp ngã trên mặt đất cũng vội bò dậy tìm chỗ trốn. Ánh mắt anh lúc đó đầy hàn ý, giống như là nếu có ai dám cản đường thì sẽ cán qua luôn. 

Xe về tới nhà, cổng nhà tôi vẫn đóng chặt. Mẹ mở cổng, bưng đồ vào nhà rồi bảo tôi mau vào nhà nghỉ ngơi, uống thuốc. Tôi về tới phòng mình, căn phòng bé, giường cũng bé đã được sửa sang sạch sẽ. Mẹ còn đang ở trong bếp vội nói: 

“Mẹ chuẩn bị rồi, chăn nệm đều mới cả. Ba con thật là, chẳng biết chạy đi đâu mất rồi.”

Tông Thịnh nghe thấy thì vội vào phòng, giúp tôi trải khăn trải giường. Tôi vội nói: “Để em làm được rồi.”

Rất nhanh anh đã làm xong rồi. “Em ngủ một lúc đi, tới giờ cơm sẽ gọi em. Anh chạy ra mỏ một chút, lát nữa anh sẽ về.” Nói rồi anh quay người ra khỏi phòng, nói với lại: “Buổi tối anh ngủ lại đây đi, chút nữa em nói với ba mẹ đi.” 

Nói rồi anh rời đi. Anh ngủ ở nhà tôi so với việc tôi ngủ ở nhà anh là hoàn toàn không giống nhau. Chúng tôi còn chưa đăng ký kết hôn, tôi đi sang nhà anh qua đêm thì ba mẹ tôi dù khó chịu nhưng cũng không thành vấn đề, nhưng nếu anh ngủ lại nhà chúng tôi thì vấn đề lại hoàn toàn khác. Ngay cả khi chúng tôi đã đăng ký kết hôn, hôn nhân được hai bên cùng thừa nhận, nhưng nếu sang nhà tôi cũng phải ngủ ở phòng khách hoặc sô pha, thậm chí nếu đã có con với nhau thì khi sang nhà mẹ tôi thì cũng không thể ngủ cùng giường với vợ mình. 

Anh đi rồi, tôi ngẩn ngơ không biết phải nói thế nào với mẹ. Mẹ vừa lúc vào phòng thấy giường đã trải thì hỏi: “Tông Thịnh giúp con trải giường sao? Mẹ sống với ba con bao năm rồi, chưa bao giờ ông ấy trải giường cho mẹ đâu.” 

“Mẹ, Tông Thịnh nói…” Tôi phân vân không biết mở đầu thế nào. “Anh ấy bảo tối sẽ về nhà mình ăn cơm, anh ấy ra mỏ một chút.”

“Ừ, mẹ nấu cơm phần nó rồi.”

“Còn nữa, nhà anh ấy hiện không có ai ở nhà. Ông bà, cô đều đang ở bệnh viện.”

“Ừ, sao? Cái này mẹ biết, nghe nói ông nó bị tai nạn xe cộ bị thương rất nghiêm trọng. Con giờ như vậy cũng không tiện đi thăm, chờ ông xuất viện rồi nhà mình tới thăm nhé.”

Tôi cắn môi, nói tiếp: “Anh ấy nói tối nay ngủ lại nhà chúng ta, nhà họ không có ai ở nhà cả, anh ấy sẽ ngủ ở nhà mình.” 

Mẹ tôi ngây người, vừa lúc ba đi từ bên ngoài về cũng nghe thấy thì nói luôn: “Đã cưới đâu!”

Mẹ vội nói: “Con đã có rồi, đăng ký chỉ là thủ tục thôi mà! Chờ Ưu Tuyền khỏe lên thì đi đăng ký là xong!” 

“Nó đã đưa sính lễ đâu?”

Mẹ nói: “Chẳng phải đã đưa ông sáu vạn sao? Bà Tông Thịnh còn nói muốn giúp nhà mình sửa nhà mà.”

“Nó…” 

“Nó cái gì, cứ quyết định vậy đi. À mà, cái giường hơi nhỏ,... haiz, tôi đi nấu cơm.”

Ba tôi mặt sưng lên nhưng cũng không phản đối nữa. Vốn dĩ tôi tưởng ba sẽ phản đối mãnh liệt, không ngờ, tới tối khi ăn cơm cùng cụng ly với Tông thịnh xong thì lại chẳng có chuyện gì nữa. Còn nói, sau này con cái lớn thì cả nhà ở lại đây cũng chẳng sao.

Sau tôi mới nghe mẹ thì thầm, thật ra lúc vào thôn thì ba cũng đang ở ngoài từ đường tán dóc, thấy cảnh Tông Thịnh một cước đạp cho người kia ngã lăn ra nên vờ vịt trước mặt mẹ con tôi, chứ trong lòng sợ Tông Thịnh muốn chết. Cho dù trong lòng không vui nhưng thể hiện vẫn phải cười ha hả, không phản đối.

Màn đêm buông xuống. Buổi tối mùa đông nơi thôn quê vô cùng lạnh lẽo. Nhà chúng tôi không như ở nhà Tông Thịnh, không có máy điều hòa, chúng tôi chỉ có thể đi ngủ sớm. 

Tông Thịnh thay bộ đồ bụi bặm ra, mặc đồ của ba tôi, nằm trên giường cạnh tôi. Một bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trên bụng tôi, khẽ cảm nhận. 

Tôi cười nói: “Em còn chưa cảm giác được gì, anh thì đòi cảm nhận gì?”

“Có thể cảm giác được mà, anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của con, cảm giác thật đặc biệt.”

Tôi lại cười, lâu lắm rồi chúng tôi không gần nhau đến vậy, tôi khẽ nói: “Tông Thịnh, thật ra có tiền hay không có tiền cũng chẳng sao, chúng ta cứ như bây giờ cũng rất tốt.”

“Ừ, anh cũng không rõ, vì sao Thẩm gia không hiểu chuyện này, nhất định phải bày ra thế trận đó.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status