Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 47: Tiểu quỷ



Vài phút lúc sau, tôi cũng ra ngoài. Trên người chỉ quấn khăn tắm, lườm hắn tức giận nói: “Anh cũng đi tắm đi, hôm nay hút thuốc nhiều quá, mùi thật kinh!”

Hắn đi vào phòng tắm, cũng không mang theo quần áo để thay. Tôi thấy hắn vào phòng tắm thì nhanh chóng chạy tới cửa sổ, tìm thấy một thanh thép inox hình chữ L móc luôn vào then cửa phòng tắm bên ngoài. Như vậy, hắn sẽ khó mà mở được cửa, thậm chí có thể nhốt hắn trong phòng tắm cả đêm!

Làm xong, tôi đắc ý cười, căn bản cũng không nghĩ tới việc nhốt hắn cả đêm, cũng không nghĩ tới hắn có thể bị lạnh tới phát sốt không, cũng không nghĩ tới bộ dáng hôn mê của hắn, cũng không nghĩ tới việc này có ảnh hưởng tới thể trạng hắn không! Dù sao, trong lòng tôi vẫn cự tuyệt việc đó với hắn, nguyên nhân lớn nhất vẫn là sợ hãi!

Bất quá giờ có tấm inox chữ L n ày, tôi nghĩ đêm nay chắc tôi sẽ ngủ ngon. Nhưng tôi vốn không quen ngủ nude nên vẫn lục lọi trong túi hành lý của hắn tìm một cái áo thun để mặc vào. Tuy ở đây đã trang hoàng xong nhưng mà mới có một hai hôm, nhiều thứ còn chưa có, ví dụ như tủ quần áo thì nhiều nhưng lại không có quần áo. Cũng may hắn có mang theo vài bộ quần áo trong hành lý, hoàn toàn đúng ý nghĩa, dọn vào là ở.

Tôi tìm được một chiếc áo thun trắng vội mặc vào. Tông Thịnh cao hơn tôi rất nhiều, dáng người kiểu nhìn roi roi nhưng thoái y thì lại rất cơ bắp. Áo của hắn mặc lên người tôi chẳng khác nào chiếc váy ngủ thùng thình.

Tôi bò lên giường nằm, kéo chăn ca rô đen trắng chuẩn bị ngủ thì nghe tiếnh lạch xạch ở cửa phòng tắm. Tôi núp trong chăn đắc ý, còn lấy điều khiển bật máy lạnh. Cảm giác an nhàn thoải mái ùa về, cuối cùng đã có thể ngủ rồi.

Hôm nay, tôi đã bận rộn cả ngày về việc đáng sợ ở khách sạn rồi!

Cắt, cắt! Trời ạ, không nghĩ tới việc này nữa. Cứ nghĩ tới là thấy mình toi đời rồi. Chút nữa là tự mình hù mình.

Tuy nói vậy nhưng tôi không tự chủ được mà cứ nghĩ tới. Nhớ lại khuôn mặt nhô ra trên tường, tới dấu tay máu, tới vết tay bị lõm vào, nhớ tới vòi nước có lông mèo và máu loãng, còn có cả cô gái đã chết toàn thân đầy máu…

Tôi luống cuống, vội kéo qua chăn che đầu, cả người trùm kỹ trong chăn. Nhưng mà cho dù cả người trong chăn thì tôi vẫn cứ nghĩ tới nghĩ lui, căn bản là không khống chế được những hình ảnh đó nhào lộn trong đầu mình.

Ngay lúc này, trên chăn lún xuống, tôi hoảng tới mức kêu lên thành tiếng, chân tay vùng vẫy. cũng nhờ vậy, tôi cảm giác được vật nặng trên chăn là một người, mới dừng lại, đồng thời chăn che trên đầu cũng được kéo xuống, lộ ra khuon mặt Tông Thịnh sát bên.

“Tông Thịnh?!” Ta cũng không biết, lúc này nên khóc, hay là nên cười. Tôi nhìn về phía cửa phòng tắm, từ đây căn bản không nhìn thấy cửa phòng tắm, tôi cũng không biết hắn làm cách nào để bung tấm inox ra mà ra ngoài.

Tôi còn đang hoảng hốt thì hắn đã kéo hết chăn ra, tôi cảm thấy hình như hắn chỉ mặc độc có chiếc quần lót.

Cảm giác rất giống như trọng mộng, nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều, da hắn dínhs át vào da tôi, ngực hắn áp sát ngực tôi, có thể cảm nhận được cả nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của hắn. Trong đầu tôi lại hỗn loạn, xuất hiện cảm giác như khi hắn tiến vào trong cơ thể tôi trong mộtng.

Hắn nắm lấy tay tôi đặt trên eo hắn, tôi nhẹ nhàng giãy dụa vài cái thành ra tay đang đặt trên mông hắn. Cảm giác từ trên tay truyền tới làm tôi buột miệng thốt ra: “Mông toàn thịt như này, anh nên làm nữ nhân đi, dễ sinh con đó!”

Tông Thịnh sửng sốt một chút, lạnh giọng nói: “Em thì biết cái gì? Nếu tìm một nam nhân mông chẳng có thịt thì mới là nêne khóc đó. Nam nhân mông có thịt, làm việc mới chuyên chú, kiên trì, năng lực ấy ấy cũng sẽ tương đối tốt. Còn đàn ông mà mông không thịt, tâm tư này nọ không chừng tới chết già cũng chẳng có được mấy đồng tiền.”  

“Buông tôi ra! Tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi không cần cùng anh ấy ấy! Anh…”

Hắn không buồn quản tôi giãy dụa hay la lối mà đưa tay kéo áo thun trên người tôi. Hắn chính là không cần thương  lượng.

Tình thế cấp bách, tôi ngẩng đầu cắn mạnh lên vai hắn. Người này, da thịt thật cứng, tôi cắn đến ê cả răng mà cũng không có dấu vết gì.

Hắn cũng chẳng buồn quan tâm, vài giây sau tôi buông hắn ra, rụt đầu, sợ hắn trả thù mà hạ thủ không lưu tình, không thương hương tiếc ngọc chẳng phải tôi càng thảm hơn sao?  

Nhưng tôi không tưởng tượng được hắn không làm gì tôi mà lại duỗi tay lấy một thứ gì đó từ dưới giường, xoay người ngồi ở trên giường nhìn vật trong tay.

Trong lòng tôi, ý niệm đầu tiên là phải chăng hắn có vấn đề về cái kia? Tôi cũng không phải là đồ ngốc, nam nhân lúc xúc động thì cái kia cũng sẽ có biến hóa. Nhưng đằng này, không biến hóa, mà hắn sao lại làm việc này nhỉ? Ban nãy hắn không phải là sắp động thủ sao? Sao tự dưng lại đổi ý như kia??? Chẳng lẽ, hắn không có phản ứng với tôi, hay là đối với cô gái nào cũng không có phản ứmg??? Hắn chỉ vờ như muốn để qua mặt người đời? Quỷ thai, vốn là con của quỷ mà, nói theo khoa học là không thể thụ thai, nên nói không chừng hắn cũng không giống người thường, nên hắn mới làm như vậy với tôi để che dấu việc này?!

Tôi nhìn chằm chằm hắn, nhưng mà bất quá hắn có vẻ như có phản ứng mà. Tôi cũng không dám chắc vì cũng không có kinh nghiệm. Lý thuyết thì có, nhưng thiếu thực tiễn! {Meo_mup: lạy má luôn, lý thuyết vững mới ghê haha}

Hắn duỗi tay  ném vật kia ở trêrn giường trước mặt tôi, hỏi: “Em có biết cái này là cái gì không?”

Hắn ném xong thì đứng lên đi tìm quần áo mặc vào.

Tôi cầm lấy vật đó, trong lòng có một đống dấu chấm hỏi to đùng.

Đó là một bức tượng trẻ con cao khoảng năm sáu phân. Có lẽ điêu khắc bằng đá đen, sờ vào thấy thật thích, nhưng khuôn mặt đứa nhỏ cho tôi cảm giác thật khó chịu, nhìn nó hung  dữ quá. Hơn nữa, miệng nó đang cắn cái gì nhỉ? Tôi có chút nghi hoặc. nhìn thứ nó cắn trong như lạp xưởng, hai bàn tay bé của nó nắm đưa lên miệng, nhưng miếng lạp xưởng lại rất dài, dài tới tận bụng nó, trẻ conbé xíu có thể ăn như vậy sao? Chẳng lẽ ăn mì? Nhưng sợi mì như vậy thì to quá.

Đột nhiên, tôi nhận ra, tôi vội ném pho tượng ra xa, trong lòng thắt lại, vì nghĩ ra đứa bé ăn gì, chính là cuống rốn của mình! Nó là một đứa trẻ sơ sinh,  mới chui ra từ bụng mẹ và đang ăn cuống rốn của mình.

Tông Thịnh vừa mặc quần vừa nói: “Cái này làm từ gỗ âm trầm, dùng gỗ này được làm vào ngày âm tháng âm năm âm, đặt trong con sông có trẻ con chết đuối, vào giờ Tý thì lấy lên, sau đó dùng máu gà để phong hồn. Rồi đem khúc gỗ khắc thành hình trẻ con. Như vậy, chế thành một tiểu quỷ, vốn đã có oán khí rất lớn nên ảnh hưởng mọi thứ xung quanh rất xấu. Nhìn sơ đứa trẻ này… rất có khả năng là quỷ thai. Quỷ thai vừa sinh ra, ăn luôn cuống rốn chính mình, thậm chí có khả năng là ăn luôn huyết nhục của người mẹ.”

Hắn nói rất bình tĩnh, tui co người lại trên giường. Nghe người trong thôn nói, Tông Thịnh ở trong quan tài sau khi mẹ hắn hạ táng mấy giờ, được bà hắn đào mồ lên bế ra. Hắn, hẳn là sinh ra từ trong quan tài. Phải chăng  hắn cũng ăn cuống rốn của mình trong quan tài? Hay là ăn huyết nhục của mẹ mình??! Tôi không dám hỏi, sợ… hắn sẽ trở mặt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status