Bạn trai kỳ lạ của tôi

Chương 54-2: Khác nhau 2



“Cô ấy không làm sai, cuộc sống là vậy. Em nói tôi ích kỷ thì cũng không sai, Hạ Lan Lan nhặt được tiền là Mệnh của cô ấy. Cô ấy biết tôi, đó là Duyên với tôi. Còn lần này có thể hữu kinh  vô hiểm thoát chính là Vận khí của cô ấy. Người nhận được tiền tiếp theo sẽ trở thành người chết thay, cũng là Mệnh của người kia. Ưu Tuyền, có đôi khi thế giới này tàn nhẫn như vậy. Nếu em không thể chấp nhận chuyện này thì sao còn đi cùng tôi tới đây? Còn nữa, nếu hôm nay không phải là Lan Lan mà là em nhặt được tiền, thì tôi cam đoan em cũng sẽ làm như thế. Có những việc nó chính là như vậy, mình không phải là người trong cuộc thì có thể nói rất dễ dàng, còn đến khi mình đã dính vào thì cũng sẽ đi trên cùng một con đường đó thôi!”

Tôi không biết phản bác hắn như thế nào. Lan Lan không phải nhặt tiền quỷ sao? Vậy mình giữ không phải là xong sao? Hay trả lại chỗ nhặt được, hoặc đem hóa vàng đi? Sao phải làm như thế??

Nếu là trước đây, sau khi việc phát sinh hôm nay, Lan Lan chắc chắn sẽ náo loạn bắt tôi ngủ lại cùng, tôi cũng từng ở lại nhà cô ấy cả chục lượt rồi, nhưng mà hôm nay cô ấy không nói tiếng nào. Sau khi bỏ tiền lại góc tường thì đều cúi gằmn mặt không dám nhìn tôi.

Chương 54

Chiếu Cố Anh Là Tốt Bụng Thôi

Lục Dung Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Lục Ngạn Diễm ngồi ở ph òng khách, hắn dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô nên ngước mắt lên.

“Là mối tình đầu của anh kìa.” Lục Dung Nhan bình tĩnh nói.

Lục Ngạn Diễm nhíu mày, không nói chuyện.

Lục Dung Nhan ra vẻ bình tĩnh tiếp tục nói: “Cô ta tới cũng tốt! Nếu cô ta muốn ở lại chăm sóc anh thì tôi có thể đi làm! Nghỉ phép hoài cũng không tốt, bệnh viện còn bệnh nhân đang đợi mà! Những người đó chỉ tin tưởng tôi, đổi bác sỹ không chùng còn không chịu…”

“Cô ấy biết chuyện của tôi?” Lục Ngạn Diễm hỏi, thái độ lạnh nhạt không đoán được.

“Ừ.” Lục Dung Nhan gật đầu. “Giang Mẫn nói cho cô ấy.

Lục Ngạn Diễm cau mày, hơi có chút bất mãn nhìn Lục Dung Nhan.

Lúc này, chuông cửa lại vang lên, có cả tiếng Khúc Ngọc Khê nôn nóng la lớn, “Ngạn diễm ca, anh có ở nhà không? Ngạn diễm ca??”

Lục Dung Nhan mở cửa.

Ngoài cửa, Khúc Ngọc Khê nhìn thấy Lục Dung Nhan mở cửa thì sửng sốt, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống, “Ngạn diễm ca đâu? Anh ấy thế nào?”

Ngữ khí, phi thường bất thiện.

Lục Dung Nhan hất mặt về phía phòng khách, “Tự mình đi mà xem.”

Lục Ngạn Diễm cũng buông tờ báo trong tay đi về phía cửa, “Sao em lại tới đây?”

Hắn hỏi Khúc Ngọc Khê, ngữ khí không nóng không lạnh.

“Ngạn diễm ca, anh… không sao chứ?” Khúc Ngọc Khê hốc mắt đỏ bừng. “Em nghe nói lúc anh mổ… chuyện đó có thật không?”

Lục Dung Nhan tự dưng thấy mình đứng đó thật xấu hổ, đang tính bỏ đi thì Lục Ngạn Diễm đã đưa tay kéo lại, cánh tay thản nhiên khoác lên vai cô, trả lời Khúc Ngọc Khê: “Không cần em lo lắng, tôi vẫn ổn.”

“Bác sỹ Giang nói anh…”

Ánh mắt ả dừng lại trên vai Dung Nhan, nước mắt lại trào lên.

“Uống thuốc rồi, sẽ không sao.”

“Vậy, nói cách khác, là thật sao?”

“……”

Lục Dung Nhan bị Lục Ngạn Diễm ôm, cả người đều thấy không được tự nhiên.

Gia hỏa này là đang làm gì? Tự dưng đẩy mình ra trước mặt cô ả này? Vì cái gì? Lo lắng bệnh sẽ liên lụy cô ả sao?

Nếu nói cô không khó chịu trong lòng thì toàn là giả, nhưng mà, cô đã muốn ly hôn cùng hắn nên cô cũng không muốn khó xử, làm bóng đèn nữa.

Bất quá, Lục Dung Nhan cũng thừa nhận, chuyện này cô khó chịu có phần lớn là giận dỗi. Cô né khỏi tay Lục Ngạn Diễm, quay sang nói với Khúc Ngọc Khê: “Đại tẩu, nếu chị thật sự không yên tâm về anh ta thì ở lại chăm sóc đi! Tôi đi làm!”

Kỳ thật, nếu bảo cô vứt hắn ta lại không lo, cô thật sự không làm được. Dù có người khác chiếu cố hắn thì cô cũng không yên tâm được!   

Lục Ngạn Diễm không vui trừng mắt liếc Lục Dung Nhan một cái nhưng cô không để ý, chỉ nghĩ tới chuyện bỏ đi chỗ khác. Nhưng cô chưa kịp đi thì Khúc Ngọc Khê đã gọi: “Lục Dung Nhan!”

“?”Lục Dung Nhan cau mày hồ nghi nhìn ả, kế đó nghe ả nói: “Cô vẫn nên ở lại chăm sóc Ngạn Diễm ca đi!”

“…” Cái méo gì vậy? cô không nghe lộn chứ?!? Lục Dung Nhan vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Khúc Ngọc Khê.

Khúc Ngọc Khê đầy mặt lo lắng nhìn Lục Ngạn Diễm, nói: “Tôi bình thường không có chăm sóc ai, hơn nữa còn không phải bác sỹ nên tôi sợ nếu tôi chăm sóc anh ấy thì… bất quá để cô chăm sóc sẽ càng yên tâm hơn.”

“……”

Nói gì vậy?!!

Lục Dung Nhan thật xúc động muốn lôi Tam Tự Kinh ra mắng!!! Còn nói là giao cho cô chiếu cố hắn thì ả sẽ yên tâm? Nói vậy mà cũng nói được, thật đúng là …

Lục Ngạn Diễm nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê, ánh mắt thâm thúy mà lại phức tạp vài phần, cũng không biết sao, bị hắn một nhìn chằm chằm, Khúc Ngọc Khê trong lòng thấy trống rỗng, không dám  nhìn lại đôi mắt sắc bén kia mà chỉ quay mặt đi nói: “Tôi chỉ tới xem Ngạn Diễm ca ra sao, biết anh ấy ổn là được! Tôi… tôi còn phải về bệnh viện, không vào nhà đâu!”

“……” Không vào nhà? Cứ thế rời đi? Thật sự chỉ là tới liếc hắn một cái? Thật sự không giống phong cách Khúc Ngọc Khê ngày thường kiêu ngạo nha!

Hắn ngồi trước mặt tôi, ăn no rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi. Hắn đứng lên đi tới ngồi bên tôi, tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt huyết đồng.

Tôi đang định nói hắn không nên mạo hiểm như vậy, nếu để người ta nhìn thấy đôi  mắt của hắn thì biết giải thích như thế nào, chẳng lẽ nói là do đeo kính sát tròng sao?

Hắn tới gần tôi, ngồi xuống, một bàn tay chống ở sau lưng tôi, áp sát lại, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt trên cổ tôi, móng tay chậm rãi quẹt qua động mạch chủ. Cả người tôi căng cứng.

Móng tay  hắn vốn không giống người bình thường mà lại vô cùng sắc bén, có thể nhẹ nhàng cắt đứt lốp cao su. Chỉ một động tác rất nhỏ này của hắn đã khiến tôi cả người không dám động đậy.

Môi hắn dán sát vào tai tôi nói: “Ưu Tuyền, một mình vào khách sạn không hề đáng sợ đâu. Vì tôi luôn ở bên em, chúng nó sẽ phải sợ hãi em. Chỉ cần em tìm thấy Mắt Cá Chết, hỏi cho rõ ràng ai hại chết cô gái kia là được. Tôi đảm bảo những thứ kia không dám động vào em.”

“Được rồi, được rồi, tôi đi.” Tôi đáp. Tôi không biết tại sao nhưng tôi tin hoàn toàn vào những gì hắn nói. Hắn nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có việc gì.

Hắn quay trở lại chỗ ngồi, đeo kính lên. Đến tận khi quán ăn đem món phụ miễn phí lên tặng tôi mới phục hồi tinh thần. Sao tôi lại đáp ứng nhỉ? Mà sao tôi không hề có chút lăn tăn gì với lời hắn nói, trong lòng cứ thế cảm thấy ấm áp và tín nhiệm.

“Anh, anh thôi miên tôi?!”

“Không phải, là linh hồn đối thoại, tôi chú thêm chút năng lượng của tôi vào hồn phách em.”

Tôi trừng mắt lườm: “Hứ, cái trò của đám lưu manh hay làm, kiểu như đứng nói với mấy ông bà lão vài câu thế là họ tự động móc tiền ra đưa, chính là vậy, phải không?”

“Không, chuyện này là giao hòa giữa hai linh hồn, và  tôi chỉ làm được với em, vì chúng ta có huyết khế. Còn đám đầu đường xó chợ kia thì hơn phân nửa là dùng thuốc rồi.”

Tôi cúi gằm mặt xuống, mặt nóng lên và lỗ tai đỏ ửng. Chẳng hiểu sao lại nghĩ tới cảm thụ khi hắn tiến vào bên trong mình ở trong mộng.

Loanh quanh ở ngoài một lúc, trời đã tối sầm.

Tôi nhận được điện thoạia của giáo viên hướng dẫn nói là nghỉ một tuần, sau một tuần sẽ được an bài chỗ làm mới.

Tôi cũng nhận được điện thoại của Lan Lan, cô nàng nói sẽ về nhà ngủ mấy ngày, xảy ra nhiều chuyện như vậy chỉ có về nhà mới có cảm giác an toàn một chút.

8 giờ, trời tối đen.

Xe Tông Thịnh dừng ở cửa khách sạn. tôi như bị hắn mê hoặc, cảm giác đến gần khách sạn cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc tôi xuống xe, hắn nắm tay tôi lại lấy ra một sợi chỉ đỏ cột vào ngón giữa bàn tay trái, vừa cột vừa nói: “Lát nữa đi vào, dù thấy cái ì cũng không cần quan tâm, không hỏi tới, chỉ cần tìm Mắt cá chết, hỏi coi ai hại chết cô gái kia, ai đưa cô ta vào khách sạn là được. Ưu Tuyền, em…”

“Làm sao?”

Hắn đang nói bỗng im bặt, vài giây sau mới nói: “Trên người của em không có huyết khí, yên tâm, tôi có thể bảo vệ em.”

Tôi còn chưa hiểu ra sao thì thấy hắn đã từ ghế sau lấy ra một cái lư hương rồi xuống xe, mở la bàn dò tìm vị trí, tiếp đến hắn đốt một nén nhang, cung kính cắm lên lư hương, rồi đem đầu kia của sợi chỉ đỏ trên tay tôi mà cột vào cây nhang. Cũng không biết hắn làm thế nào, sợi chỉ trên ngón tay tôi biến mất, tôi vẫn cảm nhận tay mình được cột một sợi chỉ, nhưng nhìn thì không thấy gì.

“Đi thôi, Ưu Tuyền, mọi việc có tôi ở đây xử lý.

Nhìn hắn, tôi liền nở nụ cười, vừa đi vừa cười nói: “Tôi thấy mình như tiểu quỷ sai vặt cho anh đó. Đi nào, đi cho xong rồi về.”

Nói xong câu này, trong lúc vô ý quay đầu lại, liền thấy được Tông Thịnh cười. Hóa ra hắn cũng sẽ cười! Tôi còn tưởng hắn là tảng băng trôi chứ.

Quay đi tôi lại nhớ lại câu nói ban nãy của hắn, trên người tôi không có huyết khí.

Hóa ra có huyết khí hay không thì hắn có thể đoán được, hoặc là có thể cảm giác được. trên người tôi không có mùi máu, tức là hắn biết rõ tối qua tôi lừa hắn. Là hắn không xuống tay với tôi mà tự mình bỏ đi. 

Nghĩ tới đây tôi nở nụ cười, trong lòng dâng lên ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status