Bằng lan giang nguyệt

Chương 4: Cơ hội


Edit & Beta: Direct Kill

Thời điểm Lý Tư Đạt dẫn người đi tìm, Trình Kiều đang cầm bản vẽ trò chuyện với Triệu Úc: “Qua một con phố nữa thì sẽ đến đường Mộc Lan, gia, giờ Thìn sắp qua, nếu tiếp tục đi, các sạp quán chắc hẳn đóng cửa hết rồi.”

“Viên chưởng quỹ còn nói nơi nào nữa không?” Triệu Úc không hề bị lay động, một bên nhìn bản đồ một bên hỏi.

Trình Kiều đáp: “Buổi trưa nói là đến Trường Khánh lâu hoặc Ngọc Hòa lâu, ban đêm là phố Cửu Khúc và Thanh Nhạc phường.”

Triệu Úc suy nghĩ một chút nói: “Điểm tâm cũng đã chậm, trước tiên đi dạo ngắm cảnh cũng được.” Nói rồi nhấc chân định đi, Lý Tư Đạt khí thế hung hăng tiến đến hỏi: “Các ngươi có thấy một tên nam nhân mặc áo xuyên xanh đi qua đây không?”

“Nam nhân mặc áo xuyên xanh?” Trình Kiều nháy mắt mấy cái: “Không vấn tóc? Cài một cây trâm mộc?”

Lý Tư Đạt: “Chính là hắn!”

“Đó là nam nhân?” Trình Kiều trố mắt ngoác mồm: “Ta còn tưởng người leo tường vừa rồi là cô nương nhà ai cơ.”

Lý Tư Đạt nóng nảy: “Đừng nói nhảm, người chạy hướng nào?”

Trình Kiều chỉ chỉ đầu tường: “Mới vừa trèo qua đây, lại lập tức trèo trở về.”

“Mẹ nó!” Lý Tư Đạt nghiến răng nghiến lợi: “Sai người đem cửa thành đóng lại cho ta, không cho phép bất cứ ai được ra khỏi thành! Ta không tin một tên tiểu quan như hắn có thể trèo trời hay lặn xuống biển được, hôm nay dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm cho ta!”

Nhìn Lý Tư Đạt vội vàng quay về, Triệu Úc để Trình Kiều tìm đường, dạo quanh các quán bán hoa và chim cảnh một canh giờ, gần đến trưa liền đi Ngọc Hòa lâu nếm thử món nổi tiếng nhất trong quán, sau đó lại đi đến Trường Khánh lâu uống mỹ tửu nghe kể chuyện, thước gõ xuống án thư, “Ba” một tiếng, chuyện kể chính là ‘hắc sơn quả phụ truyện’.

Trình Kiều nghe đến nhập tâm, đến đoạn đặc sắc còn vỗ tay khen hay, Triệu Úc mân mê chén rượu, lại để chén một bên không uống, Trình Kiều hầu hạ y nhiều năm không cảm thấy kinh ngạc, chủ tử nhà mình thập phần xoi mói, buổi trưa ăn thịt cũng chỉ nếm thử một miếng, sau đó toàn bộ thưởng cho hắn.

Chạng vạng lại đi đến phố Cửu Khúc, con đường này nằm bên cạnh dòng sông, uốn lượn uyển chuyển bao quanh dòng sông, tựa như dải lụa mềm mại, đang muốn tìm một quán nước vào ngồi nghỉ chút, liền nghe thấy ven đường có hai người xì xào bàn tán, một người nói: “Con sông dọc theo phố Cửu Khúc quả nhiên âm khí quá nặng, nghe nói không ít kỹ nữ đi qua đây bị chết, ta vừa mới đi qua một nhà, nghe thấy có tiếng hát từ trong đó truyền ra, tiếng hát người trong đó vô cùng thê lương, quái lạ, tựa như bị thủy quái nhập vào người.”

Người còn lại cũng hóng hớt theo: “Lại quá đúng đi, con đường này lừa gạt không biết bao người từ nơi khác tới rồi, ta nói, hay là chúng ta đi Thanh Nhạc phường đi, nơi đó có vẻ tốt hơn, cô nương mỹ lệ tiểu quan mềm mại, nghe nói nam quán lại có thêm một người biết làm thơ, này nếu không phải lưu lạc phong trần sợ cũng trở thành trạng nguyên rồi.”

Trình Kiều không nghe nữa, quay đầu lại nhìn hai bên một chút, thầm nghĩ: Kỳ quái, sao cảm thấy có người đang theo dõi. Hắn muốn hỏi Triệu Úc xem đi đâu, thấy Triệu vương gia khép quạt xếp lại, gõ lên lòng bàn tay: “Đi Thanh Nhạc phường.”

Sắc trời còn sớm, đi ngang qua phố Nam Bắc Tà dừng lại uống thêm một bát chè sen mới đi tiếp, Triệu vương gia tới đây là để du ngoạn, nên đi qua đâu cũng phải ghé thăm một chút.

Trình Kiều than thở: “Gia, nô tài thấy, ngài cứ tùy tiện cưới một vị Vương phi về, để cho Phùng lão tặc đỡ phải cả ngày ở trước mặt bệ hạ nói nhảm.”

Triệu Úc nói: “Chuyện này phải là người tình ta nguyện, ta tùy tiện, cả đời người khác há có thể tùy tiện?”

Trình Kiều nghe y nói xong nghẹn ngào: “Vương gia của chúng ta quả là thiện tâm.”

Triệu Úc tán đồng gật gật đầu, đứng ở trước cửa nam quán không treo biển hành nghề, vỗ quạt đi vào.

Kinh thành cũng có nhiều nơi như thế này, nên không cảm thấy kinh ngạc, Quy Công có nhãn lực, nhìn Triệu Úc một thân quý khí, tự mình bưng trà dâng nước, ân cần hỏi thăm y thích dạng người như thế nào, để gọi ra bồi tiếp.

Triệu Úc chỉ vuốt tách trà, để Trình Kiều nói, Trình Kiều hỏi: “Quản sự tú bà của các ngươi đâu? Mời ra đây, gia chúng ta có việc muốn hỏi.”

Dư Tam Nương đang ở lầu ba, Quy Công vội vàng đi mời, còn chưa có tới gần, mơ hồ nhìn thấy hai bóng người, Tam Nương một tay chống nạnh, chửi ầm lên: “Ngươi không phải đánh chết cũng không trở về sao! Lý Tư Đạt đóng cửa thành! Ta xem bây giờ Thiên vương lão tử còn cứu được ngươi nữa không!”

“Cũng chưa chắc.” Nghe giọng nói, chính là Cận ca nhi đi rồi quay lại, hắn nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Nói rồi lấy ra bạc Dư Tam Nương cho hắn: “Trước tiên cho ta một gian phòng hảo hạng, ta hôm nay đến đây với tư cách là khách nhân.”

Dư Tam Nương nghe vậy lập tức muốn cởi giày, lại cầm túi bạc thấy nhẹ đi không ít, mở ra đếm xem, cả giận nói: “Ngươi một đêm đi đâu lêu lổng? Tại sao ít đi hai mươi lượng!”

Từ Phong Cận trả lời: “Bạc không phải cho ta sao? Ta muốn làm gì thì làm.” Lại hỏi: “Sầm Linh đâu?”

Dư Tam Nương nói: “Vẫn khỏe.” Nói còn chưa dứt lời Quy Công đã tiến đến kêu người xuống, Từ Phong Cận tự mình chọn gian phòng hảo hạng, gọi một bàn thức ăn, nói với thị nữ mang thức ăn: “Lan Nhi, giúp ta quan sát vị khách nhân ở lầu một nhã tọa, nếu người đi rồi, lập tức phải báo cho ta một tiếng.”

Lan Nhi từng chịu ơn hắn, đương nhiên đồng ý giúp đỡ.

Từ Phong Cận một ngày chưa có hột cơm nào bỏ bụng, lúc này đói đến bụng sôi sùng sục, hắn cũng ăn không nhiều, nửa chén trà nhỏ, thêm vài món ăn đơn giản, tay nải để ở một bên không mở ra, mãi đến tận hai canh giờ sau, Lan Nhi mới đi qua nói: “Cận ca nhi, vị khách nhân kia vẫn đang ở lại.”

Từ Phong Cận hỏi: “Ở? Phòng nào?”

“Phòng chữ thiên.”

Vậy không phải ở cách vách sao? Từ Phong Cận cảm ơn Lan Nhi, ôm tay nải ngã ở trên giường, thầm nghĩ: Người cách tường chính là phật sống, một đường theo sát, có thể bảo đảm được tính mạng, nam quán là địa bàn của Dư Tam Nương, tối nay là có thể ngủ ngon giấc được rồi. Vừa mới nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng “Kẹt kẹt”, cửa phòng đẩy ra, có người đi tới.

Từ Phong Cận ngồi bật dậy, thấy rõ là ai, lại nằm trở lại: “Lén lén lút lút như vậy, nam quán đổi chủ?”

“Đổi chủ cái rắm, ngươi ước gì ta bị ngươi gieo vạ đến táng gia bại sản đúng không?” Dư Tam Nương thấp giọng nói: “Ăn rồi lại ngủ, cái tư thái này có đến kiếp sau cũng không sánh nổi mẹ ngươi.”

Từ Phong Cận miễn cưỡng đứng dậy, ngồi vào bàn tự thêm trà cho mình: “Ngươi đây không phải là phí lời? Một nam nhân như ta sao có thể so sánh với tiên tử?”

Dư Tam Nương cả giận: “Ta thật không nên đón ngươi về! Vài năm trước nên để cho ngươi chết đói!”

Từ Phong Cận đáp trả: “Vậy không bằng ngươi cứ để ta chết đói, còn tốt hơn nhiều năm qua bắt ta làm công việc này, ta không hận ngươi thì thôi, ngươi lại giận ngược lên ta?”

“Ngươi!” Dư Tam Nương vặn lỗ tai hắn: “Ta đây là gặp vận đen tám đời mới dính phải một nhà ba người các ngươi!”

Từ Phong Cận đau đến thét lên “Ai u”, Dư Tam Nương vội vàng buông tay để cho hắn ngậm miệng, dùng tay quạt phành phạch để hạ hỏa.

Nàng đời này làm sai hai chuyện lớn, một là yêu phải Từ Sĩ Viên hận lên Xuân Nga, hai là cứu Từ Phong Cận lại không đối xử tốt với hắn. Cứ nghĩ cứu một mạng người là chuyện tốt, nàng không không có con, ngày sau già rồi Từ Phong Cận còn có thể dưỡng lão đưa ma cho nàng, nhưng bây giờ mọi chuyện rối tung lên, không hạ xuống được, cũng không phải tất cả đều bung bét, nàng suy nghĩ một đêm xem như là nhìn thấu, chỉ muốn Từ Phong Cận có thể cách xa nàng, đời sau đầu thai cũng mong không phải gặp lại Từ Sĩ Viên.

“Ngươi không phải muốn đi kinh thành à.” Dư Tam Nương bình tĩnh lại, nói: “Trước mắt có một cơ hội, xem ngươi có chịu hay không.”

Từ Phong Cận hỏi: “Cơ hội gì?”

Dư Tam Nương gõ gõ vách tường, vẫy tay ra hiệu cho hắn lại gần, thấp giọng nói: “Lấy chồng.”

Từ Phong Cận hỏi: “Lấy chồng? Gả cho ai?”

Dư Tam Nương nói: “Vị khách nhân cách vách.”

“Cái gì?” Từ Phong Cận kinh ngạc, vị khách nhân cách vách kia có thân phận gì, hôm nay khi trèo bờ tường hắn đã nghe được rõ ràng.

Dư Tam Nương đứng dậy muốn ra ngoài: “Có nguyện ý hay không chính mình suy nghĩ, nhân gia muốn ta tìm một người ngoan ngoãn nghe lời, có thể làm thơ có thể vẽ tranh, ngươi cả ba thứ đều không làm được, ta còn sợ đập phá bảng hiệu của quán đây này.”

Cách trang điểm của nam quan cùng các cô nương bất đồng, các cô nương xinh đẹp khả ái, liễu mị đào kiều, thật nhiều son phấn cũng có thể mê hoặc lòng người, nhưng nam quan có quy luật, trang điểm không thể quá mức nữ khí, mị nhưng không kiều, phải toát lên một phần anh khí.

Từ Phong Cận nghĩ tới nghĩ lui, hôm sau trời vừa sáng đã nhờ Dư Tam Nương vẽ lông mày cho hắn, vài nét bút phác hoạ cộng thêm một bộ dạng đáng thương nghe lời, thoạt nhìn thuận theo không ít, Dư Tam Nương lại lấy ra một bộ hồng bào mặc vào cho hắn, dặn dò: “Sau này bớt nói đi một chút, người khác hỏi ngươi cái gì, ngươi chỉ cần dạ vâng là được.”

Giờ Thìn ba khắc, trong nhã tọa nam quán ngoại trừ một bàn khách nhân, không còn gì khác.

Trình Kiều nhịn hồi lâu rốt cục hỏi: “Gia, chuyện tối tối hôm qua ngài nói với tú bà là thật sao?”

Triệu Úc bưng trà thổi bọt: “Đương nhiên.”

“Chuyện này sao có thể được? Ngài dù cho có cưới bách tính bình dân, cũng phải là một cô nương thanh bạch, dù sao còn tốt hơn một tiểu quan.” Trình Kiều vội la lên.

Triệu Úc ngước mắt, đột nhiên nhếch miệng: “Ta không muốn làm người khác khó chịu, tất nhiên phải tìm một người cam tâm nguyện ý.”

Trình Kiều thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trợn mắt lên: “Hắn… Hắn không phải…”

Triệu Úc nói: “Phùng thừa tướng phí hết tâm tư an bài việc kết hôn cho ta, là chê ta chưa đủ hoang đường.”

Trình Kiều nghi hoặc: “Ý của ngài là…”

Triệu Úc mỉm cười đầy thâm ý: “Người này theo ta một đường, thuê người kể chuyện xưa, lại đem ta dẫn tới Thanh Nhạc phường, sợ là muốn mượn gió đông ta để bảo đảm tính mạng cho hắn, ta giúp hắn nhiều như vậy, hắn tự nhiên cũng phải giúp ta một chút, đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status