Bảo bối của tổng giám đốc

Chương 223: Càng ngày càng loạn

Thài Nghiên sửng sốt, ném cho ông một trăm đồng: “Không cần thối lại!” Sau đó giống như nữ vương, cao ngạo, xoay người rời đi.

Chủ cửa hàng bĩu môi, để báo xuống: “Đều bị từ hôn, còn tưởng rằng cô là công chúa sao ~ “ Nói xong, cầm một trăm đồng nhìn nhìn, đột nhiên lại có loại cảm giác khó chịu, bắt đầu đuổi theo.

Thải Nghiên mới đi không xa, chợt nghe thấy phía sau có tiếng la: “Dứng lại! Cô đứng lại đó cho tôi! Người phụ nữ cầm tờ báo phía trước!”

Cô dừng lại một lát, quay đầu nhìn người đàn ông đuổi theo.

Người đàn ông thở hồng hộc đuổi theo lại đây, hấp dẫn không ít ánh mắt người qua đường.

“Tôi nói, không cần tìm mà!”Thải Nghiên lạnh lùng nói

“Ai là thằng quái muốn cô tìm thấy ah!” Người đàn ông hướng lên người cô hung hăng chưởi thề một tiếng, bỗng nhiên thảy tờ tiền giá trị trăm đồng kia vào người cô.

“A ---- “Thải Nghiên cho tới bây giờ chưa từng thấy qua việc như vậy, lập tức trợn mắt há hốc miệng.

“Nhìn cô dạng chó hình người, ăn mặc giống tiểu thư! Mua một tờ báo lại có thề đưa tiền giả sao!”

Thải Nghiên phục hồi lại tinh thần, bổng nhiên quăng tờ báo xuống đất, rống to: “Ông nói ai?! Ông ngậm máu phun người!”

“Tôi nói cô?” Người đàn ông nói, nhìn xung quanh đám người vây quanh, “Mọi người nói đi, ai mua một tờ báo lại năm đồng lại trả một trăm đồng rồi đi? Cho dù cầm một trăm, còn nói tôi không cần thối lại! Cô thật có tiền ha! Không phải giả thì là cái gì?”

“Tôi…..” Thải Nghiên chỉ vào hắn, tức giận đến thở không được, bỗng nhiên khụ hai tiếng, “Ông nói bậy!”

Người đàn ông nói vài câu, người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ. Người đàn ông hừ một tiếng, xoay người nhặt tờ báo lên, vỗ vỗ lớp bụi mặt trên: “Năm đồng tiền mà thôi, tôi không vì vậy mà nảy sinh ý xấu!”

Nói xong lục lọi, “đúng lúc” lật đến một tờ kia, làm bộ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thải Nghiên, “Ai nha ~ tôi nói cô vì sao lại rộng rãi như vậy, cầm một trăm đồng mua đồ năm đồng, thì ra là cô chính là người phụ nữ bị từ hôn viết trên báo à!”

Câu nói này, xung quanh âm thanh lớn lên chút nữa.

Thải Nghiên a một tiếng thét chói tai, cảm thấy như thiên tháp địa hãm*, xoay người bỏ chạy! Chạy đến chỗ cô dừng xe, cảnh sát đang ở đó ghi hóa đơn phạt, hơn nữa gọi người chạy xe tải tới.

*thiên tháp địa hãm: thiên tai như động đất khổng lồ và sạt lở đất sắp đến

Đằng sau một đám người chạy theo chế giễu, còn có người nói: “Là Đinh Thải Nghiên kia đó, nhanh gọi điện thoại cho phóng viên.”

Thải Nghiên thật sự sợ có phóng viên đến, nổi điên đẩy cảnh sát: “Tránh ra! Tránh ra!”

“Phóng viên đến sẽ chậm trễ, nhanh cầm điện thoại chụp lại!’ Mọi ngừơi nói.

Thải Nghiên quay đầu rống to: “Không cho phép chụp! Ai dám chụp!”

Không ai nghe lời nói của cô, cô cũng không biết có chụp được hay không, căn bản cô thấy không rõ nhiểu chyện như vậy, Cô thầm muốn nhanh chạy thoát khỏi nơi này, giương nanh múa vuốt đầy cảnh sát ra: “Tránh ra! Anh cút cho tôi! Không cho phép chạm vào xe của tôi!’

“Cô làm trái luật giao thông, đây là giấy phạt của cô! Xin đi theo tôi ----“

“Anh đi!” Thải Nghiên bỗng nhiên đẩy hắn một phen.

Anh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sắp xuống.

“Thiên kim tiểu thư đánh người! Còn đánh cảnh sát!” Xung quanh càng nói nhiều hơn.

Thải Nghiên không chịu nổi, mở cửa xe ra ngồi vào, nhấn chân ga liền chạy ra ngoài, không cẩn thận liền đụng phải cảnh sát và một người đi đường ngã xuống.

Cô điên rồi nhưng về đến nhà, Tiết Lệ Na nắm chặt tay cô: “Làm sao bây giờ? Mẹ gọi điện thoại co Mục Thiên Dương, hắn không bắt máy! Bên kia người hầu Mục gia nhận máy, nói Ngô Nhã và Mục lão gia không có ở nhà, làm sao bây giờ ----“

“Mẹ hỏi con con biết làm sao!” Thải Nghiên rống to, bóp bả vai bà lay lay, “Đều tại mẹ! Đều tại mẹ! Mẹ lại muốn nổi điên! Mẹ lại muốn nổi điên!”

“Được được rồi…..Mẹ sai rồi!” Tiết Lệ Na vội vàng nói, “Trước hết con bình tĩnh một chút, ngẫm lại phải làm sao bây giờ. Cho dù bị từ hôn, chúng ta cũng phải đáp lại chứ?”

Thải Nghiên ngồi ngơ ngác, không có manh mối, ghé vào sô pha khóc lên” Con biết phải làm sao bây giờ….Ô ô…..”

Khóc thật lâu, điện thoại trong nhà vang lên, Thải Nghiên vội vàng đứng lên nhận, “Alo ----“

“Thải Nghiên là ba.”

“Ba…..”Nghe được âm thanh Đinh Chí Cương, Thải Nghiên có chút thất vọng, nhưng cũng có hơi an tâm. Rốt cuộc,ông ấy cũng vì cô làm nhiều chuyện như vậy, đối với cô cũng không tệ lắm. Thời khắc mấu chốt, chung quy cũng không vứt bỏ cô không để ý đến.

“Thiên Dương muốn từ hôn, liền từ hôn đi.” Đinh Chí Cương mệt mỏi thở dài, âm thanh già đi rất nhiều, “Con vừa rồi sao lại chạy loạn ở trên đường? Hiện tại trên mạng đều biết! Con không cẩn thận đụng phải hai người có biết hay không?”

“Cái gì?” Thải Nghiên thở hốc vì kinh ngạc, “Không có việc gì chứ? Làm sao bây giờ?”

“Ba gọi người đưa đi bệnh viện, chắc là không nghiêm trọng. Con thu dọn một chút, ba về sẽ nói với con, chúng ta đi bệnh viện nhìn xem sao. Ngày mai con liền ra nước ngoài đi, chuyện còn lại để ba xử lý! Con rán ở lại nước ngoài vài năm rồi trở về, đến lúc đó mọi người đã quên hết chuyện này, con vẫn là Đinh Thải Nghiên tiểu thư, còn còn có thể gả cho gia đình tử tế!”

Nếu Mục Thiên Dương thật sự không buông tay, ông phải đi xin Uyển Tình! Để Uyển Tình nói vài câu trước mặt Mục Thiên Dương, tin chắc Mục Thiên Dương sẽ vì vậy mà buông tha.

“Con không đi!” Thải Nghiên theo bản năng nói, “Con không…..” Cô không nên như vậy mà chạy khỏi!

“Con và Mục Thiên Dương không có khả năng đâu!” Hiện tại ngoan ngoãn rời khỏi, sau này hắn đối với bên Uyễn Tình tốt một chút, Mục Thiên Dương nhìn mặt mũi Uyển Tình, sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với ông.

“Sẽ không…..”Thải Nghiên khóc nói, “Ngày hôm qua hắn còn đối với con tốt như vậy! Con muốn tìm hắn! Đúng, con muốn đi tìm hắn!”

“Nói xong, cô liền tắt điện thoại, đứng dậy chạy ra bên ngoài.

“Con đi đâu đó?” Tiết Lệ Na kêu to, theo sau, “Mẹ đi với con! Mẹ giúp con giải thích! Vậy thì sự việc sẽ được khép lại.”

“Mẹ đừng đi!” Thải Nghiên đẩy bà ra, lái xe ra khỏi nhà.

Đến cao ốc Mục thị, cô bị bảo vệ ngăn lại: “Đinh tiểu thư, cô không thể vào!”

“Tôi tìm Thiên Dương! Tôi là vị hôn thê cùa hắn, cậu vì cái gì mà ngăn tôi!”

Bảo vệ nhíu mày liếc nhìn cô một cái: “Toàn thế giới đều biết, bây giờ đã không phải!”

“Cậu -----“ Thãi Nghiên cứng lại, nghĩ nghĩ bất đắc dĩ xoay người, lại lái xe rời đi.

Lần này, là đến biệt thự Mục gia. Đến cánh cửa biệt thự, vẫn đang bị bảo vệ giữ lại: “Mục tiên sinh có dặn dò, không thể cho cô vào!”

Thải Nghiên nhìn hắn, cái gì cũng không nói được, chỉ có thề chạy xe đi, một bên gọi điện thoại cho Mục gia. Điện thoại vang vài tiếng, có người bắt máy, cô ngừng thở, làm mình trấn định.

“Chào, đây là Mục gia.” Người hầu công thức hóa âm thanh truyền đến.

Thải Nghiên hít sâu môt hơi, nói: “Tôi là Uyển Tình, tôi muốn tìm ông, có thể gọi ông nghe điện thoại không?”

Người hầu sửng sốt, tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng Mục lão gia đối với Uyễn Tình rất thích việc này mọi người vẫn biết, đã nói: “Xin chờ.”

Một lát sau, điện thoại liền bật vào thư phòng Mục lão gia. Âm thanh vui vẻ Mục lão gia truyền đến: “Uyển Tình à….”

Thải Nghiên nghe, có chút bi thương. Vì sao, cô và Thiên Dương từ hôn, vì sao Mục lão gia xem như cái gì cũng chưa phát sinh qua vậy? Còn tràn đầy nhớ rõ Uyển Tình! Chẳng lẽ, cô đối với Mục lão gia hay bất cứ kẻ nào mà nói, cho tới bây giờ vốn không có ý nghĩ gì sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status