Bảo bối của tổng giám đốc

Chương 364

“Làm sao vậy?” Bạn học ở phòng bên cạnh cầm cặp lồng cơm đi ngang qua bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Lý Ức, cậu không sao chứ?”

Thân thể Lý Ức cứng đờ.

Thiên Tuyết và Uyển Tình đều không nói lời nào, một lát sau, Thiên Tuyết nói: “Không sao, khủng hoảng tình cảm.”

“A...” Bạn học nửa tin nửa ngờ đi ăn cơm.

Lý Ức cảm kích nhìn Thiên Tuyết một cái, lại vẫn muốn nói cái gì, Thiên Tuyết và Uyển Tình đều đã xoay người tránh ra, cô đành phải tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Sau khi thu dọn xong, cô kéo vali đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu nhìn các cô. Cô muốn cầu xin các cô ấy, đừng nói chuyện này cho người khác biết, đặc biệt là bạn trai của cô, nhưng cô lại không có mặt mũi nào nói ra, chỉ có thể nói: “Thật sự xin lỗi...”

Uyển Tình ngồi ở cửa, lại nghiêng người đưa lưng về phía cô, không hề để ý đến. Thiên Tuyết ngồi bên trong, cũng quay lưng lại. Hai người cũng chưa động đậy gì, về sau là Thiên Tuyết phất tay. Lý Ức không rõ là cô có ý gì, chỉ có thể đi tiếp.

Mấy thứ gì đó chưa thu dọn xong, chủ nhật sẽ trở về lấy, bởi vì chủ nhật thì Uyển Tình và Thiên Tuyết không ở đây. Cuối cùng bởi vì vừa mới xảy ra chuyện, Uyển Tình để phòng ngừa nhỡ đâu, liền không đi loạn, cô ấy về vừa lúc chạm mặt Uyển Tình và Thiên Tuyết.

Vừa thấy mặt, hai bên đều cực kỳ xấu hổ, Lý Ức nhanh chóng cầm vài thứ rồi đi luôn. Về sau, cô rất ít khi trở về phòng ngủ.

Chuyện trên mạng trải qua vài ngày bàn tán, quan điểm của dư luận đã biến thành “Đây là tin tức do hai vị thiên kim tiểu thư tự mình gửi đi, mục đích là khoe của!”

Thiên Tuyết đối với chuyện này rất không hài lòng, chậm chạp phát hiện ra nguy cơ ban đầu đã được giải trừ, không ai nói đến chuyện bao dưỡng nữa rồi! Chẳng lẽ, đây là mục đích ban đầu của anh?

Lúc này, còn có người nghĩ muốn thân thiết hơn với các cô, đột nhiên có minh tinh Chu Linh và Đại Tân Văn xuất hiện, dân mạng có mới nới cũ, như ong vỡ tổ đi gặp sao rồi! Uyển Tình và Thiên Tuyết là hai thiên kim tiểu thư, cũng không phải nhân vật của công chúng, danh viện còn chưa có biết thế nào, có cái gì để quan tâm? Mọi người nhao nhao từ bỏ các cô, các cô nói ở trong lòng: “Cảm ơn các người giơ cao đánh khẽ!

Sự việc rốt cuộc cũng kết thúc, Uyển Tình và Thiên Tuyết cũng chậm rãi khôi phục lại tinh thần, vừa lúc thấy Mục Thiên Thành xuất hiện.

Văn Sâm đã trở về thành phố A, Mục Thiên Thành nghĩ rất muốn bay trở về. Nhưng Mục Thiên Dương không cho phép, nói anh phải khỏe hơn rồi hãy nói. Nếu không thì trở lại thành phố A bị ông nội đánh vài cái, vừa bị đánh đã bị phát hiện vết thương thì không ổn.

Mục Thiên Thành chỉ có thể tiếp nhận, ngoan ngoãn đứng ở thành phố C tiếp tục dưỡng thương, ngay lúc ở trong căn nhà của Mục Thiên Dương, một ngày ba bữa đều chạy đến ăn cơm. Má Trương nấu cơm vẫn rất tận tâm, biết anh bị thương, đều chăm sóc anh trước.

Văn Sâm cách một khoảng thời gian lại qua một lần, xem như động viên cảm xúc của anh, miễn cho anh ta động kinh liền mang vết sẹo trên đầu trở về. Một lần, Văn Sâm thương lượng với anh – Anh vốn là tính toán đến thành phố C gây dựng sự nghiệp, giờ lại nghĩ muốn trở về sao?

Mục Thiên Thành da mặt dày nói: “Em không phải bị anh chọc tức sao? Hiện tại chúng ta lại bình thường, đương nhiên không thể ra đi!”

Văn Sâm thật muốn đánh cho anh một trận: “Chẳng lẽ em cứ hỗn cả đời? Chỉ lo tư tình đàn ông?”

Mục Thiên Thành nhảy dựng lên: “Anh lại biết em cố tư tình phụ nữ? Em là vì anh, anh còn nghi ngờ cái gì?”

Văn Sâm trừng mắt nhìn anh, tức không biết nói gì. Người này không thể tách biệt rõ ràng sự việc sao?

Mục Thiên Thành cũng trừng anh, sau vài giây, thân thể đột nhiên nhoáng một cái: “Ai nha, đầu em choáng váng quá!”

Văn Sâm không kiên nhẫn liếc anh một cái, cho rằng anh lại diễn trò. Thế nhưng nhìn anh diễn thật như thế, vẫn không nhịn được lo lắng, đưa tay ôm anh vào trong ngực: “Choáng váng thì nằm một lát, anh xoa bóp cho em”. Nói xong liền vò nhẹ huyệt thái dương của anh.

Mục Thiên Thành yên lặng nằm trên chân anh, lúc anh xoa nhẹ vài cái, đột nhiên bắt lấy tay anh: “Sâm... Em chỉ là muốn nắm chặt lấy thời gian ở chung với anh, nếu không thì không biết được ngày nào đó anh lại nổi điên nói chia tay. Em biết, anh luôn luôn tỉnh táo hơn so với em, lời anh nói đều có đạo lý. Em cũng hiểu rõ, giữa chúng ta không thể nói được vĩnh viễn, đi tới đâu liền tính tới đó... Chỉ là em không muốn thừa nhận mà thôi.”

Văn Sâm nhìn về phía trước, không nói chuyện.

“Nếu có một ngày, chúng ta vẫn phải chia tay, em sẽ không giống như lần này, em sẽ rất bình tĩnh nói tạm biệt với anh. Nhưng là, khi chúng ta còn có thể cùng một chỗ, có thể đừng chia tay được không? Dù sao chúng ta cũng không thể cả đời, còn muốn có nhiều ký ức không tốt sao?”

“Được.” Văn Sâm cúi đầu hôn khóe mắt anh, một giọt lệ rơi trên mặt anh.

Qua hai ngày, Mục Thiên Thành và anh trở về thành phố A.

Vì che vết sẹo trên đầu, Mục Thiên Thành cố ý đội mũ trên đầu. Nhưng sau khi về nhà, vẫn bị Mục lão gia phát hiện.

Anh nói dối chuẩn bị mở phòng tập thể thao, đi kiểm tra thiết kế, kết quả không cẩn thận bị vôi trên trần nhà rơi xuống đập vào đầu! Anh cảm thấy đây là điềm xấu, nên phòng tập thể thao cũng không mở, cuồn cuộn gói quần áo trở lại.

Mục lão gia nghe xong, thiếu chút nữa tức đến ói máu: Sao ông lại có một đứa cháu như mày chứ? Một chút suy sụp lại trực tiếp cuốn gói về với ông bà, thật sự là vứt hết mặt mũi tổ tông Mục gia! Vì thế, giơ gây lên, lại đuổi theo Mục Thiên Thành đập một trận.

Mục Thiên Thành bị đuổi, gọi điện thoại báo cáo cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nghe nói Mục lão gia nổi điên, cực kỳ yên tâm: “Chăm sóc ông nội chu đáo, đừng ăn nói lung tung. Nếu hỗn, người bên ngoài lại nói nhiều.”

“Có người nói gì sao?” Mục Thiên Thành vội hỏi

“Bây giờ không có.”

“Em hiểu.” Mục Thiên Thành rút ra kế hoạch mở hội quán leo núi, nếu đã phí tâm suy nghĩ, vẫn không cần lãng phí. Kế hoạch đó là có sẵn, chỉ cần tìm nơi phù hợp thi hành là được rồi.

-

Đầu tháng 12, Từ Khả Vi gọi điện thoại cho Uyển Tình, nói cuối tuần là sinh nhật của Đỗ Viễn Minh, vừa lúc là thứ bảy, hỏi cô có muốn bay về không.

Uyển Tình do dự một chút, hỏi: “Mẹ thấy sao?”

“Có thời gian thì trở về, dù sao đi máy bay cũng nhanh.”

“Con về nhé, dù sao hiện giờ cũng không vội.”

“Là ngày 15 đó, đừng nhớ lầm.” Từ Khả Vi dặn dò: “Con định đặt vé máy bay sao?”

“Không sao, không có gì. Ngày 15 tháng 12.”

“Năm nay là ngày 15 tháng 12, sang năm thì chưa biết, chú con tính theo lịch âm.”

“A...” Uyển Tình lập tức lật quyển lịch bà, tính toán ngày âm của ngày 15 tháng 12, về sau hàng năm đều nhớ chuẩn bị quà sinh nhật rồi. Sao lại cảm thấy có chút phiền toái? Cô vội vàng hỏi: “Mẹ, con tặng cái gì thì tốt?”

Từ Khả Vi thở dài: “Mẹ cũng đang sầu não lắm, con tự nghĩ xem.”

Uyển Tình phiền nhất là cái này. Mua đắt, đó là tiền bạc của Đỗ gia, Đỗ Thiến còn không biết chuyện này! Nếu hao phí tâm tư, nhỡ đâu Đỗ Thiến là dùng tiền bạc phá hủy, khiến người ta không so được tâm tư, chắc chắn là sẽ hận cô!

“Làm sao vậy?” Bạn học ở phòng bên cạnh cầm cặp lồng cơm đi ngang qua bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Lý Ức, cậu không sao chứ?”

Thân thể Lý Ức cứng đờ.

Thiên Tuyết và Uyển Tình đều không nói lời nào, một lát sau, Thiên Tuyết nói: “Không sao, khủng hoảng tình cảm.”

“A...” Bạn học nửa tin nửa ngờ đi ăn cơm.

Lý Ức cảm kích nhìn Thiên Tuyết một cái, lại vẫn muốn nói cái gì, Thiên Tuyết và Uyển Tình đều đã xoay người tránh ra, cô đành phải tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Sau khi thu dọn xong, cô kéo vali đi ra ngoài, đi tới cửa lại quay đầu nhìn các cô. Cô muốn cầu xin các cô ấy, đừng nói chuyện này cho người khác biết, đặc biệt là bạn trai của cô, nhưng cô lại không có mặt mũi nào nói ra, chỉ có thể nói: “Thật sự xin lỗi...”

Uyển Tình ngồi ở cửa, lại nghiêng người đưa lưng về phía cô, không hề để ý đến. Thiên Tuyết ngồi bên trong, cũng quay lưng lại. Hai người cũng chưa động đậy gì, về sau là Thiên Tuyết phất tay. Lý Ức không rõ là cô có ý gì, chỉ có thể đi tiếp.

Mấy thứ gì đó chưa thu dọn xong, chủ nhật sẽ trở về lấy, bởi vì chủ nhật thì Uyển Tình và Thiên Tuyết không ở đây. Cuối cùng bởi vì vừa mới xảy ra chuyện, Uyển Tình để phòng ngừa nhỡ đâu, liền không đi loạn, cô ấy về vừa lúc chạm mặt Uyển Tình và Thiên Tuyết.

Vừa thấy mặt, hai bên đều cực kỳ xấu hổ, Lý Ức nhanh chóng cầm vài thứ rồi đi luôn. Về sau, cô rất ít khi trở về phòng ngủ.

Chuyện trên mạng trải qua vài ngày bàn tán, quan điểm của dư luận đã biến thành “Đây là tin tức do hai vị thiên kim tiểu thư tự mình gửi đi, mục đích là khoe của!”

Thiên Tuyết đối với chuyện này rất không hài lòng, chậm chạp phát hiện ra nguy cơ ban đầu đã được giải trừ, không ai nói đến chuyện bao dưỡng nữa rồi! Chẳng lẽ, đây là mục đích ban đầu của anh?

Lúc này, còn có người nghĩ muốn thân thiết hơn với các cô, đột nhiên có minh tinh Chu Linh và Đại Tân Văn xuất hiện, dân mạng có mới nới cũ, như ong vỡ tổ đi gặp sao rồi! Uyển Tình và Thiên Tuyết là hai thiên kim tiểu thư, cũng không phải nhân vật của công chúng, danh viện còn chưa có biết thế nào, có cái gì để quan tâm? Mọi người nhao nhao từ bỏ các cô, các cô nói ở trong lòng: “Cảm ơn các người giơ cao đánh khẽ!

Sự việc rốt cuộc cũng kết thúc, Uyển Tình và Thiên Tuyết cũng chậm rãi khôi phục lại tinh thần, vừa lúc thấy Mục Thiên Thành xuất hiện.

Văn Sâm đã trở về thành phố A, Mục Thiên Thành nghĩ rất muốn bay trở về. Nhưng Mục Thiên Dương không cho phép, nói anh phải khỏe hơn rồi hãy nói. Nếu không thì trở lại thành phố A bị ông nội đánh vài cái, vừa bị đánh đã bị phát hiện vết thương thì không ổn.

Mục Thiên Thành chỉ có thể tiếp nhận, ngoan ngoãn đứng ở thành phố C tiếp tục dưỡng thương, ngay lúc ở trong căn nhà của Mục Thiên Dương, một ngày ba bữa đều chạy đến ăn cơm. Má Trương nấu cơm vẫn rất tận tâm, biết anh bị thương, đều chăm sóc anh trước.

Văn Sâm cách một khoảng thời gian lại qua một lần, xem như động viên cảm xúc của anh, miễn cho anh ta động kinh liền mang vết sẹo trên đầu trở về. Một lần, Văn Sâm thương lượng với anh – Anh vốn là tính toán đến thành phố C gây dựng sự nghiệp, giờ lại nghĩ muốn trở về sao?

Mục Thiên Thành da mặt dày nói: “Em không phải bị anh chọc tức sao? Hiện tại chúng ta lại bình thường, đương nhiên không thể ra đi!”

Văn Sâm thật muốn đánh cho anh một trận: “Chẳng lẽ em cứ hỗn cả đời? Chỉ lo tư tình đàn ông?”

Mục Thiên Thành nhảy dựng lên: “Anh lại biết em cố tư tình phụ nữ? Em là vì anh, anh còn nghi ngờ cái gì?”

Văn Sâm trừng mắt nhìn anh, tức không biết nói gì. Người này không thể tách biệt rõ ràng sự việc sao?

Mục Thiên Thành cũng trừng anh, sau vài giây, thân thể đột nhiên nhoáng một cái: “Ai nha, đầu em choáng váng quá!”

Văn Sâm không kiên nhẫn liếc anh một cái, cho rằng anh lại diễn trò. Thế nhưng nhìn anh diễn thật như thế, vẫn không nhịn được lo lắng, đưa tay ôm anh vào trong ngực: “Choáng váng thì nằm một lát, anh xoa bóp cho em”. Nói xong liền vò nhẹ huyệt thái dương của anh.

Mục Thiên Thành yên lặng nằm trên chân anh, lúc anh xoa nhẹ vài cái, đột nhiên bắt lấy tay anh: “Sâm... Em chỉ là muốn nắm chặt lấy thời gian ở chung với anh, nếu không thì không biết được ngày nào đó anh lại nổi điên nói chia tay. Em biết, anh luôn luôn tỉnh táo hơn so với em, lời anh nói đều có đạo lý. Em cũng hiểu rõ, giữa chúng ta không thể nói được vĩnh viễn, đi tới đâu liền tính tới đó... Chỉ là em không muốn thừa nhận mà thôi.”

Văn Sâm nhìn về phía trước, không nói chuyện.

“Nếu có một ngày, chúng ta vẫn phải chia tay, em sẽ không giống như lần này, em sẽ rất bình tĩnh nói tạm biệt với anh. Nhưng là, khi chúng ta còn có thể cùng một chỗ, có thể đừng chia tay được không? Dù sao chúng ta cũng không thể cả đời, còn muốn có nhiều ký ức không tốt sao?”

“Được.” Văn Sâm cúi đầu hôn khóe mắt anh, một giọt lệ rơi trên mặt anh.

Qua hai ngày, Mục Thiên Thành và anh trở về thành phố A.

Vì che vết sẹo trên đầu, Mục Thiên Thành cố ý đội mũ trên đầu. Nhưng sau khi về nhà, vẫn bị Mục lão gia phát hiện.

Anh nói dối chuẩn bị mở phòng tập thể thao, đi kiểm tra thiết kế, kết quả không cẩn thận bị vôi trên trần nhà rơi xuống đập vào đầu! Anh cảm thấy đây là điềm xấu, nên phòng tập thể thao cũng không mở, cuồn cuộn gói quần áo trở lại.

Mục lão gia nghe xong, thiếu chút nữa tức đến ói máu: Sao ông lại có một đứa cháu như mày chứ? Một chút suy sụp lại trực tiếp cuốn gói về với ông bà, thật sự là vứt hết mặt mũi tổ tông Mục gia! Vì thế, giơ gây lên, lại đuổi theo Mục Thiên Thành đập một trận.

Mục Thiên Thành bị đuổi, gọi điện thoại báo cáo cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương nghe nói Mục lão gia nổi điên, cực kỳ yên tâm: “Chăm sóc ông nội chu đáo, đừng ăn nói lung tung. Nếu hỗn, người bên ngoài lại nói nhiều.”

“Có người nói gì sao?” Mục Thiên Thành vội hỏi

“Bây giờ không có.”

“Em hiểu.” Mục Thiên Thành rút ra kế hoạch mở hội quán leo núi, nếu đã phí tâm suy nghĩ, vẫn không cần lãng phí. Kế hoạch đó là có sẵn, chỉ cần tìm nơi phù hợp thi hành là được rồi.

-

Đầu tháng 12, Từ Khả Vi gọi điện thoại cho Uyển Tình, nói cuối tuần là sinh nhật của Đỗ Viễn Minh, vừa lúc là thứ bảy, hỏi cô có muốn bay về không.

Uyển Tình do dự một chút, hỏi: “Mẹ thấy sao?”

“Có thời gian thì trở về, dù sao đi máy bay cũng nhanh.”

“Con về nhé, dù sao hiện giờ cũng không vội.”

“Là ngày 15 đó, đừng nhớ lầm.” Từ Khả Vi dặn dò: “Con định đặt vé máy bay sao?”

“Không sao, không có gì. Ngày 15 tháng 12.”

“Năm nay là ngày 15 tháng 12, sang năm thì chưa biết, chú con tính theo lịch âm.”

“A...” Uyển Tình lập tức lật quyển lịch bà, tính toán ngày âm của ngày 15 tháng 12, về sau hàng năm đều nhớ chuẩn bị quà sinh nhật rồi. Sao lại cảm thấy có chút phiền toái? Cô vội vàng hỏi: “Mẹ, con tặng cái gì thì tốt?”

Từ Khả Vi thở dài: “Mẹ cũng đang sầu não lắm, con tự nghĩ xem.”

Uyển Tình phiền nhất là cái này. Mua đắt, đó là tiền bạc của Đỗ gia, Đỗ Thiến còn không biết chuyện này! Nếu hao phí tâm tư, nhỡ đâu Đỗ Thiến là dùng tiền bạc phá hủy, khiến người ta không so được tâm tư, chắc chắn là sẽ hận cô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status