Bảo bối của tổng giám đốc

Chương 376: Khóc cho anh xem

Vài ngày sau, Uyển Tình và Thiên Tuyết cùng đến trường, đêm đó đã bị Mục Thiên Dương gọi vào Isabella, tất cả người làm đều thối lui, anh muốn đền bù lễ tình nhân!

Lúc lễ tình nhân, anh dự tính một phen, để Thiên Tuyết hẹn cô đi ra ngoài, lúc đó bọn họ ở trong biệt thự. Tùy Thiên Tuyết ở dưới lầu chơi như thế nào, hai người bọn họ trước tiên ở trên lầu OOXX......

Làm nam nhân thật thống khổ, anh lại đã lâu không chạm vào cô, nhẫn nhịn thật sự vất vả, cho nên chuyện thứ nhất nghĩ đến phải thực hiện chính là cái này!

Kết quả, ngày đó vừa vặn Đỗ Viễn Minh trở về, cô ban đầu cho dù có hẹn cũng phải hủy, làm sao có thể ở tình huống không có hẹn chạy đến?

Dù sao, anh buồn bực thật lâu.

Hôm nay Uyển Tình vừa vào cửa, anh đã ôm người đi vào phòng.

Uyển Tình thét chói tai: “Anh làm sao?”

Mục Thiên Dương chỉ làm công việc, không nói lời nào.

Uyển Tình bị anh áp trên giường, rốt cục kịp phản ứng, mắng to: “Sắc lang!”

“Anh liền sắc thì thế nào?” Mục Thiên Dương khàn khàn nói, hôn cái miệng nhỏ nanh hờn giận của cô, tay kéo loạn một trận, tuột hết của cô, sau đó bắt đầu cắn loạn.

Cắn hết mặt A, cắn mặt B, Uyển Tình mệt đổ mồ hôi đầm đìa, ngón tay cũng không muốn động một chút. Mục Thiên Dương còn không thoả mãn, lại ép buộc cô thay đổi vài cái tư thế, còn nếm thử một cái tư thế mới.

“Anh liền nhẫn tâm mệt em như vậy......” Uyển Tình sâu kín nhìn anh.

Anh sửng sốt, cảm thấy cũng rất no rồi, quỳ gối trên giường nhận sai: “Anh sai rồi. Em đói sao? Anh đi chuẩn bị cơm chiều.”

“Anh làm sao?”

“Ách...... Anh có thể thử một chút.”

Uyển Tình đưa tay kéo anh một chút: “Em ăn qua cơm chiều, không đói bụng. Em muốn ngủ.” Tuy rằng bị anh ép buộc đói bụng, nhưng còn không đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Hiện tại quan trọng nhất là, rất muốn ngủ, đã mệt chết đi được......

Mục Thiên Dương ngẩn ra, hiểu ý của cô rồi, lập tức đến nằm bên người cô, ôm cô vào trong ngực, cùng cô ngủ.

Anh cũng mệt chết đi, ép buộc đến ép buộc đi, sao không nghĩ đến khả năng tinh hết người chết được chứ?

Vì thế, hai người ôm nhau, rất nhanh liền ngủ.

Ngày hôm sau, hai người cơ hồ tỉnh dậy cùng lúc, thân thể đều trần truồng, kề sát vào nhau. Thiên Dương cười thỏa mãn, cọ đến cọ đi trên người cô, khoái hoạt vô cùng.

“Anh đừng lộn xộn.” Uyển Tình bất mãn nói, “Anh lại đến, em liền tức giận!” Nhớ tới anh trước đó không lâu nói gặp chuyện, mình có thể khóc, cô dùng khẩu khí uy hiếp nói, “Em khóc cho anh xem!”

Mục Thiên Dương lặng đi một chút, cười ha ha: “Uyển Tình, em thật đáng yêu!”

“Anh......” Uyển Tình mới không biết là đây là khích lệ đâu, căm giận nói, “Anh thật đáng ghét!”

Mục Thiên Dương cười đến càng thoải mái, chôn mặt ở trên vai cô, nở nụ cười một lát, lui xuống ngậm trước ngực cô một chút.

“Ừ......” Uyển Tình run lên một cái, nghĩ đến thảm trạng tối hôm qua, cầu xin tha thứ nói, “Thật sự không cần...... Còn không biết phải đau bao lâu đâu......”

Nghĩ đến gần một tháng không làm cho anh cái gì, cô mới tùy anh, nhưng anh không thể không thông cảm cho cô như vậy chứ?

Mục Thiên Dương ngẩng đầu, hôn hôn ở trên trán cô: “Được! Anh pha nước cho em, em đến bồn tắm lớn ngâm người, anh đi chuẩn bị đồ ăn.”

Uyển Tình ừ một tiếng, tưởng anh hẳn là sẽ không để ý đến ý mình kiên quyết đến đây. Hơn nữa anh làm nhiều thứ như vậy, chắc cũng mệt chết đi? Cô đột nhiên rất ngạc nhiên, anh còn có cứng được tốt hay không! Nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt liền không tự chủ được hướng đến phía dưới phần eo của anh.

Mục Thiên Dương nhíu mi: “Em xem cái gì đấy? Còn muốn à?”

“Không có không có!” Uyển Tình vội vàng nói, xương cốt sẽ rời rạc hết.

Mục Thiên Dương hừ một tiếng: “Hư hỏng rồi, không thành thật.”

Uyển Tình lườm anh một cái, không cùng anh tranh luận loại đề tài không dinh dưỡng này. Dù sao, cô không có khả năng tranh luận thắng anh, trừ phi vận dụng kỹ năng tất sát —— khóc cho anh xem!

Xì ——

Cô đột nhiên cảm thấy, chính mình cũng rất hư.

-

Hẹn ước xong, Uyển Tình tới trường học, Mục Thiên Thành nên xắn tay áo học trù nghệ. Nhưng là —— cô ở thành phố C, anh ở thành phố A, đây không phải là hố cha rồi sao?!

Mục Thiên Thành tự hỏi sau đó quyết định, đưa công ty leo núi sắp khai anh trương ở thành phố A chuyển đến thành phố C đi! Như vậy, anh vì công tác, sẽ thường xuyên đến thành phố C, là có thể tham thảo trù nghệ với chị dâu nhỏ, hơn nữa hoàn toàn có thể đủ ở dưới tình huống Văn Sâm không biết biến thành đầu bếp —— oa anh, có cảm giác thành công tốt đẹp!

Văn Sâm quyết định tìm anh tâm sự thật tốt!

Một cái công ty leo núi, anh làm gần nửa năm, cầm kế hoạch từ thành phố C chạy về thành phố A, chứng thực kế hoạch ở thành phố A, thuê phòng tốt lắm, trang hoàng làm tốt, giấy phép cũng xong, đã bắt đầu chiêu mộ hội viên muốn khai trương...... Anh cư nhiên vừa muốn chuyển đến thành phố C! Đang điên cái gì đây?!

“Cả ngày đổi tới đổi lui, giống như nữ nhân!” Trong lòng Văn Sâm rối rắm muốn chết, trước kia sao không phát hiện người này ba ngày đánh cá, hai ngày đem lưới phơi nắng* đây? Cái người ba mươi tuổi, làm việc khôn kết cấu, như vậy sao được?

* Định nghĩa ẩn dụ cho việc học tập, làm việc mà không có sự kiên trì, thường xuyên bị gián đoạn, không tuân thủ lâu dài.

“Em mới giống nữ nhân.” Anh là vì em được không? Không, biết, cảm, ơn!

“Vậy anh điên cái gì? Anh xài bao nhiêu tiền vào? Còn không có bắt đầu, anh đã đóng?!”

Mục Thiên Thành gãi gãi đầu: “Anh bắt đầu từ bên này, lại đến bên kia mở chi nhánh mà.” Thật là anh quá kích động, không đủ lo lắng. Loại hành vi này rất không bình thường, thực dễ dàng bị hoài nghi, đến lúc đó niềm vui làm bít tết hình trái tim liền không có......

Văn Sâm lại phẫn nộ rồi: “Mở chi nhánh?! Cửa hàng này của anh cũng còn chưa khai trương, anh đã muốn mở chi nhánh?! Anh cho là anh vừa làm đã thành công à! Anh đều không có kinh nghiệm gì, có thể mở cái này đã không tệ rồi! Trong vòng ba năm đừng muốn kiếm tiền, hơn năm năm tổng kết kinh nghiệm kinh doanh, không đến mười năm đừng nghĩ mở chi nhánh!”

Mục Thiên Thành trầm tư một lát, nhìn anh: “Đầu gỗ, bằng không em quản cho anh đi, phỏng chừng ba năm là có thể mở chi nhánh.”

Ta kìm chế cái đi! Anh đang làm chỗ Mục Thiên Dương lương một năm trăm vạn, động kinh mới đến giúp anh mở tiệm! Văn Sâm phẩy tay áo bỏ đi.

Mục Thiên Thành bị anh mắng một câu, thanh tỉnh. Anh ở bên cạnh gửi tiền vào, còn tới chỗ chào hỏi mời người đến cổ động, đột nhiên mặc kệ, mọi người khẳng định nói anh tính tình công tử, bỡn cợt anh không đáng một đồng!

Hàm ý không tranh giành bánh bao! Anh chẳng những muốn mở, còn mở tốt hơn!

Vì thế Mục Ngớ Ngẩn quyết định, vẫn là chuẩn bị trước cho tốt leo núi của mình, bấu víu nham quán.

Công ty leo núi khai trương cuối tháng, Mục Thiên Dương tự nhiên muốn cao giọng cổ vũ. Hôm đó đến người không ít, ngày hôm sau lại là Chủ nhật, liên tục vài ngày đều cực kỳ náo loạn. Thiên Tuyết cũng vội trở về nói anh cố lên, thực hoạt bát chạy tới leo núi, hấp dẫn một đống lớn công tử anh tuấn vây xem.

Người lớn muốn chọn cô, không nên thỉnh cô và Mục Thiên Thành ăn cơm. Mục Thiên Thành nói: “Sao có thể mời các người chứ, tự nhiên là mời tôi! Bạn gái các người đâu? Tất cả đều gọi tới! Bằng không một mình em gái tôi là nữ, không phải buồn chán chết?”

CMN! Bọn họ nhún chàm là Mục Thiên Tuyết nha, có bạn gái nhún chàm như thế nào? Một cái hai cái vội vàng chứng minh trong sạch: “Tôi nào có bạn gái chứ? Tôi cô đơn một mình!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status