Bảo bối của tổng giám đốc

Chương 546: Ngàn lần nén bi thương

Kim An An đã quay về nhà mình tối hôm qua, bữa sáng thì trừ Kim lão phu nhân, còn trên bàn cơm những người khác đều có thể coi là người Mục gia. Mục lão gia cảm thấy có hơi khách lấn át chủ nên quyết định cơm nước xong xuôi liền rời đi trước rồi mới nói chuyện sau.

Cơm nước xong, vừa mới rời bàn thì quản gia liền tiến vào nói: “Băng gia đã đợi một hồi lâu rồi.”

“Sao không nói sớm?” Kim lão phu nhân hỏi rồi nói với mọi người “Cùng đi đi.”

Đi vào phòng khách, Khấu Băng đang ngồi ở trên sô pha liền đứng lên.

Kim lão phu nhân hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi.”

Kim lão phu nhân nghĩ đến cảnh ngộ của Khấu gia, còn nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nhịn không được thở dài, khoát tay để hắn ngồi xuống.

Uyển Tình cùng Mục lão gia, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Trâu Tranh cũng phân biệt ngồi xuống, đứa nhỏ được Mục Thiên Thành và Mục Thiên Dương ôm đi —— hai người bọn họ chia nhau ra chơi đùa với đứa nhỏ.

Khấu Băng đảo tài liệu trong tay, nói với Kim lão phu nhân: “Lão thái thái, chúng ta lần theo cú điện thoại kia đã tra ra được địa chỉ.”

“Tìm được người rồi sao?” Kim lão phu nhân khẩn trương hỏi.

Khấu Băng buông mí mắt, lúng túng nói: “Trước mắt còn chưa xác định bọn họ có phải người lão thái thái muốn tìm hay không, nếu như phải... Thỉnh lão thái thái.... Ngàn lần nén bi thương.”

Kim lão phu nhân ngẩn ra, sốt ruột hỏi: “Có ý tứ gì?”

“Đôi vợ chồng kia vài năm trước đã qua đời rồi.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Khấu Băng, không thể tin được sẽ có kết quả như thế. Uyển Tình cùng Trâu Tranh đều ngồi bên cạnh Kim lão phu nhân, nhẹ nhàng cầm lấy tay bà.

Được một lát, cô mới hỏi: “Bọn họ không có đứa bé sao?”

Khấu Băng nhẹ nhàng mà hít một tiếng, nói: “Đôi vợ chồng kia gọi là Bạch Đông Minh và Triệu Uyển Uyển —— Triệu Uyển Uyển hẳn là Uyển Uyển nhà chúng ta, ngày sinh của cô ấy cũng là sinh thần của Uyển Uyển. Chúng ta tìm được cha mẹ nuôi của cô ấy, theo như bọn họ nói, ngày sinh, tên, đều chính là Uyển Uyển cung cấp. Vợ chồng Triệu gia không có đứa nhỏ mới mua cô ấy về nuôi, mới đầu đối xử với cô ấy không tệ, nhưng về sau vợ chồng Triệu gia mang bầu, lại còn sinh được vài đứa, có chút nuôi không nổi nên liền đối xử với cô ấy không được như trước. Cô ấy lúc tuổi còn trẻ liền bắt đầu đi làm công, tiền đều giao về cho trong nhà, còn mình không có tiền phải đi đánh bạc, mỗi lần đều thắng.... “

Kim lão phu nhân vừa nghe liền khóc lên: “Nhất định là con gái của ta.... “

Khấu Băng tiếp tục nói: “Cô ấy ở sòng bạc quen với Bạch Đông Minh, Bạch Đông Minh là người thuộc Nghĩa Hải bang, dẫn cô ấy đi chơi nhiều nơi, hai người liền cứ như vậy mà định chung thân.”

“Nghĩa Hải bang?”

Khấu Băng gật đầu: “Nhưng bởi vì cậu ta và Uyển Uyển ở cùng một chỗ, không chịu cưới thiên kim của Nghĩa Hải bang, nên liền dứt khoát rời đi.”

“Như thế không sai... “ Kim lão phu nhân vui mừng cười, rưng rưng hỏi, “Cậu ta đối xử với nó có tốt không?”

“Tất nhiên là vô cùng tốt.” Khấu Băng cũng khó mà nở nụ cười một chút “Bọn họ sống chung hơn 8 năm. Mới mất vài năm trước đây, tựa hồ vẫn một mực tìm tung tích Diễm Diễm, càng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?”

“Bọn họ lúc trước ở sòng bạc Macao rất có tiếng, tự xưng là “Song Sát”, được người ta phong danh Đổ Vương, Đổ Hậu (vương - hậu cờ bac), còn tự mở sòng bạc. Hẳn là như thế này, có người muốn lật đổ bọn họ, bọn họ lui về ở ẩn, sau đó bắt đầu đi tìm tung tích Diễm Diễm. Cho nên cháu không thể khẳng định —— trong quá trình bọn họ đang tìm Diễm Diễm thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hay rốt cuộc là đối thủ lúc trước của sòng bạc đuổi tận giết tuyệt, vẫn là.... Có người không muốn bọn họ tìm được Diễm Diễm.”

“Bọn chúng chết như thế nào?” Kim lão phu nhân hai tay nắm thành quyền.

“Có một ngày vào buổi tối có người trà trộn vào nhà để trộm cắp... Cảnh sát điều tra kết quả là như thế này, bọn họ bởi vì cùng tên trộm xung đột nên bị giết hại.... “

Kim lão phu nhân che miệng lại, khóc lên.

Uyển Tình cũng đã từng khổ sở muốn khóc, ở bên cạnh vỗ nhẹ lưng Kim lão phu nhân, sợ bà thương tâm quá đỗi.

Khấu Băng nói: “Bọn họ có một cô con gái.”

Kim lão phu nhân liền ngồi thẳng lưng, nhìn hắn không chớp mắt.

Khấu Băng lắc đầu: “Đứa nhỏ kia tên là Bạch Phẩm Nhu, lúc ấy vừa mới học Đại học. Nhận được tin cha mẹ gặp chuyện không may từ trường học liền gấp gáp trở về, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ.... Tử vong ngay tại chỗ.”

“A... “ Kim lão phu nhân ôm Uyển Tình, tê tâm liệt phế khóc lên.

Uyển Tình cùng Trâu Tranh cũng khóc lên, mấy người đàn ông khác trong lòng cũng luống cuống.

Qua thật lâu, Mục Thiên Thành hỏi: “Việc này không phải là nhỏ, phải điều tra rõ ràng.”

Khấu Băng hỏi Kim lão phu nhân: “Có muốn lấy tro cốt xét nghiệm một lần hay không? Vạn nhất thông tin sai lệch?”

Kim lão phu nhân hỏi: “Bọn họ được an táng ở nơi nào?”

“Ở A thị.”

Uyển Tình đột nhiên nói: “Cháu gọi điện thoại, cháu trước kia dường như đã nghe người ta nói qua bọn họ.... “

“Em nghe ai nói qua?” Mục Thiên Dương hỏi.

Uyển Tình không trả lời, lấy tay lau nước mắt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiên Tuyết. Vừa nhận cuộc gọi, Thiên Tuyết liền rống lên: “Cậu đem anh trai, ông nội, cháu trai, cháu gái mình lừa gạt đi đâu vậy? Mình trở về uống rượu mừng của cậu, liền một người cũng không thấy!”

Uyển Tình sửng sốt, nhớ tới cô cùng Mục Thiên Dương sớm định ra ngày đăng ký kết hôn sắp tới.

“Này? Uyển Tình, mình đang nói chuyện với cậu a? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Không. Cậu có số điện thoại của Liễu Y Y không? Có thể cho mình không.”

“Làm gì?”

“Cậu nhớ không có một lần chúng mình cùng cô ấy đánh bài, cô ấy nói cô ấy biết Đổ Vương Macao.”

“Phốc —— không thể nào? Lần nào a?”

“Lần Sở Thiệu trở về đó a! Trước khi mẹ mình gặp chuyện không may!”

“À ~ mình nhớ ra rồi, cô ấy hình như đã nói qua... Cậu tìm cô ấy làm gì? Mình giúp cậu liên hệ một chút trước đi! Cậu ở nơi nào a? Anh mình đâu?”

“Tối nay sẽ nói cho cậu, khả năng chúng mình rất nhanh sẽ trở lại, cậu giúp mình liên hệ nhanh với Y Y một chút.”

Cúp điện thoại, Uyển Tình nhìn mọi người nói: “Là bạn cùng học trung học với cháu và Thiên Tuyết, cô ấy hình như ở... đối diện nhà dì. Cháu để cho Thiên Tuyết tìm cô ấy, giờ chúng ta nên làm gì?”

Mục Thiên Dương nói: “Bạch tiên sinh đã từng ở A thị?” Trong ấn tượng, anh giống như ở trên một vài yến hội có gặp qua người này.

Khấu Băng gật đầu: “Phòng của cậu ấy vẫn còn. Di sản của cậu ấy bị cha mẹ nuôi của Uyển Uyển kế thừa, anh em của Uyển Uyển muốn đem phòng bọn họ ở đi bán, nhưng bởi vì là phòng không may nên bán không được, liền bỏ hoang.”

Kim lão phu nhân hỏi: “Bọn chúng xảy ra chuyện, Nghĩa Hải bang không trông nom sao? Có thể là người Nghĩa Hải bang làm hay không? Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, không thể để cho bọn chúng chết vô ích được!”

“Cháu đã liên hệ với Nghĩa Hải bang, bên kia còn chưa có đáp lại.”

Nói xong, mọi người lại khởi hành quay về A thị. Vừa ra khỏi cửa, Uyển Tình liền nhận được điện thoại của Thiên Tuyết, Thiên Tuyết nói: “Sở Thiệu mang Liễu Y Y về nhà, ở A thị đây này. Các cậu phải về đây mới có thể gặp mặt nói chuyện. Mình đưa số điện thoại của cô ấy cho cậu, cậu nếu cấp bách thì liền liên hệ cô ấy hỏi đi. Cô ấy ở Sở gia gặp người lớn để thương lượng chuyện hôn nhân đấy!”

“A?” Uyển Tình cả kinh, nếu như vậy thì nói chuyện cần phải cân nhắc. Cô bên này gặp chuyện như vậy, không thể để cho người khác chuyện vui bị lây dính chuyện không may.

Thiên Tuyết cúi đầu cười: “Hiện tại đang bàn bạc, phỏng chừng phải đợi tới ngày Quốc khánh hoặc là sang năm mới làm, bất quá nghe thanh âm của Sở Thiệu thực hưng phấn!”

Uyển Tình hơi nở nụ cười, cúp điện thoại, tạm thời không cần liên hệ Liễu Y Y. Nếu Liễu Y Y ở A thị, về trước rồi mới nói đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.3 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status