Bão mùa hè

Chương 12: Quả táo cắn một nửa (2)



2.

- Anh Huy, anh xem gì mà đăm chiêu quá vậy? - Phương không biết vô tình hay cố ý nhướn người lên, chẳng may Huy chưa che đậy kịp, nội dung tin nhắn bị nhìn thấy hết - Thuỷ đưa quà cho anh chưa?

- Rồi. - Huy hơi không tự nhiên nhìn Phương. Không phải chuyện nào cũng có thể tuỳ tiện xen vào được.

- À, em có nghe Thuỷ nói sơ. - Phương ngại ngùng cười xuề xoà - Rõ ràng chị ấy nói anh dẫn theo bạn, anh đã nghĩ ra sẽ dẫn theo ai chưa?

- Vẫn chưa. - Huy tỏ ra lãnh đạm, vốn dĩ anh cũng không muốn tìm người. Mà cô bạn của Thuỷ này cũng hơi nhiều chuyện rồi.

- Vậy dẫn em theo đi.

- Tại sao, lại dẫn em đi? - Huy ngạc nhiên nhìn Phương.

- Em sẽ là bạn gái giả của anh. Cô ấy đã muốn xem anh là một người bạn thì anh nên chỉ có thể là bạn. Có khi thấy em rồi cô ấy mới nhận ra mình thích anh thì sao? - Huy nheo mắt, nửa tin nửa ngờ. Cô gái này khi không xuất hiện lại nói nhăng nói cuội, nhưng anh cũng thấy hơi có lí.

Cuối tuần, Huy đứng đợi trước cửa. Hôm nay anh quần áo đơn giản, tóc để tự nhiên. Đồng hồ đã nhìn đến lượt thứ ba mà có người vẫn chưa xuống. Phương cười tươi rói bước từ trong nhà ra. Công nhận những cô gái bây giờ có nghệ thuật trang điểm rất điêu luyện. Đặc biệt khi rơi vào bàn tay ma quái của Thuỷ. Phương bây giờ như một nàng công chúa.

Nhìn Huy không mấy nhẫn nại nữa, Phương thôi không rề rà mà leo lên xe ngay. Trên đường đi, gió mùa hè mát mẻ thổi nhưng cô chẳng thích chút nào. Phương vất vả giữ cho váy khỏi bay vì cô còn ngồi một bên.

- Anh Huy, anh chạy chậm thôi. Tóc em rối hết rồi. - Tiếng gió át cả tiếng gào của cô.

- Trật tự đi, vì em mà trễ rồi đấy. - Đột nhiên thấy anh nghiêm túc lạ. Mắt cứ nhìn đăm đăm phía trước mà đi nhanh khủng khiếp. Phương mới biết, thì ra anh Huy căng thẳng thật.

- Anh không đến sau mới gây sự chú ý à? - Phương cố chống chế.

- Bớt nói nhảm đi. - Vậy là cô im luôn.

Cho đến khi tới nhà hàng, Phương bước xuống xe, mất một lúc để chỉnh sửa tóc tai. Đến lúc nhìn lại, Huy đang nhìn cô với đôi mắt bực mình. Phương cười hì hì ngây ngô. Quả nhiên, tiệc sinh nhật mời rất đông người. Có vài người còn chào hỏi anh Huy.

- Huy, cậu đến rồi, mình còn sợ cậu có việc bận nữa. - Cô gái vừa gọi anh, vô cùng lộng lẫy trong cái đầm dây. Phương nhìn đến ngẩn ngơ. Sinh viên y dược mà cũng xinh đẹp như vậy.

- Sinh nhật vui vẻ, An. - Vẻ mặt Huy hoà hoãn hẳn, anh nói nhẹ bâng rồi đưa túi quà gói cẩn thận cho An. Phương nhìn xuống đôi giày mà An đang mang, thấy món quà của mình thật là rẻ tiền.

- Cảm ơn cậu. - An vui vẻ nhận lấy, ánh mắt dừng lại cô gái nhỏ hơn vài tuổi - Đây là?

- Chào chị, em là Phương, bạn gái anh Huy. - Cô cảm nhận được, ánh mắt An dừng lại ở mình thật lâu, giống như đang cẩn thận đánh giá. Còn Huy, dường như đang hồi hộp chờ đợi một cái gì đó.

- À, bạn gái cậu xinh thật. Nhưng không ngờ cậu lại thích học trò của mình đấy. - Cái này thì công nhận, nhìn người chững chạc như anh Huy, chẳng ai nghĩ sẽ có yêu đương gì với cô nhóc còn là sinh viên này. Mặc dù thực tế, cả hai chênh nhau đến chín tuổi.

Huy thì chọn cách im lặng. Phương luôn cảm thấy rằng cái im lặng này khác cái im lặng anh dành cho những người khác. Anh đối với An, là sự im lặng ngại ngùng, ngầm chấp nhận. Còn đối với người khác chính là mặc kệ.

- Chút nữa có một tiết mục đặc sắc. Nhớ ủng hộ mình nha. - An nhìn đồng hồ rồi nháy mắt - Em cứ ăn uống tự nhiên.

- Vâng. - Phương gật đầu cái rụp.

Chỉ một lát sau, cả phòng đã tắt đèn, chỉ chừa lại một khoảng sáng ở phía sân khấu. Tất cả mọi người đều hướng mắt về An. Cô mỉm cười thật tươi. Sau đó ngọn đèn di chuyển dần, An bước xuống sân khấu. Về phía một người, người đó, đứng ngay bên cạnh Phương và Huy.

- Hôm nay là sinh nhật em, em có một điều ước, không biết nó có thể thành hiện thực được không?

Lúc đó, cả người Phương như chết đứng. Cho dù cô, là một người không liên quan, cũng cảm nhận được nỗi chua chát dâng lên trong lòng. Hơn nữa, người được hỏi kia, lại chính là người cô quen, anh Tuấn.

- Rồi... rồi sau đó thế nào? Anh kia nói sao? - Thuỷ ngậm ống hút, mắt mở to như mắt ếch, gặng hỏi đến cùng.

- Sau đó á? - Phương uể oải thở dài - Mình sợ quá, kéo tuột anh Huy đi, nói là kì sinh lí tới chứ sao. - Thuỷ trợn mắt.

- Thô bỉ, cậu không còn lý do nào khá hơn sao? - Phương cúi đầu ngẫm nghĩ, cũng không hiểu tại sao lúc đó lại nói như vậy - Nhưng mà cuối cùng là sao?

- Sau đó, chị An nói "Điều ước đó có thể là anh không?". Nhưng đáp lại chỉ là "Tôi nghĩ là... điều ước của cậu sẽ không thành hiện thực được đâu". Mình chỉ nghe tới vậy. - Phương nhún vai, cũng không ngờ anh Tuấn sẽ trả lời như vậy.

- Phũ, quá phũ. Loại đàn ông gì mà phũ quá vậy.

3.

Từ sau khi tình cờ đóng vai một người bạn đến nhà Thủy làm bài tập, Huy biết đến Phương là một cô nhóc cực kì nhiều chuyện. Cô chen chân vào mọi suy nghĩ, mọi phán đoán, mọi bước đi của anh. Dù có kiên nhẫn như một người thầy cỡ nào thì anh cũng có lúc phải phát điên mắng vốn cô. Sau đó, Phương thút thít khóc, buồn thiu trở về nhà.

Mấy ngày không hề thấy Phương xuất hiện nữa, Huy an nhàn hơn hẳn nhưng cũng có chút lo. Dù sao anh là người lớn cũng hơi quá đáng, cho nên thỉnh thoảng Huy lại lơ đãng hỏi thăm Phương từ Thủy. Chưa bao giờ anh thấy mình trẻ con như thế này, nỗi bất hạnh xấu hổ dâng lên, anh chỉ nghe Thủy nói "Anh yên tâm, mai anh sẽ thấy nó thôi. Phương bảo khi nào anh Huy hỏi thăm về nó thì nó sẽ lại đến nhà mình chơi". Vậy hóa ra, cô bé Phương đó đã tính kế anh từ ban đầu rồi.

Có Phương xuất hiện, anh bỗng thấy đầu mình to thêm ra, không thể chứa thêm bất kì chuyện gì nữa. Những trò đùa nghịch của Phương, những câu chuyện kể không bao giờ kết thúc luôn làm phiền đến anh. Mà Huy, sau một thời gian cũng thích nghi với chuyện đó, cho nên anh trực tiếp làm ngơ. Đỉnh điểm chính là Phương từ trường của mình trực tiếp đến lớp học, đến phòng giáo viên tìm anh. Huy cực kì tức giận, mắng nhiết cô một hồi.

- Em chỉ đến thăm anh thôi, có phải yêu đương vụng trộm gì đâu mà anh sợ.

Ngẫm lại thấy Phương nói cũng đúng. Chỉ là con người Huy trước giờ quen sống một mình, Phương xuất hiện, đồng nghiệp anh cũng để ý, cũng bàn tán sau lưng, cũng tò mò hỏi anh mối quan hệ của hai người. Anh cũng không biết trả lời sao cho phải.

Thời gian thấm thoát qua đi, Phương như một ngôi sao nhỏ lấp lánh xuất hiện trong cuộc đời Huy. Có vui, có buồn, có tức giận, giống như trước giờ anh chưa từng sống thật với con người mình vậy. Đôi lúc anh cũng vô tình bỏ đi định kiến của bản thân mà cười nói với cô.

4.

Giảng đường bây giờ chẳng còn ai. Micro trên bục đã tắt đèn. Huy vẫn còn ngồi lại làm gì đó trên máy tính. Bỗng có hơi thở thổi nhẹ vào áo sơ mi, anh nhếch môi:

- Giờ này trò còn chưa về sao, trò Phương?

- Ô, thầy Huy, thầy chăm chú làm gì á? - Phương dẩu dẩu môi - Đối diện trường có quán miến lương mới mở, nghe nói ngon lắm cơ.

- Không cần cao su với anh, hôm nay anh bận rồi. - Huy ngừng tay, xoay ghế lại nhìn Phương, tỏ vẻ đắc ý. Thế nhưng Phương lại càng đắc ý hơn.

- Em đâu có hỏi anh đi ăn, em hỏi là anh có ăn không để em mua về.

- Vậy em đi đi, mua về cũng được. - Nhìn anh lại tiếp tục làm việc, Phương cười lắc lư đi ra khỏi lớp.

Một lát sau, cô trở về với hai hộp lớn và nước suối. Huy nheo mắt nhìn:

- Sao em ăn nhanh thế?

- Thì đã nói là em mua về ăn mà. - Cô soạn đồ ăn ra bàn, khựng lại một lúc - Đừng nói là anh nghĩ em ăn mảnh một mình nha.

Huy lắc đầu, đúng là bị cô gái này chọc rồi.

5.

Phương nằm dài trên bàn nghịch điện thoại, trò chơi bắn bóng chơi mãi chẳng bao giờ vượt được kỷ lục. Chán nản. Đã đến ván thứ mười, Phương thoát màn hình xem giờ, đã mười hai giờ rưỡi, quá giờ ăn trưa rồi. Cô ngốc đầu dậy định giục anh đi ăn.

- Anh Huy... - Nhưng anh ngủ mất. Thầy giáo mà cũng có lúc ngủ gật trong lớp học à? Phương cười nhẹ, gối cằm lên tay, lắng nghe nhịp thở đều đặn của anh.

Huy tỉnh dậy. Chào đón anh là một căn phòng không người, đã hơn một giờ. Anh ngủ từ lúc nào nhỉ? Huy vặn cổ, nhìn thấy đống sách tài liệu của anh đều bị dựng đứng thành một hàng trước mặt. Bên cạnh còn có hộp cơm đã nguội. Bên trên còn có chữ: Ngủ gật trong giờ làm việc. Phạt: Em thèm ăn kem quá thầy.

Huy bật cười, cố lấy tay che miệng nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười. Cô học trò này, chỉ thích bày trò.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status