Bất diệt kiếm thể

Chương 254: Vãng sự như yên


Trong phủ đệ của chủ nhân phường thị buôn bán tại thành Triêu Dương.

Một lão nhân cùng một người tầm tuổi trung niên đang ngồi trong phòng khách.

Lão nhân đang ngồi ở ghế dành cho khách mặc võ y màu trắng, khí tức cả người lão ngưng tụ. Rất nhiều khí hệ Thổ tinh thuần theo hô hấp của lão nhân mà không ngừng phun ra nuốt vào. Ở sau lưng lão nhân có đeo một thanh trường kiếm màu vàng dài bốn thước, bản rộng gần ba tấc, từ trên trường kiếm đó tản mát ra khí hệ Thổ mênh mông.

Ngồi ở ghế chủ nhà là một người tầm tuổi trung niên mặc bộ trường bào màu vàng, trên mặt hắn ẩn hiện một tầng sáng màu vàng nhàn nhạt. Sau lưng người trung niên đeo một thanh trường kiếm màu vàng rực rỡ, thỉnh thoảng lại lộ ra tia khí sắc bén.

"Bẩm báo đại nhân!" Hai gã kiếm giả mặc võ y màu đen từ ngoài cửa tiến vào, có chút chần chừ quỳ một gối xuống nói: "Tiểu tử kia quá giảo hoạt, nửa đường hắn đã tẩu thoát."

"Lũ vô dụng!" Người trung niên này chính là chủ nhân của phường thị tại thành Triêu Dương: Lãnh Ngôn. Nghe hai kiếm giả mới vào bẩm báo, hắn giận giữ quát lên một câu. Trên người hắn lập tức bộc phát ra một có khí thế mạnh mẽ, bên trong còn bao hàm cả khí hệ Kim rất sắc bén.

Đối mặt với cơn giận dữ của Lãnh Ngôn, hai gã kiếm giả chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình như bị giam hãm lại. Nét mặt sợ hãi, một người vội vàng nói: "Đại nhân yên tâm, chỉ là thân phận của Đoạn Thanh Vân có chút khó giải quyết, hắn là đệ tử nội tông của núi Triêu Dương. Nhưng thuộc hạ đã phái người chặn lại hết đường đi tới núi Triêu Dương, chỉ cần tiểu tử kia đến núi Triêu Dương cầu cứu, hắn nhất định phải chết."

Nghe hai người nói thế, sắc mặt Lãnh Ngôn mới dịu xuống, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi tự đến hình đường chịu phạt mỗi người ba mươi côn."

Nghe Lãnh Ngôn nói như thế, hai gã kiếm giả như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.

Lúc này, khí thế của Lãnh Ngôn đã thu liễm lại, quay lại nói với lão nhân: "Phó lão! Ngươi xem, tên kia chắc chắn trốn không thoát. Ngươi cứ yên tâm, việc này Lãnh mỗ bảo đảm làm cho ngươi thỏa mãn."

Lắc đầu, lão nhân được gọi là Phó lão nhíu mày nói: "Người này giết hay không cũng không có vấn đề gì. Mấu chốt chính là Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo pháp, ngươi nhất định phải tra hỏi ra được."

Vừa nói tới Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo pháp, trong mắt Phó lão hiện lên một tia si mê, lẩm bẩm nói: "Nếu như chiếm được nó, ta nhất định sẽ đạt tới trình độ Chú Kiếm Sư cửu phẩm."

Trong mắt Lãnh Ngôn chợt lóe lên một tia sáng, mỉm cười mở miệng nói : "Như vây thì Phó lão, việc kia…."

Khoát tay, lão nhân họ Phó nói: "Cái đó ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể moi ra được đồ vật của lão già đó, đừng nói là hai mươi viên hạ phẩm Tử Nguyên đan. Thậm chí, lão phu còn tặng thêm cho ngươi Sinh Nguyên đan, chỉ cần không bị thương quá nặng, dùng vào đều có hiệu quả."

Lanh Ngôn nghe vậy vui mừng, mở miệng nói: "Phó lão cứ yên tâm. Lãnh mỗ sẽ làm lão già đó phải mở miệng. Người đâu, đưa người ra đây."

Nhất thời có hai gã Kiếm Thị mặc võ y màu xám đem hai người toàn thân đầy máu tươi tiến vào. Hai gã Kiếm Thị đẩy một cái, hai người liền ngã giữa đại sảnh.

Kêu một tiếng đau đớn, một người cố gắng gượng dậy. Từ hình dáng của hắn có thể nhận ra ngay, không phải Đoạn Thanh Vân thì là ai? Lúc này, trong đan điền của Đoạn Thanh Vân không còn một chút Kiếm Nguyên nào, bên trong có một đạo Kiếm Khí hệ Thổ trong suốt áp chế Kiếm Nguyên của hắn. Hiện giờ Đoạn Thanh Vân chỉ còn chút sức lực cơ thể mà thôi.

"Sư phụ! Sư phụ! " Đoạn Thanh Vân cố gắng ngẩng đầu sang kêu gọi người bên cạnh. Đó là một lão nhân cả người dính đầy vết máu. Lão nhân râu tóc bạc trắng, sợ là đã có tuổi rất cao, bị thương nặng rất nặng, nếu không có một thân Kiếm Nguyên tinh thuần chống đỡ thì đã sớm hồn phi phách tán rồi.

Miễn cưỡng mở ra hai mắt, lão nhân khàn khàn nói: "Thanh Vân, tuyệt kĩ của tổ sư không thể để rơi vào tay lão thất phu kia. Nếu không, ngươi đừng nhận là đệ tử của ta!" Nói xong câu cuối cùng, mặt lão nhân lộ vẻ nghiêm khắc, nhưng thương thế của lão rõ ràng rất nặng, nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Sư phụ! Người yên tâm, cho đến chết Thanh Vân cũng không nói ra." Đoạn Thanh Vân gật đầu, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người Lãnh Ngôn nói: "Các ngươi cứ chờ đó, sẽ có người đến thu thập các ngươi."

"Thu thập chúng ta?" Lãnh Ngôn cười lạnh một tiếng nói: "Tiểu tử ngươi thật biết nói khoác. Đừng nói Huyền phong chủ đại nhân của núi Triêu Dương, cho dù là hộ pháp của núi Triêu Dương, chỉ sợ không ai vì một gã Kiếm Khách nhỏ nhoi mà xuất đầu cả. Huống hồ, người của cung Triêu Dương làm sao có thể biết được chuyện này? Chỉ sợ bây giờ tên sư đệ của ngươi đã là một cái xác không hồn."

"Súc sinh!" Trong mắt Đoạn Thanh Vân hiện lên tơ máu, lớn tiếng quát.

"Hừ!" Ánh mắt Lãnh Ngôn trầm xuống, ngón tay hắn điểm nhẹ, bắn ra một đạo Kiếm Khí hệ kim sắc bén dài sáu thước.

Đoạn Thanh Vân kêu thảm một tiếng, Kiếm Khí trực tiếp bắn xuyên qua đùi phải của hắn. Nguyên bản hắn vừa cố gắng đứng lên lại ngã xuống, không dậy nổi.

"Thanh Vân!" Lão nhân bên cạnh không khỏi đau lòng kêu lên một tiếng, rồi trợn mắt nhìn lão nhân họ Phó: "Phó Khúc! Đây chỉ là ân oán của hai người chúng ta, ngươi làm khó dễ tiểu bối thì có bản lĩnh gì."

"Khó dễ." Than nhẹ một câu, Phó Khúc nói: "Ngươi mới làm khó dễ ta. Đã mười năm, không nghĩ tới ngươi lại từ Thanh Vân tông trốn tới đây. Nếu không nhờ tới xem ngũ phong luận kiếm, ta làm sao thấy ngươi? Ngươi mau đem Hành Chúc Nội Uẩn Đoán Tạo pháp của sư phụ nói ra. Niệm tình đồng môn ngày xưa, ta cho ngươi một con đường sống."

"Tình đồng môn! Ngươi mà cũng nói đến tình đồng môn sao!" Lão nhân không khỏi ngửa mặt cười điên cuồng, ánh mắt mang theo căm thù thấu xương nhìn Phó Khúc : "Ngươi chỉ vì tuyệt kĩ mà làm chuyện cầm thú khi sư diệt tổ. Giờ còn muốn ta đem Đoán Tạo pháp cho ngươi sao? Cho dù ta chết, ngươi cũng đừng hòng có được!"

Không có bị lời của lão nhân chọc giận, Phó Khúc lắc đầu, nhìn về Lãnh Ngôn nói: "Lãnh phường chủ, lúc trước ở chỗ của hắn có phát hiện được gì không?"

"Ngoại trừ mấy khối tài liệu cửu phẩm trân quý, còn chỉ có một bản ghi chép tâm đắc về chú kiếm mà ta đã đưa cho Phó lão thôi." Lãnh Ngôn vội vàng mở miệng nói: "Nhưng Phó lão cứ yên tâm, kể cả là tảng đá ta cũng có thể bắt nó mở miệng."

Đứng dậy, Lãnh Ngôn đi tới trước mặt hai người Đoạn Thanh Vân: "Thế nào, tốt nhất là các ngươi nên khai ra. Nếu ngoan cố thì ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là muốn chết không được, muốn sống không xong. Nói thật! Lãnh mỗ cũng không muốn nhìn chuyện như thế xảy ra."

Quay đầu nhìn về Đoạn Thanh Vân: "Thế nào tiểu tử? Ngươi nhìn xem sư phụ ngươi cũng đã có tuổi, chỉ sợ không thể chịu đựng được thêm bao lâu nữa đâu. Nếu ngươi không muốn lão phải chết thì hãy mau nói ra đi."

Đoạn Thanh Vân mím chặt môi, một tay ấn vào đùi phải bịt máu tươi đang chảy ra, không hề lên tiếng.

Trong mắt hiện lên hung quang, Lãnh Ngôn lạnh lùng nói: "Tốt! Tiểu tử ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Chân phải Lãnh Ngôn nhấc lên, nhất thời Đoạn Thanh Vân bị hắn đá một cái lùi về sau một trượng. Một đá này Lãnh Ngôn cũng không có sử dụng Kiếm Nguyên. Cười lạnh nhìn Đoạn Thanh Vân, Lãnh Ngôn nói: "Tiểu tử ngươi đã cứng đầu như thế thì để ta cho ngươi xem sư phụ ngươi bị tra tấn như thế nào."

Lãnh Ngôn điểm ngón tay ra, khống chế huyệt câm của lão nhân, đồng thời khóa miệng của lão lại, phòng ngừa lão nhân cắn lưỡi tự sát.

"Dừng tay! Ngươi dừng tay cho ta!" Mặt của Đoạn Thanh Vân trở lên đỏ bừng, màu sắc so với máu tươi còn đỏ hơn. Lúc này hắn đối với sư đệ mình chạy đi cầu cứu không có hy vọng nhiều.

Đoạn Thanh Vân nhớ lại. Năm đó, một buổi tối mùa đông giá rét, một đứa nhỏ khoảng mười một tuổi, quần áo tả tơi bị người ta ném ra từ tửu lâu, trong lòng của hắn còn ôm một cái đùi gà. Có thể nhìn ra được trên người đứa nhỏ đầy vết thương. Lúc này có hai gã tiểu nhị khỏe mạnh đi ra:

"Tiểu tử, về sau ngươi mỗi ngày tới đây làm bao cát. Chỉ cần huynh đệ chúng ta cao hứng, đừng nói là đùi gà, cả một con gà cũng có cho ngươi. Ha ha…"

Khuôn mặt dữ tợn của hai gã in thật sâu trong lòng đứa nhỏ. Nó gắng gượng đứng dậy, toàn thân không chỗ nào không đau đớn. Đứa nhỏ lảo đảo đi về phía một căn nhà thô sơ đã bỏ hoang ở phía Nam, đó là chỗ mà đứa nhỏ cướp được từ mấy con chó hoang.

"Tiểu tử! Ngươi muốn đi đâu?" Đang đi đường đột nhiên có một đứa nhỏ khác tới bên cạnh hắn nói. Đứa nhỏ này ăn mặc so với hắn cao quý hơn nhiều, phía sau nó còn có hai con chó to lớn đang nhe hàm răng sắc nhọn.

Không nói gì, trên mặt đứa nhỏ hiện lên vẻ cảnh giác, hai tay ôm chặt đùi gà trong ngực.

"A! Là đùi gà." Trên mặt đứa nhỏ kia hiện lên vẻ khinh miệt: "Thế nào? Ngươi sợ ta cướp của ngươi sao? Hừ! Đã vậy ta cướp cho ngươi xem. Hắc Đại! Hắc Nhị! Lên cho ta, cướp được thì là của các ngươi."

Ô ——

Hai tiếng gầm nhẹ từ hai con chó to lớn sau lưng đứa nhỏ phát ra.

Sau thời gian tàn nửa nén hương.

"Tốt lắm! Hắc Đại, Hắc Nhị, trở về đi, Không phải chỉ là một cái đùi gà sao, nhìn cứ như bảo bối, thật mất hứng. Đi thôi!" Mang theo hai con chó bỏ đi, để lại đứa nhỏ ốm yếu nằm trên mặt đất đầy vết máu.

Khi đứa nhỏ về tới căn nhà hoang, so với bên ngoài thì nhiệt độ trong căn nhà ấm hơn một chút.

"Tiểu Vân…" Ở một góc tối trong nhà, một đứa nhỏ khác chỉ có năm tuổi đang ôm gối co ro ngồi, trong ánh mắt của nó hiện lên vẻ mong đợi. Đứa nhỏ năm tuổi này rõ ràng ngửi thấy mùi hương của đùi gà, nhưng nó chỉ lẩm bẩm rồi nuốt một ngụm nước bọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status