Bất diệt truyền thuyết

Chương 30: Hại Lão Tử Đói Bụng


Hạng Kiều lúc này đã bị thủ hạ của Dã thú trói ở trên ghế, điều này làm cho Hạng Kiều hết sức thống khổ, bất quá không phải bởi vì trói quá chặt mà là mông bị Thạch Thiên đánh sưng lên ngồi trên ghế chỗ này, đau đến cả người đổ mồ hôi, không ngừng vặn vẹo thân thể, hiện tại trong lòng nàng mắng chửi ngược lại không phải là những người trước mặt mà là Thạch Thiên.

Dã thú nhìn người Nhật Bản mới bị Hạng Kiều đá vào nơi yếu hại, thấy hắn hai mắt phun lửa nhìn Hạng Kiều, không biết là lửa giận hay là dục hỏa, thầm nghĩ hiện tại "Đông Thắng" cùng Yakuza tuy đã kết thành quan hệ đồng minh, đáp ứng trợ giúp "Đông Thắng" đối phó "Hưng Nghĩa An", nhưng thế lực của Yakuza dù sao cũng xa tại Nhật Bản, nếu vào thời khắc mấu chốt lại mắt nhắm mắt mở, hoặc cùng "Hưng Nghĩa Bang" trở thành liên minh, thì cũng không ổn! Người nọ là cháu của Xã trưởng Yakuza Hữu Điền Chân Quy, không bằng trước tiên kéo xuống nước rồi hãy nói, bèn nói: " Đạo Xuyên tiên sinh, nha đầu kia mới vô lý với ngài, hiện tại giao cho ngài xử lý, bên trong có phòng riêng đó".

Đạo Xuyên cười dữ tợn đi đến trước mặt Hạng Kiều sờ sờ khuôn mặt mềm mại của nàng ta, dùng thứ tiếng Trung Quốc không thuận lắm nói: " Không cần ... phòng riêng ... ta...sẽ ở lại đây... chơi nó, cho các ngươi ...xem" Dã thú thầm nghĩ tên này quả nhiên biến thái, người khác tuy gọi mình là Dã thú, nhưng xem ra so với tên này còn kém xa. Hạng Kiều đang bị Đạo Xuyên sờ đến lửa giận công tâm, thừa lúc hắn đang cùng Dã thú nói chuyện, há miệng cắn lên bàn tay đang sờ loạn của Đạo Xuyên kia, Đạo Xuyên nhất thời kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng rút tay, lại bị Hạng Kiều cắn rất chặt, đợi khi rút được tay ra thì hai ngón tay đã huyết nhục mơ hồ, sau có thể thấy được xương. Đạo Xuyên làm sao có thể nhịn được, hô to một tiếng, nhằm mặt Hạng Kiều mà tát tới.

Lúc này Hạng Kiều bị trói ở trên ghế, tự nhiên không có cách nào né tránh, chỉ có thể nhắm mắt cắn chặt răng, chuẩn bị chịu cú tát này. Chỉ là nghe thấy "bốp" một tiếng, trên mặt lại không thấy đau, không khỏi kỳ quái, vừa mở mắt ra thì thấy Đạo Xuyên kia còn đứng ở trước mặt, bất quá xoay tại chỗ bẩy tám vòng mới ngường lại, rồi ngã lăn ra đất không nhúc nhích, giống như là hôn mê bất tỉnh, trên mặt còn có một vết tay hồng hồng. Mời phát hiện bên cạnh mới có thêm một người, nhìn lại chợt chấn động, không ngờ lại là người mà mình vừa mới ở trong bùng mắng lớn, mở miệng kêu lên: " Thạch Thiên".

Thạch Thiên bụng càng ngày càng đói, thủ phạm đầu sỏ cũng chính là Hạng Kiều, trong lòng một bụng hỏa khí, trừng mắt nhìn nàng ta rồi không để ý tới nữa, nhìn mọi người chung quạnh hỏi :"Trong này ai là quản sự? Bò ra cho lão tử!"

Dã thú nghe Hạng Kiều hô tên hắn, nhận ra hắn, tưởng là người mới của "Hưng Nghĩa Bang", thấy chỉ có một mình hắn, cũng không vội động thủ mà hỏi:" Sao lại chỉ có mình ngươi, Mã Sĩ Kiệt được xưng là Hồ Tiêm Đông, chẳng lẽ sợ không dám đến đây sao?"

Thạch Hiên nói :"Cái gì mà trâu với ngựa, trong này ai là quản sự"

Thủ hạ chung quanh Dã thú đều cười mắng"*****....... tiểu tử này ngay cả anh Dã thú cũng không biết, lại còn dám đến đây, mới từ nhà quê lên chắc" cả đám đều khua đao trong tay, chỉ đợi Dã thú ra lệnh một tiếng, liền đem người có mặt trong này giải quyết đi

Hạng Kiều không rõ lắm Thạch Thiên vì sao lại tới nơi này, nhưng nhìn qua giống như là tới cứu mình, trong lòng rất hận Thạch Thiên, nhưng cũng không muốn thấy hắn vì mình mà mất mạng, liền bảo Thạch Thiên:"Tôi không cần anh lo, anh đi đi...nhanh đi đi".

Thạch Thiên ngẩn ra, không thể tưởng được Hạng Kiều này bình thường kiêu ngạo dã man, vào thời điểm này còn có thể nói ra những lời như vậy, biết nàng không muốn liên lụy đến mình, cũng có chút bội phục, ngoài miệng lại nói:"Cô nghĩ lão tử muốn đến quản cô sao, lão tử cơm chiều còn chưa ăn đây" rồi xoay người đi tời trước mặt Dã thú, một tay chụp lấy Dã thú cao hơn hắn cả cái đầu, trái phải tát mấy cái tát, ngoài miệng còn mắng:"Là người lào lão tử thêm phiền toái...là ngươi làm lão tử đói bụng..."đợi khi hắn cảm thấy đã bớt giận, buông Dã thú ra, thì trên mặt Dã thú đã sưng lên như đầu heo, mộng cùng mũi đều xịt máu, Thạch Thiên khi buông hắn ra, thì hắn cũng đã đứng không nổi, mềm nhũn ra mà gục xuống đất.

Gần hai trăm người trong quán bả trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy không thể tin vào mắt mình, Thạch Thiên đi đến trước mặt Hạng Kiều, nhẹ nhàng vung tay lên cắt đứt dây thừng to bằng ngón cái trên người nàng, kéo Hạng Kiều cũng đã trợn mắt há hốc mồm nói:"Đi thôi".

Dã thú bị tát thành đầu heo lúc nào lảo đảo đứng lên, tuy choáng váng đầu hoa mắt, nhưng cũng không quên chuyện vừa rồi, trước nhiều người như vậy, lại bị thằng nhóc này khi dễ thành như vậy, so với năm đó bị Mã Sĩ Kiệt chém trọng thương còn muốn mất mặt hơn gấp trăm lần, đã tức giận đến tê tâm liệt phế, hướng về phía đám thủ hạ còn đang ngẩn người gầm lên:"Nhanh ... chém chúng cho ta..." Thanh âm như quỷ khóc sói tru

Đám huynh đệ thủ hạ kia lúc này mới tỉnh lại, quơ gậy gộc dao trong tay hướng tới chỗ Thạch Thiên cùng Hạng Kiều phóng đi. Thạch Thiên đem Hạng Kiều ôm vào trong lòng, để tránh chiếu cố không kịp bị loạn đao chém trúng, rồi cười lạnh một tiếng mà đi ra cửa.

***

Lý Hiểu Lệ cùng Quánh Thiến Vi mỗi người cầm một cái cán chổi không biết nhặt được được ở đâu, vọt tới cửa quán bả vừa định đi vào, thì có mấy tiếng thắng xe chói tai vang lên phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là Mã Sĩ Kiệt dẫn theo hơn mười người chạy tới. Hai người bọn họ thường xuyên đi theo Hạng Kiều tới chỗ Mã Sĩ Kiệt chơi, tự nhiên nhận ra hắn, liền chạy qua nói:"Anh Kiệt, anh đã tới ..." nói xong rốt cuộc nhịn không được, hai người cùng nhau khóc lên.

Mã Sĩ Kiệt thấy các nàng mỗi người cầm một cái chổi, muốn cười mà cười mà cười không được, liền nói:"Hai em mau rời khỏi chỗ này, lát nữa sẽ rất nguy hiểm".

Lý Hiểu Lệ cùng Quách Thiến Vi cùng kêu lên:" Em không đi".

Mã Sĩ Kiệt hiện nào có tâm tình đi khuyên các nàng, vừa định phát hỏa, lại có ba chiếc xe dừng lại, người xuống xe lại có cả Hạng Hồng, trong lòng càng kêu khổ. Vừa rồi hắn nhận được điện thoại thủ hạ của Dã thú, không biết thật giả, liền gọi điện thoại cho Hạng Hồng, hỏi Hạng Kiều có phải không ở nhà hay không, tuy hắn không nói cho Hạng Hồng đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạng Hồng cũng không phải là người bình thường, khẳng định đoán ra muội muội đã xảy ra chuyện, đợi Hạng Hồng dẫn theo bảy, tám người đến gần hỏi: " Cô sao lại cũng đến đây ?"

Hạng Hồng "hừ" một tiếng:"Đừng nghĩ anh không nói cho tôi, tôi sẽ không tra được, chuyện của muội muội tôi đương nhiên phải tới" Mã Sĩ Kiệt biết nàng ta nhất định là từ chỗ thủ hạ của mình bức ra chỗ này, dù sao cũng ngăn không được nàng ta, đành cười khổ một tiếng, dẫn đầu đi đến quán bar.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status