Bất hủ đan thần

Chương 239: Nghệ thuật chửi người


- Ân.

Trình Tiếu Thiên vuốt chòm râu:

- Ngươi ngược lại thực là phát huy sở trường của mình vô cùng tinh tế a, muốn mắng giận người, Vân Ca Thành này thật đúng là không ai có thể so vớingươi.

- Ha ha, đó là đương nhiên, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu. Buổi tối hôm nay ta mời mọi người thưởng thức đêm pháo hoa đẹp nhất Vân Ca Thành từ trước tới nay, các ngươi hãy chờ xem, thú vị còn rất nhiều.

Trình Cung rất nhàn nhã uống rượu, cười cười nhìn pháo hoa trên không trung, đây bất quá là vừa mới bắt đầu. Từ thời điểm hắn chuẩn bị xếp đặt thiết kế những thứ này, cũng đã thông tri Bàn Tử bên kia, để cho hắn làm chuẩn bị rất nhiều, chỉ cần có tiền, loại pháo hoa hình thành chữ này cũng không khó tìm, còn đối với Trình đại thiếu mà nói, tiền bây giờ căn bản không là vấn đề.

Đã bại lộ, hiện tại lại không có đầu mối, phẫn nộ cũng chỉ có thể đi về trước, thời điểm đám người Tam trưởng lão vừa mới trở lại khu nhà cấp cao vừa mới mua.

- Bành bành bành. . .

Lại là một phương hướng, lần nữa truyền đến thanh âm pháo nổ, loại thanh âm này không phải dùng vang dội làm chủ, bởi vì sau khi nó nổ tung sẽ thành văn tự trên không trung.

- Phế vật!

Lần này là hai chữ lớn.

Vừa trở về nhẫn nhịn một bụng oán khí, những người Phong Vân Kiếm Tông vừa nhìn thấy hai chữ này, hận không thể tìm được Trình Cung, sau đó ăn sống nuốt tươi hắn.

Quả thực quá ghê tởm, đây là vũ nhục, nhục nhã trần trụi.

- Ngu ngốc!

Nhục nhã, vũ nhục này vẫn còn tiếp tục, thời điểm hai chữ này vừa tiêu tán, một phương hướng khác lại có chữ bay lên.

- Người đâu, phân tán đến bốn phía cho ta, phát hiện có người phóng thích những pháo hoa này, giết, giết, giết. . .

Tam trưởng lão giận không kềm được rống giận, tất cả mọi người Phong Vân Kiếm Tông cũng đều nổi giận đáp ứng một tiếng, sau đó nhao nhao phóng tới bốn phía.

- Đến đi.

Ngay khi bọn hắn xông ra ngoài, xa xa lại có pháo hoa bắn lên không trung, tựa hồ là nghe được bọn hắn đang nói chuyện vậy, biết rõ bọn hắn muốn làm gì, lần này hai chữ kia càng tràn ngập khiêu khích. Đối với những người khác mà nói, đều cảm giác không hiểu thấu, không biết hôm nay Trình đại thiếu lại nổi điên làm gì, vậy mà không tiếc tiền tài dùng loại phương thức này mắng chửi người, nhưng đối với Phong Vân Kiếm Tông mà nói, mỗi lần các chữ kia bắn lên đều là lạc ấn trong lòng bọn họ, động đến chỗ mẫn cảm của bọn hắn, làm bọn hắn kích động gần như cuồng bạo thần kinh, nhưng mà hết thảy bất quá là mới bắt đầu.

Thời điểm tất cả mọi người bọn hắn phân tán lao ra chung quanh, vì tức giận nên mặc kệ những chuyện khác, trắng trợn triển khai tinh thần lực, thần niệm điên cuồng điều tra chung quanh, vài chỗ cách bọn họ xa hơn, khói lửa lần nữa vang lên.

Lần này là đồng thời hơn mười chỗ, giống như một trận thế vây quanh trang viên của bọn hắn vậy.

- Lúc này đi ra rồi sao, biết lão tử ngưu bức chưa.

Mười hai chữ, chính giữa cùng cuối cùng còn có hai cái dấu ngắt câu, cách vài dặm hình thành một vây quanh cực lớn. Loại chữ này người bình thường chỉ có thể nhìn thấy một hai chữ, hoặc là chỉ có thể nhìn đến một ít pháo hoa.

Nhưng mà đối với Phạt Mạch kỳ trở lên mà nói, lại có thể nhìn rõ ràng.

Giờ phút này Tam trưởng lão bay ở giữa không trung, sau khi nhìn thấy mười hai chữ này, tức đến nổi trận lôi đình.

Những đệ tử khác của Phong Vân Kiếm Tông càng không cần phải nói, một cái hoàn khố tử đệ phàm tục, vậy mà đùa bỡn bọn chúng như vậy, quả thực tội đáng chết vạn lần, không thể tha thứ.

Ai cho hắn lá gan lớn như vậy, là ai.

- Khỉ làm xiếc.

Lúc này lại có ba chữ bay lên bầu trời.

Khoảng cách này khống chế vô cùng tốt, cho dù thần niệm của Thoát Tục kỳ cũng khó có thể lập tức bay tới, mà thời điểm người Phong Vân Kiếm Tông đuổi tới, lại phát hiện địa phương bắn pháo hoa đã trống trơn. Quan trọng nhất là, bởi vì pháo nổ liên tục, phố lớn ngõ nhỏ, nhà nhà đều đốt đèn sáng lên, một ít đại gia tộc thì đặt Dạ Minh Châu ra, thoáng cái Vân Ca Thành sáng bừng lên.

Nhiều người biết rất rõ, những người bắn pháo hoa kia nhất định là không tầm thường, vì bắn lâu như vậy mà không thấy có bất kỳ động tĩnh khác thường nào.

Bọn người Bành Uyên, Chương Gia bình thường là hạng người tính cách táo bạo, giờ phút này ở giữa không trung sử dụng tinh thần lực cùng thần niệm điều tra, nghe người chung quanh nghị luận, tức giận đến mức đã có chút nhịn không được muốn động thủ với người bình thường.

- Này không biết là ai đắc tội với Trình đại thiếu, bị Trình đại thiếu chơi như vậy.

- Bất quá vây quanh Vân Ca Thành bắn nhiều pháo hoa mắng chửi người như vậy, Vân Ca Thành mấy trăm năm qua vẫn là lần đầu tiên, cũng chỉ có Trình đại thiếu mới có thể nghĩ ra chiêu này.

- Bây giờ nhìn bộ dáng giống như không phải nhằm vào Vũ Thân Vương, cũng không biết là tên nào mà xui xẻo như vậy.

- Câm miệng, oanh. . .

Bành Uyên khống chế không nổi, đột nhiên nộ quát một tiếng trên không trung, sau đó lăng không chém một kiếm, cũng may một kiếm này là bổ về địa phương xuất hiện văn tự vừa rồi. Lập tức địa phương kia xuất hiện một vết rách dài mấy chục mét.

Lần này mọi người chung quanh sợ tới mức câm miệng, nhao nhao lui về phía sau tránh né.

Những người này nghị luận cũng không tính lớn, nhưng giờ phút này nghe vào trong tai những người Phong Vân Kiếm Tông đang lửa giận thiêu đốt, trở nên hết sức chói tai.

- Lớn mật, ở trong Đế Đô ai dám làm càn, tất cả mọi người lập tức trở về, toàn thành cấm đi lại ban đêm, Cấm vệ quân tiếp quản tất cả sự tình, lục soát cho ta, nếu có người phản kháng, chém giết hết thảy.

Lúc này thanh âm Cấm vệ quân Đại tướng quân Chu Hằng đột nhiên vang vọng Vân Ca Thành. Bản thân Cấm vệ quân Đại tướng quân Chu Hằng chính là Thoát Tục kỳ, giờ phút này lực lượng hiển nhiên lại có tăng lên, cho thấy thực lực của hắn đã tiếp cận Thoát Tục kỳ tầng thứ chín.

Hơn nữa mượn nhờ trận pháp đặc biệt của hoàng gia, lập tức làm cho tất cả mọi người Vân Ca Thành nghe được, người có quyền thế cũng biết chuyện gì xảy ra. đều nhao nhao gỡ Dạ Minh Châu xuống, ánh đèn cũng nhanh chóng biến mất.

Dân chúng bình thường càng không dám làm trái, nhao nhao lui trở về, thoáng cái Vân Ca Thành lại trở nên tối đen .

Sau đó có thể thấy trên từng đường phố, nhiều đội binh sĩ bắt đầu xuất hiện, người Cấm vệ quân bắt đầu tiến hành tìm tòi toàn thành.

Tuy ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể đoán được, không cần nghĩ cũng biết rõ, chỉ có Trình đại thiếu mới có thể chơi trò như vậy, nhưng này dù sao cũng chỉ là suy đoán. Cấm vệ quân muốn làm là một loại thái độ, bởi vậy bọn hắn bắt đầu tìm tòi ở toàn thành.

- Toàn bộ trở về.

Vừa nhìn thấy tình huống này, Tam trưởng lão Bành Dũng quát to một tiếng, thông tri người Phong Vân Kiếm Tông trở về. Đối với Lam Vân Đế Quốc, hắn vẫn có chút kiêng kị, cũng không muốn theo chân bọn họ phát sinh xung đột gì.

. . .

Trên thuyền hoa, tiểu nha hoàn Đông Phương Thanh Mai thở dài:

- Thiệt là, chỉ có ngươi mới nghĩ ra được, lúc này xong rồi sao?

Những người khác ngược lại là chưa nói gì, nhưng mà trong nội tâm ít nhiều gì cũng có chút thống khoái, dù sao vừa rồi mắng quá sung sướng. Có thể nói, trước kia mọi người không ai có thể nghĩ ra chuyện sẽ như vậy.

Nhất là Hách Liên Hồng Liên, đấu cùng người của Phong Vân Kiếm Tông nhiều năm như vậy, hôm nay là thời gian nàng vui vẻ nhất, so với tiêu diệt mấy cái Thoát Tục kỳ của Phong Vân Kiếm Tông nàng còn cao hứng hơn. Mắng thống khoái, mắng thoải mái.

Thời điểm đám người Phong Vân Kiếm Tông đối phó Nguyên Thủy Ma Tông, đều tự cho mình là chính nghĩa, mượn chuyện này hiệu lệnh một ít môn phái khác, liên hợp một ít thế lực liên thủ đối phó Nguyên Thủy Ma Tông.

Bọn gia hỏa ra vẻ đạo mạo này, Hách Liên Hồng Liên rất ghét bọn hắn, hôm nay là thống khoái, sung sướng chưa từng có qua, mắng quá hay, mắng chửi người nguyên lai còn có thể như thế.

- Chưa xong, nào có dễ dàng như vậy, đã sớm biết bọn hắn sẽ ra ngoài, đừng có gấp, muốn xem kịch vui phải có tính nhẫn nại.

Trình Cung thấy mọi người không rõ, giải thích nói:

- Muốn người khác tức giận, không phải nói ngươi một mực làm như vậy thì hiệu quả sẽ càng tốt. Cái này giống như một tiện nhân, thời điểm ngươi mắng hắn tiện nhân lần thứ nhất, hắn sẽ vô cùng tức giận, thời điểm mắng lần thứ hai hắn sẽ giận, nhưng nếu như ngươi mắng liên tục không ngừng, dưới tình huống hắn lại không thể làm gì được, nói không chừng hắn sẽ thích ứng. Hoặc là đột nhiên tỉnh táo lại, có thể bỏ qua cho ngươi. Chuyện này phải làm từ từ, có tiết tấu, không vội không chậm, thời cơ thích hợp, lúc nên mắng thì mắng, lúc nên dừng thì dừng.

Nếu như lúc trước, nghe Trình Cung nói mắng chửi người cần phải có kỹ thuật, còn thăng hoa đến trình độ nghệ thuật, mọi người nhất định sẽ rất khinh bỉ, nhưng giờ phút này tất cả mọi người lại nghe rất nhập tâm.

Đám người Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên trở lại đại đường, tất cả mọi người tức giận đến ngồi cũng không ngồi được, nửa canh giờ sau, mọi người mới ngồi xuống, Trương Vi an bài người phía dưới làm Vân Hương trà cho Tam trưởng lão Bành Dũng, Chương Gia, Vân Nguyệt Thiên.

- Sư tôn, Chương trưởng lão, Vân trưởng lão bớt giận, đều là đệ tử hành sự bất lực, ngày mai đệ tử nhất định dùng hết mọi biện pháp móc Trình Cung này ra, không tiếc bất cứ giá nào.

Trương Vi nghiến răng nghiến lợi nói.

Sắc mặt Bành Dũng cũng không tốt, chuyện này náo thành hiện tại, xem như mặt mũi Phong Vân Kiếm Tông mất hết. Người bình thường không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng bọn hắn biết rõ, hơn nữa rất nhanh một ít nhân vật cao tầng cũng sẽ biết rõ là xảy ra chuyện gì. Vừa rồi có thể nhìn ra Chu Hằng kia, không có khả năng không biết những người bọn hắn tồn tại, người của bọn hắn không kiêng nể gì cả phi hành trên không trung.

Nhưng mặc dù như vậy, sau khi hắn nhắc nhở, cũng không có động tác gì đối với bọn họ, cái này có thể nói rõ hết thảy.

- Này cũng không thể trách ngươi, chẳng ai ngờ Trình gia có quan hệ cùng Nguyên Thủy Ma Tông, càng không nghĩ tới người của Nguyên Thủy Ma Tông sẽ trước tiên đi thông tri Trình gia, này mới khiến bọn hắn có chuẩn bị.

Thấy Bành Dũng không có lên tiếng, Vân Nguyệt Thiên lập tức mở miệng, trách tội Trương Vi chẳng khác nào không cho Tam trưởng lão mặt mũi, hắn cũng không ngưu bức như Âm Huy.

- Ngươi không cần tự trách mình, bất quá Trình Cung cùng Trình gia, nhất định phải tiêu diệt, triệt để diết chết.

thời điểm nói đến giết, Chương Gia bởi vì quá mức phẫn nộ cùng kích động, chén trà trong tay trực tiếp vỡ vụn, nhưng thần niệm hắn khẽ động, nước trà bị thần niệm hắn khống chế được. Trương Vi vô cùng giật mình cầm một cái chén trà khác, nước trà lập tức bay vào trong chén.

- Chương trưởng lão, Vân trưởng lão nói không sai, chúng ta tuyệt đối. . .

Bành Dũng nói còn chưa dứt lời, tất cả mọi người cũng cảm giác thân thể cứng đờ, bởi vì trên bầu trời thanh âm pháo hoa nổ vang lần nữa vang lên.

Cơ hồ trong chốc lát, ba người bọn họ đã ngự kiếm bay đến giữa không trung.

- Ngu xuẩn.

- Chết!

Bành Dũng thật sự nổi giận, đã nộ đến cực hạn, lập tức một kiếm đâm ra. Đây đã là một môn thần thông, Vạn Kiếm Xuyên Vân. Đương nhiên, hiện tại Bành Dũng chỉ tu luyện tới trên trăm đạo kiếm quang, mặc dù trên trăm đạo kiếm quang, nhưng uy lực cũng là vô cùng kinh người, trực tiếp xé rách không gian chung quanh, hai chữ ngu xuẩn bị oanh nát bấy.

Bành Dũng hắn sống một trăm năm mươi năm, hôm nay đã rất tiếp cận cảnh giới Thần Tiên lục địa, cho tới bây giờ còn chưa có chịu qua vũ nhục như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status