Bất hủ phàm nhân

Chương 328: Ngươi chính là mệnh của ta


Sáu gã Nhân Tiên cảnh cường giả bao gồm cả người trong tam đại gia tộc bỏ mạng ở Cực Băng Hải, trước kia chỉ có một vài tu sĩ thấp giọng nghị luận, tới về sau, đây đã thành bí mật công khai.

Hầu như mỗi người đều biết có sáu gã Nhân Tiên cảnh cường giả bỏ mạng ở Cực Băng Hải, hơn nữa trong đó còn có một cường giả nhân tiên tầng năm.

Lại về sau, còn có người truyền ra sáu gã Nhân Tiên cảnh cường giả này tiến vào Cực Băng Hải, thật ra là vì đi tìm tu sĩ tên là Mạc Vô Kỵ.

Về phần tại sao phải tìm Mạc Vô Kỵ, tu sĩ biết một phần nguyên do đều hiểu là chuyện gì xảy ra. Có thể sinh tồn trong Tinh Không Điện, không có chẳng ai ngu cả.

...

Bắc Tố Đình và Yên Nhi nhìn sơn cốc trơ trọi trước mắt, thậm chí có chút hoài nghi mình tìm có đúng là Tiên Y Cốc hay không.

Coi như là một cái tán tu, theo lý thuyết cũng sẽ không lại đem động phủ tu kiến tại loại địa phương này sao?? Nơi này ngoại trừ cát vàng chính là đá vụn, tuy nói là cốc, trên thực tế cùng một cái sa mạc đều không sai biệt lắm.

- Vấn Thiên Học Cung Bắc Tố Đình trước tới bái phỏng, chẳng biết tán tiên y có ở đây không?

Bắc Tố Đình ôm quyền nói với Tiên Y Cốc.

Tán Dịch Sinh tu vi tuy rằng vẫn chưa tới Nhân Tiên, thế nhưng địa vị của hắn tại toàn bộ Chân Mạch Đại Lục đều rốt cuộc siêu nhiên tồn tại.

Muốn nói hắn tính tình cổ quái, hắn ở bên ngoài thậm chí ngay cả người phàm đều xuất thủ cứu giúp. Muốn nói hắn lòng mang trời xanh, hắn lập ra quy củ, nếu không phải ở bên ngoài gặp phải hắn, chủ động tới Tiên Y Cốc bái phỏng, nhất định phải cảnh giới Nhân Tiên trở lên.

Chân Mạch Đại Lục lớn như vậy, Tán Dịch Sinh lại không hàng ngày xuất hiện, muốn phải ở bên ngoài gặp phải hắn là gian nan bực nào? Mà Nhân Tiên trở lên, coi như là Chân Mạch Đại Lục, lại có mấy Nhân tiên cảnh trở lên? Huống chi, coi như là Nhân Tiên cảnh trở lên tới bái phỏng, hắn cũng chỉ là xuất thủ một lần.

Thật giống như lần này Bắc Tố Đình tới bái phỏng Tán Dịch Sinh, nếu là Tán Dịch Sinh đồng ý xuất thủ cứu Yên Nhi, vậy lần sau Bắc Tố Đình lại đến, hắn cũng sẽ không xuất thủ nữa.

- Sư phụ ta cho mời, hai vị đạo hữu mời vào.

Một người đồng tử tiến lên đón, kính cẩn nói.

- Đa tạ.

Bắc Tố Đình và Yên Nhi theo này đồng tử tiến vào Tiên Y Cốc hoang vắng.

Bên ngoài hoang vắng còn chưa tính, bên trong Tiên Y Cốc càng là hoang vắng không chịu nổi. Nếu không phải biết Tán Dịch Sinh ở chỗ này, Bắc Tố Đình cùng Yên Nhi còn cho rằng các nàng đang đi trong hoang sơn dã lĩnh.

Đi suốt thời gian một nén nhang, Bắc Tố Đình cùng Yên Nhi mới nhìn thấy hai phiến đại môn. Hai cánh cửa đá một bên là màu đen, một bên khác là màu trắng.

Bắc Tố Đình chỉ là thoáng do dự một chút, liền mang theo Yên Nhi từ màu đen cửa đá đi vào.

Đây là một cái thạch thất phương viên có mấy trượng, bên trong thạch thất một người nam tử râu dài đang ngồi ở trên thạch đôn màu vàng xem sách. Trước Thạch đôn còn có một cái bàn đá, đối diện cũng có một cái thạch đôn.

Mặc dù biết Tán Dịch Sinh tu vi không bằng mình, Bắc Tố Đình vẫn như cũ ngừng lại, liền ôm quyền nói:

- Vấn Thiên Học Cung Bắc Tố Đình, ra mắt tán tiên y.

Râu dài nam tử để quyển sách trên tay xuống, cười ha ha nói:

- Tới rồi chính là khách, mời ngồi.

Nói xong hắn trực tiếp đưa mắt rơi vào trên người Yên Nhi:

- Ngươi muốn xem bệnh sao?? Lại đây ngồi đối diện ta.

Không có bất kỳ yêu cầu nào, không có bất kỳ câu hỏi nào, trực tiếp để cho Yên Nhi đi qua xem bệnh. Điều này làm cho Yên Nhi cùng Bắc Tố Đình đều thở phào nhẹ nhõm, hai người chỉ sợ Tán Dịch Sinh đưa ra quá nhiều yêu cầu, các nàng căn bản là không cách nào hoàn thành.

- Dạ.

Yên Nhi cúi người hành lễ sau đó, đi tới thạch đôn đối diện Tán Dịch Sinh ngồi xuống.

- Lại đem cổ tay ngươi đặt ở trên bàn đá.

Tán Dịch Sinh chỉ chỉ bàn đá trước mặt.

Yên Nhi giơ tay lên, đưa tay cổ tay đặt ở trên bàn đá, Tán Dịch Sinh cũng không dùng tay đi bắt mạch, mà là hai tay đỡ lấy bàn đá, đồng thời nhắm hai mắt lại.

Một lúc lâu sau đó, Tán Dịch Sinh mới mở mắt gật đầu với Yên Nhi nói:

- Ngươi phải nói nhân họa đắc phúc, thu được biến dị mộc linh căn, loại Linh Căn này thế nhưng so với Phong Lôi Băng Linh căn còn phải thưa thớt hơn. Nếu là ta không có đoán sai, ngươi chắc cũng là một cái Luyện Đan Sư sao??

Yên Nhi vội vàng đáp:

- Dạ, vãn bối theo Gia sư tu luyện cùng luyện đan, chỉ là tư chất ngu dốt, hiện tại miễn cưỡng là một cái tứ phẩm linh đan sư.

Tán Dịch Sinh khẽ mỉm cười:

- Ngươi lại đem 90% thời gian đều dùng ở việc tu luyện, chỉ dùng 10% thời gian đi luyện đan, còn có thể trong thời gian ngắn trở thành tứ phẩm linh đan sư. Tại phương diện luyện đan mà nói, tư chất của ngươi là tốt nhất ta từng thấy. Ngươi tên là gì?

- Vãn bối không có tên, chỉ được gọi là Yên Nhi xưng hô.

Yên Nhi kính cẩn nói.

Tán Dịch Sinh bỗng nhiên nói:

- Ngươi có hứng thú bái ta làm thầy hay không?

Yên Nhi đứng lên, lần nữa cúi người hành lễ:

- Vãn bối đã có sư phụ, không dám tùy ý lại bái sư.

- Ai, đáng tiếc.

Tán Dịch Sinh cũng là hít một tiếng, nói theo:

- Bởi vì người trị liệu cho ngươi trình độ hữu hạn, cho nên ký ức lúc trước ngươi tu luyện trên cơ bản đều biến mất, ngươi tìm đến ta, hẳn là muốn khôi phục ký ức sao??

Yên Nhi nhanh chóng nói:

- Đúng vậy, vãn bối muốn tìm về ký ức, xin tiền bối thành toàn.

Tán Dịch Sinh lắc đầu.

Yên Nhi căng thẳng trong lòng:

- Tiên y tiền bối, chẳng lẽ ký ức của ta lại cũng không thể tìm về được?

Tán Dịch Sinh cười ngạo nghễ:

- Đối với lang băm mà nói, ngươi muốn tìm về ký ức như ngắm hoa trong sương mù. Thế nhưng đối với ta Tán Dịch Sinh mà nói, tìm về trí nhớ của ngươi thật giống đơn giản như uống nước hay hô hấp bình thường vậy...

Yên Nhi trong mắt lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, nàng chưa kịp hỏi, Tán Dịch Sinh liền nói lần nữa:

- Nếu mà ngươi nguyện ý nghe ta, ta kiến nghị ngươi không nên tìm lại chúng, trí nhớ của ngươi tìm trở về sau đó đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì.

Yên Nhi dứt khoát nói:

- Vãn bối tâm ý đã quyết, nếu là tiền bối có thể giúp vãn bối tìm về ký ức, xin tiền bối xuất thủ, vãn bối vô cùng cảm kích.

Tán Dịch Sinh nhàn nhạt nói:

- Đối với một cái Đan Sư mà nói, dù cho đan đạo trình độ cao tới đâu, cũng khó mà tìm về trí nhớ của ngươi. Nhưng ta tu luyện không chỉ có riêng là đan đạo, ta nghiên cứu còn có y đạo. Ngươi suy nghĩ thêm một chút, có trở thành đệ tử của ta hay không?

Yên Nhi quyết nhiên nói:

- Đa tạ tiền bối ưu ái, vãn bối tâm ý đã quyết, không cách nào thay đổi sư môn.

Tán Dịch Sinh liên tục hai lần khuyên bảo thất bại, hắn cũng không lại tiếp tục khuyên bảo, mà là nói:

- Từ mạch tượng ba động của ngươi có thể cảm thụ được, trong chỗ sâu trí nhớ của ngươi có một người rất trọng yếu, người này thậm chí có thể nói là tính mạng của ngươi. Một khi trí nhớ của ngươi khôi phục, sợ rằng sẽ ảnh hưởng cực lớn đối với việc tu luyện của ngươi đó. Nếu là người này tâm tính thiện lương cũng thì thôi, nếu là người này tâm tính không tốt, chỉ sợ ngươi chung quy sẽ vì hắn mà ôm mệt mỏi, lại cũng không cách nào tiến thêm, thậm chí tuyệt mệnh. Ngươi nghe những thứ này, còn giữ suy nghĩ của mình sao?

Yên Nhi cười tự giễu, nàng biết Tán Dịch Sinh nói tới ai. Coi như là trong chỗ sâu ký ức nàng có 1 người trọng yếu, một người cả tiểu cô nương vô tội đều hạ sát thủ bằng thủ đoạn tàn nhẫn, lại là tính mạng của nàng sao?

Bắc Tố Đình nhìn thấy Yên Nhi tự giễu, nàng ở một bên nói:

- Tán tiên y, ngươi tùy tiện ra tay đi, nàng không có việc gì đâu.

Trước khi thấy một đoạn tinh không hình ảnh đó, nàng vẫn tin tưởng Tán Dịch Sinh nói. Bởi vì Mạc Vô Kỵ có thể không để ý tính mạng của mình, vì nữ tỳ Yên Nhi thâm nhập Ngũ Hành Hoang Vực. Loại này tình hoài, coi như là nàng cũng là khó có thể quên. Người như thế không muốn nói gặp, coi như là nghe đồn cũng không từng nghe thấy qua.

Nhưng sau khi đoạn hình ảnh để cho người ta lòng đầy căm phẫn này phát ra ngoài, Bắc Tố Đình và Yên Nhi đều vững tin, có đôi khi nghe người khác nói cuối cùng vẫn chỉ là nghe nói, cho dù là Linh Lung nói cũng chưa hẳn đã là sự thật. Mạc Vô Kỵ tàn nhẫn động thủ đối với một tiểu cô nương có ý tốt, coi như là nàng lại có hảo cảm đối với Mạc Vô Kỵ, cũng không nhịn được phẫn nộ.

Coi như là nàng, cũng không tin Yên Nhi sẽ coi một người như vậy là sinh mệnh. Tri nhân tri diện bất tri tâm, có một số việc phải muốn tận mắt thấy mới được.

Nhưng thứ các nàng nhìn thấy, sự thực có đúng như vậy hay không, vô luận là Yên Nhi hay là Bắc Tố Đình, cũng không có kinh nghiệm dày dạn như Độc Hành Hồng Kết.

Tán Dịch Sinh vẫn như cũ nhìn Yên Nhi, chỉ có Yên Nhi chính bản thân đồng ý, hắn mới ra tay.

Yên Nhi gật đầu:

- Tiền bối mời trị liệu cho ta sao?.

- Tốt.

Tán Dịch Sinh khi lấy được Yên Nhi trả lời thuyết phục sau đó, chỉ nói một chữ, giơ tay lên chính là chém ra mấy đạo sợi tơ màu trắng. Những thứ này sợi tơ nhìn lên thật giống như xuyên qua trong đầu Yên Nhi, lại như đang bao quanh đỉnh đầu Yên Nhi.

Tán Dịch Sinh thủ quyết không ngừng đánh ra ngoài, đủ qua thời gian một nén nhang, hắn mới quát lạnh một tiếng:

- Éc éc! Há mồm ra nào.

Yên Nhi theo bản năng hé miệng, một quả đan dược màu xanh rơi vào nàng trong miệng, đan dược vừa vào, thật giống như hóa thành từng cái lăng nhánh băng hàn, trong nháy mắt như kết đống trong đầu nàng vậy.

Lại là nửa canh giờ trôi qua, Tán Dịch Sinh hai tay thủ quyết càng là dày đặc.

Yên Nhi kêu một tiếng thảm thiết, Bắc Tố Đình theo bản năng đứng lên. Lập tức nàng đã nhìn thấy này sợi tơ tại đỉnh đầu Yên Nhi vốn màu trắng từ từ biến thành đen, sau đó từng cái bị Tán Dịch Sinh mang đi rơi vào một bên.

...

Yên Nhi thật giống như đã ngủ một giấc rất dài rất dài, trong mơ lão gia của nàng qua đời, thiếu gia vì khôi phục Quận Quốc rốt cục nổi điên. Nàng mỗi ngày buổi tối đi ra ngoài bán hoa.. à bán hàng đêm, sau đó đổi lấy một ít tiền mua đồ ăn về cho thiếu gia. Dư bao nhiêu, nàng còn phải để đi mua một ít kẹo, để dùng khi thiếu gia mỗi chiều chạng vạng thượng triều.

Nàng mơ thấy mình tại sau khi thiếu gia đi vào giấc ngủ, lại đem chén thiếu gia ăn rồi dùng nước lạnh ngâm một cái, sau đó lại đem nước toàn bộ uống cạn, thậm chí ngay cả một chút xíu mảnh vụn đồ ăn cũng không bỏ qua.

Nàng mơ có một ngày thiếu gia đột nhiên khỏe lại, một ngày kia thiếu gia như thường ngày mà yên tâm thoải mái ăn một chén cơm, mà là bỏ xuống chén cơm, lại tìm được miếng bánh bao mốc meo đen thùi lùi nàng giấu dưới gối.

Một ngày kia thiếu gia nắm lấy bàn tay thô ráp của nàng nói:

- Yên Nhi, sau này chỉ cần có đại ca một miếng ăn, cũng sẽ không để ngươi đói... Nghe đại ca nói, từ giờ trở đi, đại ca sẽ nuôi ngươi...

Một ngày kia, vành mắt thiếu gia có chút hồng.

Từ ngày đó bắt đầu, nàng chính là người hạnh phúc nhất. Thiếu gia mang nàng đi dạo phố, mang nàng tìm việc làm... Thẳng đến khi nàng bị nữ nhân ác ôn kia mang đi...

Thiếu gia vì tìm kiếm nàng, dùng một thân thể phàm nhân, vượt qua vô tận Thiên Lạc hải, tại Trường Lạc thành tìm được nàng...

Thiếu gia vì chữa bệnh nàng, mang theo nàng nghĩ hết biện pháp gia nhập Vô Ngân Kiếm Phái, trở thành một cái ngoại môn đệ tử. Sau đó lại không biết tự lượng sức mình dùng một phàm nhân đi cầu Vấn Thiên Học Cung Linh Lung bà bà, không biết tự lượng sức mình tiến vào Ngũ Hành Hoang Vực, tìm kiếm Vô Lượng Đoán Hồn Tinh, chính là vì cứu nàng...

Có lẽ trời xanh đều thương tiếc cho hắn chấp nhất, để hắn tìm được Vô Lượng Tục Hồn Hoa, để cho hắn gặp được Linh Lung bà bà, để cho hắn cầu được Linh Lung bà bà xuất thủ cứu nàng...

- Yên Nhi vốn là nữ tỳ của ta, nhưng tại trong lòng ta, nàng là thân nhân duy nhất...

Đó là hắn nói với Linh Lung bà bà, lúc này thật giống như tại trước mắt. Có lẽ toàn bộ Thất Lạc Đại Lục, chỉ có một mình hắn sẽ vì mình nữ tỳ đi liều mạng ở Ngũ Hành Hoang Vực.

- Tương lai vô luận như thế nào, ngươi cũng không nên quên hắn. Nhớ kỹ, hắn gọi là Mạc Vô Kỵ, một kẻ Linh Căn tư chất bình thường, nhưng có thể liều mạng, đi cứu ngươi. Thậm chí, không cầu ngươi có thể nhớ tới hắn, chỉ cần ngươi có thể sống là được!

Lời của Linh Lung bà bà dường như đã ở trước mắt, nhưng nàng đã quên mất Mạc Vô Kỵ, đã quên mất nam nhân liều cứu nàng.

-... Tại trong lòng ta, ta vĩnh viễn đều là đại ca của ngươi...

Đây là lời hắn nói sau khi nàng cự tuyệt việc tìm hiểu quá khứ.

Yên Nhi rốt cục nhịn không được lệ rơi đầy mặt, thì ra đại ca hai chữ này là thân thiết như vậy, thì ra đại ca hai chữ là nặng như núi.

Ta nhất định phải đi tìm ngươi, coi như là ngươi tội ác tày trời, ngươi cũng là thiếu gia duy nhất của ta... Tại trong lòng ta, ngươi chính là mệnh của ta...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status