Bất hủ phàm nhân

Chương 726: Cầu viện


- Dà, Thiên Đế đã Chứng Đạo, chúng ta tới đây để đưa thiệp mời.

Vị Hành kính cẩn nói.

Mạc Vô Kỵ lạnh nhạt nói:

- Coi như hắn cũng có thể bước vào Tiên Đế hàng ngũ...

Chỉ nói nửa câu, trường kích của Mạc Vô Kỵ liền hóa thành một đạo bán hồ kích mang, kích mang nổ tung sát khí trong nháy mắt bao phủ lại ba gã Tiên Vương.

Mạc Vô Kỵ sát khí xuất hiện, ba gã Tiên Vương đồng thời cảm nhận được Mạc Vô Kỵ sát ý, ba người lập tức liền muốn rút đi.

Nếu như Mạc Vô Kỵ còn là Đại La Tiên, hắn tối đa chỉ có thể bao lại một người trong đó. Hiện tại hắn thăng cấp tới Tiên Vương, thực lực và trước có rồi thực chất tính chất biến hóa. Tại kích mang họa xuất, không gian trói buộc cũng là đột ngột khóa lại một mảnh không gian.

Trong nháy mắt này, ba gã Tiên Vương tất cả đều bị Mạc Vô Kỵ trói buộc lại. Tuy thời gian này chỉ có một hơi thở mà thôi, một hơi thở cũng đủ Mạc Vô Kỵ giết ba người bọn họ mấy lần.

- PHỐC PHỐC!

Hai đạo tia máu nổ tung, hai cái nhẫn hạ xuống rơi vào trong tay Mạc Vô Kỵ.

người kia Tiên Vương trung kỳ còn sót lại sững sờ nhìn hai bộ xác nằm trên đất đã không còn nửa điểm khí tức, cũng không có Nguyên Thần, một hồi lâu mới phản ứng được, run giọng kêu lên:

- Tiền bối...

Hắn cũng không nhận ra Mạc Vô Kỵ không có thể giết chết hắn, mà là bởi vì Mạc Vô Kỵ lưu thủ, hắn mới còn sống.

- Giới chỉ cho ta.

Mạc Vô Kỵ nhàn nhạt nói.

Người này Tiên Vương trung kỳ không có nửa điểm phản kháng, trực tiếp bắt ra chiếc nhẫn của mình đưa cho Mạc Vô Kỵ.

Mạc Vô Kỵ lại đem 3 cái nhẫn toàn bộ thu lại sau đó, rồi mới lên tiếng:

- Biết ta vì sao không giết ngươi sao? Bởi vì ta yêu cầu ngươi giúp ta đưa cái tin cho Khuê Phong Vân. Năm đó ta có một chút nhỏ sổ sách cùng hắn phải xem xét một cái, chỉ là ta lười đi Vĩnh Anh tiên thành, để cho hắn đến địa bàn của ta tìm ta. Nhớ kỹ, địa bàn của ta gọi là Bình Phạm, một cái tiên môn mới vừa dựng lên.

- Dà, dà, vãn bối nhất định đưa tin.

Người này Tiên Vương trung kỳ nhanh chóng nói, hắn lo lắng Mạc Vô Kỵ đột nhiên thay đổi chủ ý.

- Cút đi.

Mạc Vô Kỵ giơ tay lên thu hồi bản thân Bán Nguyệt Trọng Kích.

Tiên Vương trung kỳ cả quay đầu lại nhìn một cái cũng không dám, thân hình lóe lên, trong thời gian ngắn liền từ Anh Thủy Tiên Thành bỏ chạy. Với hắn mà nói, cái mạng này là nhặt được.

- Đa tạ tiền bối ân cứu mạng.

Thấy Mạc Vô Kỵ dễ dàng liền giết hai gã Tiên Vương hậu kỳ, dù là Ôn Hầu trong lòng cũng còn sợ hãi, hắn và Yến Thiên Linh, Đàm Lương ba người nhanh chóng tiến lên đây cảm tạ.

Tuy Ôn Hầu hoài nghi Mạc Vô Kỵ độ chính là Tiên Vương lôi kiếp, nhưng hắn thực sự là không tin một cái Tiên Vương có thể ngăn chặn ba gã Tiên Vương. Hơn nữa vừa rồi người kia Tiên Vương trung kỳ Mạc Vô Kỵ để cho chạy, cũng kính cẩn tôn xưng Mạc Vô Kỵ là tiền bối, hắn không dám càn rỡ.

Mạc Vô Kỵ khôi phục diện mạo như cũ, cười nói:

- Ôn thành chủ, Đàm Đan Sư, ta cũng không phải là tiền bối.

- Mạc Đan Sư...

Ôn Hầu ba người khiếp sợ nhìn Mạc Vô Kỵ, bọn họ thật sự là không nghĩ ra Mạc Vô Kỵ vì sao cường đại như vậy.

Mặc dù bọn hắn bị giám thị tại Anh Thủy Tiên Thành, sự tình Mạc Vô Kỵ bị mấy cái Đại Tiên đế vây giết, bọn họ vẫn có nghe thấy. Trên thực tế cả nhà bọn họ bị Khuê Phong Vân vây hãm, cũng cùng Mạc Vô Kỵ có quan hệ.

Trước đây Khuê Phong Vân Đế Đạo Quả bị Mạc Vô Kỵ cướp đi, Khuê Phong Vân không làm gì được Mạc Vô Kỵ, chỉ có thể lại đem tức giận trút tại những người cùng Mạc Vô Kỵ có quan hệ. Mạc Vô Kỵ trợ giúp Anh Thủy Tiên Thành tại đan dược đạo thi đấu thượng thu được thứ tự, Anh Thủy Tiên Thành trái lại thăng cấp Thượng tiên thành, Khuê Phong Vân há có thể nuốt xuống khẩu khí này, buông tha một nhà Ôn Hầu?

- Đã lâu không gặp.

Mạc Vô Kỵ cười một cái nói.

- Thật là Mạc Đan Sư!

Đàm Lương mừng rỡ kêu lên, lập tức lần nữa khom người thi lễ:

- Mạc Đan Sư, không đúng, phải gọi ngươi Mạc Đan Đế. Ta Đàm Lương có thể bước vào ngũ phẩm Tiên Đan Vương, hoàn toàn là ngươi dìu dắt. Ngày hôm nay Mạc Đan Đế vừa cứu tính mạng của ta, loại này đại ân, ta Đàm Lương có lẽ cả đời này đều không thể báo đáp.

Nếu như nói trước đây Mạc Vô Kỵ từ trong tay mấy Đại Tiên đế chạy trốn, Đàm Lương còn có chút không rõ, vậy hôm nay Mạc Vô Kỵ dễ dàng giết hai gã Tiên Vương hậu kỳ, hắn đã đã nhìn ra, Mạc Vô Kỵ là thật rất cường đại. Loại cường đại tiên nhân này, hắn chỉ là một Đại La Tiên hậu kỳ làm sao hỗ trợ?

Nếu là nói hắn biết luyện đan, vậy người ta thế nhưng là Đan Đế, hắn càng là chỉ có thể trông ngoài bóng lưng.

- Mạc tiền bối, đa tạ ngươi vừa cứu một nhà chúng ta.

Yến Thiên Linh đã đi tới, cũng kính cẩn thi lễ nói.

Mạc Vô Kỵ khoát khoát tay nói:

- Mọi người không nên khách khí, ta và Liên Tịch ngang hàng tương giao, mọi người vẫn là gọi ta Mạc Đan Sư là tốt rồi. Ta đã thành lập một tiên môn, nếu mà mấy vị nguyện ý, có thể gia nhập Bình Phạm tiên môn của ta. Đương nhiên, không gia nhập Bình Phạm, cũng có thể tại chỗ của ta định cư. Khuê Phong Vân mạnh hơn nữa, còn không dám đi tiên môn của ta động thủ.

Mạc Vô Kỵ lời này cũng không phải là chém gió, Bình Phạm có mấy Tiên Đế. Hơn nữa hắn phỏng chừng Vi Tử Đạo hẳn là đã bước vào cảnh giới Đại Tiên đế, Bình Phạm loại thực lực cường đại này, mười cái Khuê Phong Vân đi cũng là chịu chết.

- Đa tạ Mạc tông chủ, chúng ta nguyện ý gia nhập Bình Phạm tiên môn.

Ôn Hầu không chút do dự nói.

Hắn đoán được Mạc Vô Kỵ thành lập Bình Phạm có thể là đối kháng với Đại Kiếm Đạo, Lôi Tông vài Đại Tiên Môn, hắn vẫn là lựa chọn gia nhập Bình Phạm. Hắn dầu gì cũng là một cái Tiên Vương hậu kỳ, hẳn là có thể giúp một vài việc.

Về phần Bình Phạm bị vài Đại Tiên Môn tiêu diệt, sẽ liên lụy đến bọn họ, Ôn Hầu đơn giản không thèm nghĩ nữa. Không có Mạc Vô Kỵ, một nhà hắn sớm đã bị diệt đầu khớp xương bột phấn cũng không còn, còn có cái gì để do dự?

Mạc Vô Kỵ cười ha ha một tiếng:

- Tốt, vậy chúng ta bây giờ trở về Bình Phạm.

...

Nghe Mạc Vô Kỵ nói Bình Phạm tiên môn đang ở Vĩnh Anh Tiên Vực, đám người Ôn Hầu cũng là thầm than. Đích xác, Tiên Giới địa phương tốt càng ngày càng ít. Có thể thành lập tiên môn, ngoại trừ Vĩnh Anh ra, còn có nơi nào? Đáng tiếc là, Vĩnh Anh địa bàn là có, chính là không có tiên linh khí. Tại bên trong bảy đại Tiên Vực, Vĩnh Anh Tiên Vực tiên linh khí là thiếu thốn nhất.

Khi đám người Ôn Hầu đi tới ngoài Bình Phạm tiên môn, thấy hai bên đường rộng đá xanh là mênh mông vô bờ ruộng tốt thì, đều là ngây dại.

Đây rốt cuộc là tiên môn, hay là nông thôn?

Không đúng, nơi này tiên linh khí dường như so với Anh Thủy Tiên Thành còn phải nồng nặc hơn. Bên trong ruộng tốt trồng dường như cũng không hoàn toàn là thông thường cây thóc...

Đích thật là có Thiên Dung Mễ yêu cầu tiên linh khí rất nhiều mới có thể lớn, thế nhưng càng nhiều hơn chính là cái gì?

Tiên Nguyên Thảo, Minh Chân Thảo, Ngân Hoàn Văn Hoa... Thậm chí còn có tứ phẩm tiên linh thảo Tiên nam.

- Á đù! Cái chỗ này...

Đàm Lương tự lẩm bẩm, hắn hoài nghi nơi này có phải là Vĩnh Anh Tiên Vực hay không. Nếu như là Vĩnh Anh Tiên Vực, há có thể có loại tiên cảnh thánh địa này? Loại này thánh địa có thể vô biên vô hạn trồng tiên linh thảo tiên linh, ở đâu chờ Mạc Vô Kỵ cho tới hôm nay đến chiếm giữ?

- Chữ tốt...

Ôn Hầu ngơ ngẩn nhìn hai cái chữ lớn trôi lơ lửng ở trên không, Bình Phạm. Hắn cảm giác được hai chữ này ẩn chứa một loại đạo vận, loại đạo vận này dường như chính là trong vũ trụ rất tầm thường vạn vật, nhưng lại bao hàm một loại khí tức hơn hẳn vạn vật.

Chí ít hắn không cách nào lĩnh hội đại đạo khí tức trong đó.

Mạc Vô Kỵ cười cười, tiện tay đánh ra hơn mười tầng đạo vận thủ quyết. hai chữ Bình Phạm trôi lơ lửng ở trên không lần nữa có biến hóa, không chỉ như thế, khối cự thạch tại trước mặt tông môn với tám chữ lớn cũng có biến hóa.

- Đạo hữu cao thấp, nhân vô tiên phàm.

Ôn Hầu yên lặng cảm thụ được mấy chữ này có rồi biến hóa, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại nhỏ bé. Phải biết rằng, thời điểm hắn đối mặt Tiên Đế, cũng không có loại này nhỏ bé. Nói cách khác loại đạo này, thậm chí vượt qua Tiên Đế.

- Đây là Bình Phạm tiên môn, mọi người vào đi thôi.

Mạc Vô Kỵ khách khí đưa tay nói.

Ôn Hầu cảm thụ không có sai, chỉ có Mạc Vô Kỵ tự mình biết, theo tu vi của hắn cường đại, bên ngoài tông môn bao gồm 2 chữ Bình Phạm, đạo vận của mười chữ đó sẽ tiếp tục phát sinh biến hóa. Hiện tại hắn còn cần đem chính bản thân cảm ngộ đến Bất Hủ Phàm Nhân đạo vận đưa vào bên trong mấy chữ này, đợi thực lực của hắn tiến thêm một bước, theo thực lực của hắn biến hóa, hắn không cần trở lại tông môn, đạo vận của mấy chữ này cũng sẽ theo tu vi của hắn không ngừng biến hóa.

Nếu là có một ngày đại đạo của hắn vượt qua một phương này thế giới, vậy mấy chữ này sẽ như nhau hơn hẳn một phương thế giới này.

Tại Tiên Giới, người mạnh mẽ hơn Mạc Vô Kỵ nhiều không kể xiết. Nhưng có thể giống như Mạc Vô Kỵ, để cho mình Bất Hủ Phàm Nhân đại đạo ẩn chứa tại trong chữ, thật đúng là không tìm ra được.

Bởi vì, phương đạo này chính là hắn chế tạo ra. Mười chữ đó, chính là truyền thừa của hắn.

- tiên linh khí thật là nồng nặc.

Yến Thiên Linh nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ, Vĩnh Anh Tiên Vực nàng trên cơ bản đều đã đi hết, Cực Trạch Hải càng là chỗ có tiên linh khí yếu nhất. Cái chỗ này làm sao có thể có loại này nồng nặc tiên linh khí? Nếu như nói ngoài cửa Bình Phạm tiên linh khí nồng nặc bọn họ còn có thể lý giải, tiến vào trong tiên môn, loại này nồng nặc tiên linh khí vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

- Tông chủ!

Tô Tử An đã tại trước tiên ra nghênh tiếp Mạc Vô Kỵ.

Đi theo bên người Tô Tử An còn có một nam tử trẻ tuổi, nam tử trẻ tuổi chỉ có Tiên Vương trung kỳ thực lực.

- Tiêu Sướng ra mắt Mạc tông chủ.

Thấy Mạc Vô Kỵ, nam tử trẻ tuổi kia chủ động đối với Mạc Vô Kỵ khom người thi lễ.

Không đợi Mạc Vô Kỵ hỏi, Tô Tử An liền nhanh chóng giải thích:

- Tông chủ, đây là Tiêu Sướng. Trước đây ta đi Bình An Giác chính là nhờ hắn cứu.

Mạc Vô Kỵ lập tức liền hiểu được, trước đây Tô Tử An đi Bình An Giác bị cường giả công kích, thiếu chút nữa chết. Nghe nói bị một cái Tiên Vương đưa về đến, chỉ là Tiên Vương kia đem Tô Tử An đưa về đến liền đi, không nghĩ tới hắn lần nữa đi tới Bình Phạm tiên môn.

- Ta biết ngươi, đa tạ ngươi trước đây lại đem Tô trưởng lão đưa về. Ngươi biết Trác huynh hiện ở nơi nào sao?

Mạc Vô Kỵ vội vàng hoàn lễ nói.

- Tiêu Sướng khẩn cầu Mạc tông chủ xuất thủ cứu sư phụ ta một hồi.

Nghe được Mạc Vô Kỵ câu hỏi Tiêu Sướng khom người nói, giọng nói mang theo một loại chờ đợi khẩn cầu.

- Ngươi là đệ tử của Trác huynh?

Mạc Vô Kỵ nghi ngờ hỏi thăm một câu.

Tiêu Sướng nhanh chóng nói:

- Sư phụ chê ta ngu dốt, chỉ là thu ta làm đệ tử ký danh.

- Tông chủ, Tiêu Sướng tới nơi này đã mấy ngày, hắn mang đến lời nhắn của Trác tiền bối.

Tô Tử An vội vàng giải thích.

Mạc Vô Kỵ không có lập tức hỏi Tiêu Sướng, hắn biết loại chuyện này khẳng định không thích hợp nói ở đây, hắn đem đám người Ôn Hầu giới thiệu cho Tô Tử An, lại giới thiệu Tô Nhu Nhi cùng Đậu Hóa Long.

- Tô Nhu Nhi ra mắt tô sư bá, sư phụ ta hàng ngày nhắc tới ngài...

Thấy Thiên Cơ Tông Tô Tử An, Tô Nhu Nhi vành mắt đỏ lên, thiếu chút nữa rơi lệ.

- Ta biết ngươi, ngươi là đệ tử của úc tiệp, không nghĩ tới ngươi còn sống, ai...

Tô Tử An nghĩ đến Thiên Cơ Tông tứ phân ngũ liệt, trong lòng chính là từng trận bi ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status