Bắt nạt tướng quân đến phát khóc

Chương 111: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà

Hạ Phỉ lẻn vào trong trướng.

Hành động của nàng rất nhẹ, như một con mèo linh hoạt, nương theo bóng tối hành tẩu trong trướng.

Ngay cả hơi thở cũng rất sâu và nhẹ, từ đầu đến cuối nàng gần như không phát ra một tiếng động nào.

Trong trướng của Chúa công chia thành trong và ngoài, hôm nay bên ngoài không có một bóng người.

Hạ Phỉ bình tĩnh và chậm rãi tìm kiếm bên trong.

Là một ám vệ đã từng sống ở nơi hắc ám, lặng lẽ di chuyển và thăm dò là các kỹ năng nàng đã được rèn luyện từ nhỏ.

Nàng đi đến mành che, nghe ngóng chốc lát, không nhận thấy bất kỳ tiếng động gì.

Hạ Phỉ nằm sấp xuống, đưa ngón tay với vào đáy mành, khẽ nâng nó lên một chút.

Đang muốn giương mắt nhìn trộm, đột nhiên lông tơ trên mu bàn tay nàng dựng đứng.

Một bàn tay nam nhân cứng như thép duỗi ra từ sau rèm, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng.

Hạ Phỉ kinh hãi, nàng khéo léo tránh được, đồng thời nảy ra ý đồ bức lui người phía sau rèm.

Bàn chân chợt bị đấm một đấm, một cơn đau nhức kịch liệt truyền lên từ gan bàn chân.

Người này quá mạnh mẽ, mình không phải là đối thủ.

Hạ Phỉ nhận ra điều này, nhanh chóng lăn một vòng, muốn lui lại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một thiết kiếm sắc bén chọc thủng mành trướng, chĩa thẳng vào mặt nàng.

Động tác nhanh nhẹn, Hạ Phỉ rút đôi đoản đao ra, chống đỡ lưỡi kém sắc bén trước mắt.

Đấu trực diện, một âm thanh chói tai vang lên.

Hạ Phỉ chỉ cảm thấy bàn tay run lên từng hồi, một sức mạnh khổng lồ ghì chặt đoản đao của nàng, ép hai tay nàng xuống.

“Là ngươi?” Nam nhân trước mặt đầy sát ý, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đang làm gì đó!”

“Ta là cận vệ thiếp thân của Chúa công, an toàn trong trướng Chúa công vốn do ta phụ trách.” Hạ Phỉ gay gắt đối chọi với hắn: “Ngược lại Đại Thứ trưởng, thương thế ngươi đã khỏi hẳn, vì sao sau khi xuống tường thành lại đi thẳng vào trướng của Chúa công?”

Vị đại tướng quân kia vừa mới đằng đằng sát khí, nét mặt đột nhiên đỏ ửng đầy đáng ngờ.

Hắn buông lỏng tay ra, hơi lảng tránh ánh mắt Hạ Phỉ.

Người này quả nhiên trong lòng có quỷ. Hạ Phỉ giỏi về tra tấn thầm nghĩ.

Ở phía sau, giọng nói của Chúa công vang vào bên trong: “Hay nhỉ, xem ra Mặc Tướng quân đã khỏe hẳn rồi.”

Trình Thiên Diệp nhấc mành lên, dựa vào cạnh cửa, không nóng không lạnh nói: “Buổi sáng còn nói tuyệt đối sẽ không tùy ý làm bậy, chớp mắt đã động thủ với thị vệ của ta rồi hả?”

Hai người đồng loạt kinh hãi.

Đại tướng quân uy danh hiển hách nọ vì một câu bâng quơ của Chúa công, trong nháy mắt lại luống cuống tay chân.

Hắn “xoạt” giấu thanh kiếm ra sau lưng, nhanh chóng lui lại vài bước, hé môi ấp úng nhưng không cất được thành lời.

Trình Thiên Diệp hung hăng trừng mắt liếc Mặc Kiều Sinh, nhướng cằm với Hạ Phỉ: “Hạ Phỉ, cô đi ra ngoài trước, canh giữ bên ngoài giúp ta, đừng cho người khác vào.”

Hạ Phỉ hoang mang ra khỏi trướng bồng, canh giữ ngoài cửa.

Nàng vuốt vuốt cổ tay đang run bần bật, lắc lắc mắt cá chân đang đau đớn.

Thân thủ của Mặc Tướng quân thật sự quá được, vả lại còn rất mạnh. Đây là hắn đang bị thương, nếu trong lúc khỏe mạnh, chỉ sợ mình không đi được mấy chiêu dưới tay hắn.

Hình như hắn rất sợ Chúa công?

Hạ Phỉ suy tư một lát, mới bất giác nhận ra, quan hệ giữa Chúa công và Mặc Tướng quân tựa hồ không phải kiểu như nàng nghĩ.

Thính giác cực kỳ nhạy cảm, mặc dù đứng bên ngoài trướng, nàng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy ở bên trong, cách hai lớp mành, vang lên một vài tiếng động nho nhỏ.

Hạ Phỉ đỏ mặt, hóa ra Chúa công và Tướng quân là loại quan hệ này?

Nàng vô thức dựng tai lên nghe ngóng, lờ mờ nghe thấy một giọng nói trầm thấp đang nức nở xin tha.

“Đừng... Đừng như vậy.”

Trong nháy mắt, lửa giận của Hạ Phỉ tăng vọt, nàng nắm chặt chuôi kiếm trong tay.

Mặc Kiều Sinh thật to gan, dám làm Chúa công khóc!

Sau đó trong trướng lại vang lên một giọng khàn khàn khác nói câu gì đó.

Hóa ra đây mới là tiếng của Chúa công, chẳng lẽ người vừa khóc là Mặc Tướng quân sao?

Hiểu ra, tai Hạ Phỉ đã đỏ bừng cả lên.

Nàng lùi lại hai bước, hai tay ôm lấy gương mặt nóng hầm hập của mình.

Chúa, Chúa công cũng quá... Lại có thể bắt nạt Mặc Tướng quân đến phát khóc lên như vậy.

Trong lúc đó, Trương Phức đi đến trước trướng, Hạ Phỉ giơ tay ngăn cản y.

“Ta có quân vụ cần gặp Chúa công, giúp ta bẩm báo.” Trương Phức nói.

Hạ Phỉ ngây ngốc: “Không, không tiện.”

“Cái gì không tiện?” Trương Phức cười hỏi.

Y phát hiện từ khi y đẩy Hạ Phỉ đến chỗ Chúa công, gương mặt vô cảm thường niên của Hạ Phỉ bắt đầu thỉnh thoảng lộ ra một vài thần sắc thú vị.

Ví như lúc này, xem ra mặt nạ nàng hay đeo sắp vỡ ra rồi. Vẻ mặt nàng khó xử không biết nên thể hiện thế nào.

“Được rồi, được rồi.“ Trương Phức cười hì hì vỗ vỗ vai nàng: “Có phải Mặc Tướng quân ở bên trong không, lát nữa ta lại đến, ngươi bảo vệ Chúa công cho tốt đi.”

Sắc trời tối dần, khói bếp lượn lờ bay lên từ doanh địa.

Chúa công tinh thần sảng khoái nhấc mành đi ra, mắt nàng chứa

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status