Bất tử bất diệt

Chương 122: Loạn thế tiểu ma tiên


Ba sát thủ thứ vương cấp nhìn hắn hằn học, mắt như muốn phun lửa, không sao ngờ được kết quả này. Ba người tuy có lòng muốn đánh tiếp nhưng sát thủ thụ thương đầu tiên không còn trụ nổi, vết thương lại thấm máu ra ngoài, chúng sát thủ đều tỏ vẻ bất cam rời đi, đồng thời các tử sĩ Nam Cung thế gia quan sát ngoài xa cũng lặng lẽ rút lui.

Độc Cô Bại Thiên tuy muốn truy kích nhưng đành áp đặt xung động, bởi còn sát thủ đệ nhất của Thích Huyết vẫn lén quan sát, nếu đang lúc hắn đối đầu với tổ chức sát thủ đệ nhị mà Thích Huyết sát thủ xuất hiện thì hắn tất nguy hiểm.

"Chết tiệt, người ma giáo sao còn chưa xuất hiện, lão tử bảy ra trận thế hoành tráng, đợi các ngươi đến thu thập tàn cuộc."

Nhìn họng pháo đen ngòm, hắm có cảm giác chết đi sống lại, thật sự sinh tử mong manh.

"Thật ra ai mang đạn pháo đi rồi nhỉ, khẳng định không phải bọn ma giáo đáng chết, nếu là chúng chắc đã tâng công với ta."

Cùng lúc, hắn cảm ứng được thần thức hùng mạnh xuất hiện gần đó, cảm giác từng quen biển dấy lên trong lòng.

"Mẹ nó chứ, đế cảnh cao thủ! Lẽ nào lão vương bát đản Nam Cung Vô Địch đến? Nếu là lão ôn dịch này, lão tử chỉ còn nước chạy." Hắn chưa tính toán xong, sau lưng xuất hiện khí tức mạnh đến độ khiến hắn rùng mình.

Hắn không nghĩ ngợi gì, ném cả trường kiếm và đoản chủy ra phía sau, hai làm tiên thiên kiếm khí như bùn đất tan vào biển cả, vô ảnh vô tung. Hắn không thể xoay người lại bởi như thế sẽ bị đối phương tấn công không thể trả đòn ngay, chỉ còn cách lao tới thật nhanh. Nhưng khí tức nghẹt thở vẫn bám sát sau lưng, khiến hắn không dám ngừng chân.

Độc Cô Bại Thiên uất ức cực điểm, bị đuổi chạy suốt mười mấy dặm, rời khỏi tiểu trấn mà vẫn không nhận rõ diện mạo kẻ đang bám theo. Hắn muốn lớn tiếng mắng chửi nhưng sợ bị lãnh một chưởng nên đành vận chuyển Thần Hư bộ đến cực hạn, mà vẫn không cắt đuôi được.

"Mẹ nó chứ, xong rồi, cứ thế này mà mệt chết thì thật xui xẻo." Hắn ném cả trường kiếm và đoản chủy trong tay về phía sau, đoạn quay phắt lại, đẩy mạnh song chưởng.

Đáng sợ là hai món binh khí được dồn vương cấp công lực, quang hoa lấp lánh đó bị người kia dùng tay không bắt lấy dễ dàng, nhưng không dùng chính binh khí của hắn đón song chưởng của hắn, mà nhẹ nhàng tránh sang bên, rồi thực hiện động tác khiến hắn khóc dở mếu dở: dùng chủy thủ cắt vụn thanh trường kiếm.

Nhìn rõ người đó rồi, hắn đâm cả kinh, người đó mặc thanh y, mặt che khăn sa, chính là đế cảnh cao thủ thần bí vẫn trợ giúp hắn.

"Là các hạ…" Hắn sững người, hồi lâu không nói được lên lời, "ban nãy các hạ lấy đạn pháo đi."

Giọng người đó vẫn như trước, không thể nhận ra già trẻ nam nữ: "Nói thừa, không phải ta thì tên ngốc ngươi đã chết một vạn lần rồi."

Độc Cô Bại Thiên run giọng: "Cô…cô là…Huyên Huyên."

"Huyên Huyên? Huyên Huyên là ai?"

"Ta biết cô nhất định là Huyên Huyên, lúc ta bị người thiên hạ truy sát thì trừ cô còn ai đến cứu? Trừ cô càn ai có tu vi cao thâm đến thế này?"

"Hi hi, không ngờ bị ngươi nhìn ra, từ lúc nào mà Tiểu Bạch ngu ngốc biến thành thông minh như thế nhỉ. Thật là mất hứng, sao ngươi không giả bộ không nhận ra để ta cao hứng một lát. Bị nhận ra sớm thế này thì còn gì là vui vẻ." Đoạn nàng cởi khăn sa xuống, tỏ vẻ bất cam.

"Huyên Huyên, thấy cô thật sự vui quá, ta…" Thấy thiên chi kiêu nữ, Độc Cô Bại Thiên cam giác mắt nóng lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống, cố lắm mới nén được.

Hắm cảm động vô cùng, cả thiên hạ đối địch với hắn, chính tà lưỡng đạo tru sát hắn thì cô bé này bất chấp ước định giữa các đế cảnh cao thủ mà ngấm ngầm trợ giúp.

"Ngươi đúng là, lêu lêu lêu, nam nhi mà như nữ nhân, mắt đỏ như thỏ trắng, đúng là Tiểu Bạch."

Tâm tình kích động của Độc Cô Bại Thiên dần lặng đi, nghe Huyên Huyên "phê phán", bất giác lại nở nụ cười. Đó mới là Huyên Huyên mà hắn biết, là bản sắc tiểu ma nữ. Nhìn Huyên Huyên đang vui vẻ, tâm tình đau buồn, u uất bao ngày của hắn tựa hồ được quét sạch, thậm chí muốn bật cười theo.

"Huyên Huyên, trước khi ta vào ma vực, hình như thấy một người ăn mặc giống cô, cùng che mặt, rơi mấy giọt lệ vì ta, rồi đau lòng lui đi, người đó ...hắc hắc..."

"Tên khốn còn dám nói hả, lúc thấy ngươi vào đó làm ta sợ quá. Ta vất vả lắm mới tìm được tiểu đệ chơi cùng, không ngờ ngươi ngốc đến hết thuốc chữa, lại chạy vào ma vực, cũng may ngươi mang mệnh con gián, vừa cứng vừa hôi."

"Đau lòng quá, không ngờ cô…cô coi ta thành bạn chơi, hại ta lo lắng cho cô lâu vậy?"

Huyên Huyên lấy làm lạ: "Ngươi lo cho ta?"

Độc Cô Bại Thiên đáp: "Đúng, ta còn cho rằng cô thích ta, ôi, ta sợ lúc đó cô tuẫn tình vì ta, đau lòng quá."

"Con heo kia, Tiểu Bạch đáng chết, lúc ở Vụ Ẩn phong ta còn chưa tính toán với ngươi, hôm nay lại đòi giở trò, ta giận rồi." Đoạn cười cười bước tới.

Độc Cô Bại Thiên run lên, tuy hắn quen tiểu ma nữ chưa lâu nhưng hiểu rõ thủ đoạn của nàng. Lúc mới quen đã nếm đủ khổ đầu rồi, giờ lại thấy nụ cười quen thuộc, hắn phảng phất nhìn thấy ác ma vẫy tay với mình.

"Khụ, Huyên Huyên, co thấu trăng đêm nay đẹp lắm không?"

"Hi hi, đúng là đẹp thật, đáng tiếc là đêm nay không có trăng."

"Ta ngất mất." Hắn thầm thẹn, định tìm chủ để tiểu ma nữ không chú ý đến nữa nhưng không thành.

"Khụ, đúng đúng, hôm nay không có trăng, là thời tiết tốt để đi ăn trộm. Nơi này không có bảo tàng nào nhỉ? Chi bằng chúng ta thám thính một phen, cũng như lần xuống cung điện dưới lòng đất Thông Châu thành ở Thanh Phong đế quốc, kích thích thật."

"Kích thích cái khỉ gió, hiện tại ta chỉ muốn có mỗi một việc – đánh ngươi."

Độc Cô Bại Thiên như mũi tên rời dây cung, lao vụt đi, vận chuyển Thần Hư bộ đến cảnh giới cực chí.

"Ồ, mấy tháng không gặp mà ngươi lợi hại thế này, chạy nhanh lắm."

"Ta ngất mất." Độc Cô Bại Thiên thầm thở dài, tiểu ma nữ nháy mắt đã đến sau lưng hắn: "Công phu của ta so với Huyên Huyên đã đạt tới đế cảnh, quả thật không sánh nổi."

Hai người chạy như gió trên đường, tiếng Độc Cô Bại Thiên vang lên ngoài xa: "Huyên Huyên, chúng ta vừa gặp mặt, không nên thế này, ta đi cùng cô được chăng?"

"Không được, không có nửa điểm thành ý."

"Vậy…"

Độc Cô Bại Thiên vừa chạy vừa "mặc cả", sau cùng nói: "Để thể hiện thành ý, ta quyết định lấy thân ra đền đáp, cô thấy thế nào?"

"Hi hi, ta thấy…thế này đi."

"A, Huyên Huyên, cô… cô thẩ sự hạ thủ…ái dà…"

Hai người đuổi đuổi chạy chạy, đến khi Độc Cô Bại Thiên kêu thảm liên hồi gục xuống thì "truy sát" mới kết thúc.

Hồi lâu sau, hắn mới nói: "Huyên Huyên, lúc trước cô xen vào việc của ta, đế cấp cao thủ khác không gây khó dễ cho cô ư?"

"Họ không có chứng cớ, hừ, cũng phải xem ta là ai đã?"

Độc Cô Bại Thiên suýt nữa bật cười, hắn không ngờ tiểu nha đầu không chỉ là "kẻ khó trêu" với hắn mà trong các đế cảnh cao thủ cũng được coi là "tác nhân phiền hà."

"Cô được xưng là "Loạn thế tiểu ma tiên"?" Hắm mỉm cười nhìn nàng.

"Chết tiệt, lão đầu tử chết tiệt lại lộ ra rồi, ngươi gặp lão lừa đảo ở Vụ Ẩn phong?"

"Ha ha... không phải, không phải…a nghe một toán vương cấp cao thủ nói." Hắn bật cười đáp.

"Mấy lão khốn đó lại nói ra việc của ta, hừ hãy đợi đáy. Ngươi còn cười." Huyên Huyên phẫn hận trừng mắt nhìn hắn.

Hắn giật mình dừng cười: "Ta thấy danh hiệu "Loạn thế tiểu ma tiên" rất dễ nghe, sao cô lại không thích như vậy nhỉ?"

"Hừ, dễ nghe cái gì? Vừa loạn thế, vừa ma, cứ gọi ta là tiểu tiên tử được rồi."

Độc Cô Bại Thiên nhủ thầm: "Nếu là ta sẽ gọi cô là "Loạn thế tiểu ma nữ"." Ngoài miệng hắn lại nói: "Đúng, nên gọi là Huyên Huyên tiểu tiên tử." Song không giấu được nụ cười.

Huyên Huyên trừng mắt: "Ta nghĩ ra rồi, lúc đó hình như có cả một lão đầu tử họ Độc Cô đặt danh hiệu cho ta. Tuy trong các đế cảnh cao thủ không có lão nhưng ta biết công lực của lão có thừa đứng vào hàng ngũ đó." Đoạn ánh mắt nhìn Độc Cô Bại Thiên càng lúc càng sáng, "việc của ngươi gây loạn giang hồ xôn xao cách đây chưa lâu, ta nghe nói gia gia ngươi thể hiện công lực đỉnh cấp đế cảnh, xem ra, hắc hắc…"

"Cô không nghĩ người đó là gia gia ta đó chứ? Hình như cô liên tưởng hơi quá mức, hơn nữa…hơn nữa…dù thật sự là lão nhân gia cũng có gì liên quan đến ta."

"Cha nợ con trả, hừ, ai bảo ngươi là tôn tử của lão đầu xấu xa đó."

"Đợi đã, hiện tại còn chưa khẳng định được đó là gia gia ta, sao cô võ đoán." Độc Cô Bại Thiên giật mình.

"Yên tâm, vừa mới "hoạt động" gân cốt xong, ta chưa muốn "vận động" nữa."

Độc Cô Bại Thiên vô cùng phiền muộn: "Tiểu nha đầu tuy có ân huệ lớn với ta nhưng…sẽ có ngày công lực của ta hơn cô, lúc đó…hắc hắc…"

"Ngươi cười cái gì?"

"Không…không có gì, Huyên Huyên sao ngươi đó lại đặt danh hiệu này cho cô?"

Hiếm khi tiểu ma nữ tỏ vẻ ngại ngùng: "Lão đầu xấu xa đó, đúng là nhỏ mọn, ta chỉ mượn tiền của lão mà thôi."

"Mượn tiền là "vô tình lấy" từ túi người ta hả?"

"Đúng, nhưng bị lão đầu xấu xa đó lặng lẽ "lấy" lại."

"A, hóa ra là vậy, cô…" Độc Cô Bại Thiên muốn cười vang nhưng không dám thành tiếng.

Huyên Huyên phẫn hận: "Lúc đóa ta không còn một đồng, định "mượn" lão mà không được, sau cùng đánh với lão một trận, tiền không được đồng nào mà được danh hiệu khó nghe đó."

Độc Cô Bại Thiên chỉ biết than thầm: "Đúng là thiên chi kiêu nữ! Đúng là tiểu ma nữ! Đúng là Loạn thế tiểu ma tiên!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status