Bất tử bất diệt

Chương 145: Đột lai đích hôn nhân


Thời gian này, hắn cũng gặp ba sát thủ trẻ tuổi, lúc họ tiến vào tiểu viện, hắn hơi sững người bởi lâu nay đệ tử ma giáo luôn kính nhi viễn chi, căn bản không ai vào chỗ hắn ở nửa bước.

"Là các ngươi." Từ khí tức của họ, hắn nhận ra là ba sát thủ che mặt từng gặp trên đường bỏ chạy về sa mạc ở phía tây Thanh Phong đế quốc.

Hai nam tử cao lớn lãnh khốc, nữ tử lại lạnh lùng vô hạn, phát ra sát khí nhàn nhạt. Hắn biết cả ba cố ý tới, họ là sát thủ, từng trải vô số sinh tử nên tất nhiên trên mình có loại sát khí không thể rũ sạch.

Cả ba thấy hắn rồi cũng đều cả kinh, vì họ cảm nhận được ma tức nồng đậm, loại khí chất có được sau khi tu luyện vô thượng tuyệt học ma đạo. Nhưng ma giáo giáo chủ và chúng cao thủ tu luyện Thiên Ma quyết tu luyện mấy chục năm cũng không đạt được ma tức như thế, hiển nhiên là vì hắn mang sẵn ma tính trong mình.

"Ha ha, không ngờ Độc Cô huynh còn nhớ ra ba người mồ." Nữ tử xinh đẹp bật cười, tựa như mặt hồ tan băng, nước tỏa dìu dàng.

"Sao lại quên được, sát thủ kiệt xuất của tổ chức sát thủ thiên hạ đệ nhất, ò, phải là ma giáo sát thủ mới đúng, dù gì chủ nhân của Thích Huyết là ma giáo. Hôm đó ba người khiến ta suýt chết, đến giờ vẫn nhớ rõ, không rõ ba vị đến đây lần này có việc gì, lẽ nào muốn lấy mạng mỗ, nhưng lần này… hắc hắc." Độc Cô Bại Thiên cười lạnh.

Nữ sát thủ nói: "Độc Cô huynh đừng hiểu lầm, bọn ta tự biết mình, hiện giờ huynh sắp tiến vào hàng ngũ đế cảnh cao thủ, bọn ta sao dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban."

Một nam sát thủ nói: "Chúng ta cũng tạm coi là có quen nhau, vốn tại hạ cũng định đến thăm đại giá, chỉ là có nhiệm vụ bận rộn, tận hôm nay mới rảnh rỗi đến tham bái."

Hắn không nói gì, lặng lẽ lắng nghe họ.

Một nam sát thủ khác nói: "Khụ…nge nói trước kia Độc Cô huynh bất kính với Hoa sư muội, không hiểu là thật hay giả?" Trong mắt ba sát thủ ánh lên hàn quang.

Độc Cô Bại Thiên biết ba người là đệ tử kiệt xuất nhất lớp trẻ ma giáo, nhất định đã nghe lời đồn, đến trút giận giúp Hoa Vân Tiên.

Độc Cô Bại Thiên cười gian giảo: "Hắc hắc, không nên nhắc đến, chỉ là chút kỉ niệm mà thôi, nếu nàng ta cảm thấy không công bằng thì tại hạ tặng một món là được." Hắn lôi một cái quần cộc từ trong đống quần áo bẩn trên giường ra: "Có qua không có lại là vô lễ, là lỗi của tại hạ, à, mong các vị chuyển lễ vật đến cho nàng ta."

A..." nữ sát thủ thẹn đỏ mặt, lạc giọng: "Độc Cô Bại Thiên, tên khốn người quá đáng lắm rồi…hừ." Thị quay mặt đi, sát khí càng mạnh hơn.

Hai nam sát thủ xanh lét mặt mày, không ngờ hắn chẳng cố kị gì, giở luôn trò này.

"Độc Cô Bại Thiên, ngươi quá khinh người, hôm nay bọn ta sẽ trả lại công đạo cho Hoa sư muội."

"Ngươi có dám cùng chúng ta ra ngoài kia không?"

Độc Cô Bại Thiên bật cười: "Ha ha, Hoa sư muội của các vị muốn các vị đến đây hả. Muốn làm phiền ta, cứ nói thẳng ra, hà tất lắm chuyện thế này, mỹ nhân muốn thì sao ta lại không tới."

Nữ sát thủ nói: "Được, vậy chúng ta đi ra."

Độc Cô Bại Thiên đoán không sai, hai ngày trước Hoa Vân Tiên về Thiên Ma cốc, vừa hay mấy hảo hữu sát thủ từ Thích Huyết minh về, vô tình biết mấy hôm trước thị bị một tiểu ma nữ tên Huyên Huyên và Độc Cô Bại Thiên đùa cợt, liền quyết tâm trút giận hộ. Hoa Vân Tiên hận hai vị ác khách đó cực độ, đương nhiên muốn giáo huấn, có điều là tiểu ma nữ vạn ác đã rời Thiên Ma cốc, thị bèn dồn hết ấm ức lên mình Độc Cô Bại Thiên.

Đương nhiên cả nhóm hiểu rằng không thể giết hắ, cũng không thể để giáo chủ và các thái thượng trưởng lão biết, chỉ nên lén cho hắn một trận.

Hắn và ba sát thủ đến một vạt rừng, giữa rừng là một bãi đất trống, nơi quyết đấu riêng tư của đệ tử ma giáo.

Lúc này bãi đất đông đặc người, quyết không dưới trăm người, phần lớn đều trẻ tuổi và là những tiểu đầu mục có đôi phần ảnh hưởng trong giáo. Họ đều do Hoa Vân Tiên và mấy hảo hữu mời tới, chủ yếu là quan chiến rồi truyền bá kết qua họ giáo huấn Độc Cô Bại Thiên đi khắp nơi, lấy lại danh dự cho thánh nữ.

Cạnh Hoa Vân Tiên còn có một nam một nữ trẻ tuổi, Độc Cô Bại Thiên nhận ra cả hai đều đạt tới cảnh giới thứ vương cấp. Ba sát thủ, Hoa Vân Tiên, và thêm hai người này, tức là sáu cao thủ thứ vương cấp, bất quá hắn không để tâm, giờ công lực của hắn khác xưa, chỉ còn cách đế cảnh một chút xíu nữa.

"Ồ, lẽ nào thị đạt tới vương cấp cảnh giới?" Hắn đột nhiên sững người, phát hiện Hoa Vân Tiên vô tình để lộ khí tức hơn xa cao thủ thứ vương cấp, nhớ lại trước đây thị giả ý cùng chính đạo nhân sĩ truy sát hắn, chưa từng thi triển võ công thật sự, nên hắn luôn hiểu lầm rằng thị chỉ là cao thủ thứ vương cấp. Giờ hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ rằng "con thỏ chết" này đã đạt tới vương cấp cảnh giới, chỉ là hắn không để ý mà thôi.

Hắn cười vang: "Hóa ra Hoa huynh đệ, không, Hoa tiểu thư đã đạt tới vương cấp cảnh giới, mỗ đúng là mắt kém, lẽ ra phải đoán được đường đường ma giáo thánh nữ, truyền nhân kiệt xuất của Vân Yên các, thân kiêm sở học hai nhà, sao lại chỉ là cảnh giới thứ vương cấp nhỉ? Tiểu thư che giấu tốt lắm."

Dung nhan Hoa Vân Tiên lạnh như sương: "Độc Cô Bại Thiên, hôm nay ngươi sẽ phải trả giá đắt vì những hành vi ngu xuẩn lúc trước, ta phải cho ngươi hiểu ý nghĩa hai chữ hối hận."

"Hối hận? Hắc hắc, con người sống trên đời khẳng định có những việc hối hận, bất quá ta không mảy may hối hận vì những gì đã làm với cô, ha ha, cái áo ngủ đó mềm lắm."

"Chết đi, tên vô sỉ." Hoa Vân Tiên giận quá bạt kiếm lao vào hắn.

Mấy đệ tử ma giáo quan chiến thi nhau kêu: "Giết, giết, giết đi…"

Ba sát thủ đứng cạnh Hoa Vân Tiên, một nam một nữ cùng tuốt trường kiếm chém vào Độc Cô Bại Thiên.

Hắn tránh khỏi nhát kiếm của Hoa Vân Tiên, lớn tiếng: "Từ từ, ta có lời muốn nói."

Mấy người vây công hắn dừng lại, lạnh lùng quan sát.

"Mấy tên các ngươi vây công ta không thành nhưng bên ngoài còn hơn trăm người, không phải định đánh hội đồng chứ? Nếu vậy ta sẽ chạy luôn, không đánh lại thì chạy thôi."

Hoa Vân Tiên nói: "Mấy người bọn ta đủ rồi, nếu không sợ ngươi bỏ chạy, mình ta cũng đủ đối phó ngươi."

Hắn cười lạnh: "Chỉ bằng cô hả, hắc hắc, đã thế các ngươi cùng lên đi, nếu thua thì phải xem các ngươi rút đi thế nào."

"Chịu chết đi." Ba sát thủ lao lên, ba đạo kiếm khí tung hoành, quang mang chói lòa như điện vòng trùm lên hắn.

Hắn không hề sợ hãi trước đòn liên thủ của mấy thanh niên cao thủ, ngạo nghễ vung kiếm, tay còn lại nắm quyền, thiên địa tinh khí điên cuồng tràn tơi, trường kiếm sáng chói lên phát ra sát khí lạnh lùng, tay hắn lấp lánh như bạch ngọc, ma tức mạnh mẽ khiến các đệ tử ma giáo quan chiến đều run rẩy.

"Giết."

Hắn quát to, trường kiếm như kinh thiên trường hồng bổ tới sáu người, diện quang va chạm với sáu đạo kiếm khí phát ra tiếng nổi nhức tai, ở xa nghe như tiếng sấm, sáu làn kiếm khí tan như mây khói, trong sáu người, trừ Hoa Vân Tiên, đều lùi liền ba bước dài.

Đồng thời tả quyền của hắn lóe lên quang mang huyễn hoặc, uy lực lôi đình triệt tiêu hợp kích của sáu người, ma tức lan tỏa ào ào trên không, kình khí mãnh liệt khiến vạt rừng dấy cuồng phong.

"Ma Ngọc thủ!" đệ tử ma giáo quan chiến kêu lên, tuyệt đại đa số họ từng thấy hắn dùng Ma Ngọc thủ đánh vỡ phong ấn, ấn tượng về quyền pháp này cực sâu, giờ tuy không có uy lực như trước nhưng ma tức của một quyền này vẫn khiến người ta sợ hãi.

Một quyền đầy bá khí này khiến sáu thanh niên cao thủ có cảm giác vô lực, họ liên thủy tuy cũng có uy lực như thế nhưng uy thế kém xa. Sáu làn kiếm khí dệt thành màn lưới chụp xuống Ma Ngọc thủ.

"Ầm."

Kình khí hùng hồn va nhau, kiếm khí chói lòa bắn tứ tán, tiên thiên kiếm khí phá tan vạt rừng ngoài xa, như hoa tuyết tung bay trên không; đệ tử ma giáo quan chiến đều chạy ra xa, hoảng sợ nhìn lại.

Khi tất cả lắng đi, hắn bình tĩnh đứng giữa trường đấu, sáu thanh niên cao thủ nhợt nhạt mặt mày.

Sáu người tản ra, cước bộ khẽ di động, mũi kiếm chỉ vào Độc Cô Bại Thiên, tinh khí trong dừng dao động liên hồi, từ tự tụ lại, sáu người dấn phát ra quang mang mờ mờ, nhất là Hoa Vân Tiên như vầng trăng sáng, qang huy chói lòa.

Độc Cô Bại Thiên tỏ vẻ ngưng trọng, hai tay nắm chặt thanh kiếm, thiên địa tinh khí không ngừng tràn về, khác hẳn với sáu người vây công là nơi hắn đứng càng lúc càng ảm đạm, sau cùng tối sầm lại, toàn thân hắn chìm trong hắc ám, như một hắc động đột nhiên xuất hiện, khiến người ta bất an.

Bảy người trong rừng phát ra năng lượng dao động, khí tức hùng hậu khiến chúng quân quan chiến ngoài xa nghẹt thở.

Bảy người rồi cũng hành động, sáu làn tiên thiên kiếm khí như nộ long gầm lên, với uy thế hủy thiên diệt địa lao vào Độc Cô Bại Thiên, năng lượng dao động kêu vang như sấm, không gian như thế bị xé tan, vặn vẹo biến hình thành mơ hồ.

Đột nhiên nơi Độc Cô Bại Thiên đứng sáng lên, năng lượng hắn tích tụ đều bùng phát như mặt trời chính ngọ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hai cầm kiếm bằng hai tay, quét mạnh ra theo thế hoành tảo thiên quân, quang kiếm hóa hình rõ rệt, quang mang lao vút lên không, kinh động đến mọi đế cảnh cao thủ trong Thiên Ma cốc, mười mấy bóng người nhanh chóng lao tới.

Nhát kiếm của hắn va vào sáu làm kiếm khí, quét sạch tất cả, sáu làn tiên thiên kiếm khí tiêu tan, thậm chí không vang lên tiếng nổ nào. Sáu người vây công hắn có tới năm thổ máu văng xa, trường kiếm trong tay vỡn vụn, Hoa Vân Tiên tuy không bị hất đi nhưng sắc mặt nhợt nhạt, trường kiếm chỉ còn lại một nửa.

Kết quả đó vượt ngoài mọi ý liệu, lục đại thanh niên cao thủ ma giáo liên thủ mà vẫn bại trong tay hắn.

Trường kiếm trong tay hắn không chịu nổi sức mạnh tích tụ nên vỡ vụn, hắn ném chuôi kiếm đi, thân hình như thiểm điện lao vào Hoa Vân Tiên vón đang kiệt lực, không còn sức trả đòn.

Hắn đã nhận ra, đoạt lấy nửa thanh trường kiếm rồi ôm thị vào lòng, cười ha hả.

"Thanh niên cao thủ ma giáo chỉ thế mà thôi. Ha ha..."

Hoa Vân Tiên vừa xấu hổ vừa giận, năm vị hảo hữu nằm gục dưới đất, nhìn hắn đầy giận dữ, mắt như phun lửa.

Theo quy định, đệ tử ma giáo quan chiến không được xông lên, nhưng thấy tình nhân trong mộng bị ôm, ai nấy bạt đao xuất kiếm lao tới.

Độc Cô Bại Thiên ung dung nhìn đệ tử ma giáo xông lên, vì hắn cảm giác được ma giáo giáo chủ ở gần đó, bèn cười cợt rồi đột nhiên hôn nhẹ lên má Hoa Vân Tiên.

Hoa Vân Tiên cấp nộ công tâm, trợn mắt ngất đi. Độc Cô Bại Thiên vội bấm vào hân trung thị, đồng thời tay phải lén truyền chân khí vào lưng.

Hoa Vân Tiên tỉnh lại ngay, rít lên: "A..."

Đệ tử trẻ tuổi của ma giáo phẫn khích, thoáng sau đã đến trước mặt hắn.

Cùng lúc vang lên tiếng quát: "Dừng tay hết cho ta."

Thanh âm như tiếng sấm vang, tất cả đều bị chấn trụ, cùng dừng chân.

Mười mấy lão nhân vào trong rừng, là ma giáo giáo chủ và các thái thượng trưởng lão.

Hoa Vân Tiên thấy đại trưởng lão liền khóc to, "lão tổ tông..."

Đệ tử ma giáo thi nhau gọi: "Mong giáo chủ và các trưởng lão chủ trì công đạo, Độc Cô Bại Thiên sắc lớn bằng trời, dám công nhiên khinh nhờn thánh nữ."

Thái thượng đại trưởng lão tức giận mắng: "Các ngươi nói lung tung gì vậy, ta đã hứa gả Vân Tiên cho Độc Cô thiếu hiệp, lần này bất quá là hai người họ đùa thôi, các ngươi đừng có hùa theo, mau lui đi cho ta."

"Cái gì?"

"Không thể nào."

"Không phải sự thật."

"Sao có thể gả thánh nữ cho hắn?"

Ma giáo giáo chủ tức giận: "Lớn mật, các ngươi dám không nghe lời liên thái thượng đại trưởng lão? Mau lui hết cho ta."

Chúng nhân thấy giáo chủ phát nộ, giật mình chạy khỏi khu rừng.

Hoa Vân Tiên nghe xong, liền biến sắc: "Không, con không lấy hắn, bỏ ta ra, tên vô sỉ."

Năm thanh niên cao thủ nằm dưới đất cùng kêu: "Giáo chủ, trưởng lão, các vị sao lại đẩy Vân Tiên xuống hầm lửa?"

Thái thượng trưởng lão nói: "Chúng ta cũng vì hạnh phúc của Vân Tiên."

Độc Cô Bại Thiên nhìn Hoa Vân Tiên trong lòng, cười hăng hắc: "Ta buông tay đây, nàng đứng cho vững…"

Hết quyển 6, mời xem quyển 7.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status