Bất tử bất diệt

Chương 30: Ly Khai Thông Châu


Độc Cô Bại Thiên nói: "Coi như không nói, vậy ngươi nói cho ta biết, Cao thủ Vương cấp chân chính trên đại lục có tới hai mươi người không?"

Huyên Huyên cười nói: "Ha ha…có mười mấy người là mọi người đều biết, nhưng các cao thủ mai danh ẩn tích, hoặc tiếu ngạo hồng trần rốt cuộc có bao nhiêu, ta cũng không biết. Nhưng có thể khằng định với ngươi, so với những người đã biết thì nhiều hơn. Kỳ thật, khắp nơi trên giang hồ là tàng long ngoạ hổ, rất là đa dạng, để xem ngươi đối phó thế nào".

Độc Cô Bại Thiên cười nói: "Ta đã nói rồi, giang hồ là không gian rất hứng thú, thế nào có hứng thú đi với ta không. Ngươi không nói, ta không nói, ai có thể biết được?"

Huyên Huyên cười nói: "Tiểu tử ngốc, sự tình nào có đơn giản như ngươi tưởng tượng".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Huyên Huyên, ngươi nói cho ta biết về danh tự cao thủ trong vũ lâm, thêm một vài môn phái đặc trưng, tránh đến lúc lại làm trò cười".

Huyên Huyên nói: "Trên đại lục có rất nhiều môn phái, ta làm sao có thể kể được hết với ngươi chứ. Bất quá có vài môn phái ngươi nhất định phải biết, như Vụ Ẩn Phong của Hán Đườn đế quốc, môn nhân của môn phái này võ công đều rất cao cường, luôn lấy an nguy võ lâm làm trách nhiệm, là một chính phái. Trong môn phái mỗi thế hệ đều xuất hiện vài cao thủ nổi bật, đã trải qua nhiều năm vẫn không suy thoái, rất nổi tiếng trên đại lục".

Độc Cô Bại Thiên chấn động trong lòng, đó không phải là sư môn của Lý Thi sao, hắn thầm ghi nhớ vào đầu.

"Bái Nguyệt Giáo trên đại lục ngươi cũng phải đặc biệt chú ý…"

"Còn có vài đại gia tộc…"

"Ngoài ra…"

Huyên Huyên tận tình giảng giải tình thế giang hồ cho hắn một hồi, Độc Cô Bại Thiên thầm ghi nhớ tất cả trong lòng.

Buổi nói chuyện này cũng có thể là kinh nghiệm, đối với một tên ngốc mới xuất đạo như hắn mà nói thì kinh nghiệm này đúng là một bảo tàng quý giá.

"Đúng rồi, Huyên Huyên, ta còn mấy câu muốn hỏi ngươi".

Huyên Huyên nói: "Tiểu tử nhà ngươi cũng có nhiều chuyện quá há, thật chịu ngươi luôn, còn có gì muốn hỏi đây?"

"Ngươi trước hết phải phát thệ, không được nổi giận, không được đánh ta".

Huyên Huyên rất hiếu kỳ, rốt cuộc là chuyện gì mà cần phải làm như thế chứ. Liền nói: "Được, ta thề không nổi giận, không đánh ngươi".

"Huyên Huyên, ngươi không phải là yêu quái chứ?"

"Cái gì? Tên khốn kiếp nhà ngươi, lại dám chế nhạo ta như thế, xem ta không…"

"Dừng lại, ngươi đã thề rồi. Ta còn chưa hỏi xong đâu".

Tiểu nha đầu giương cái mặt đầy nộ khí chằm chằm nhìn Độc Cô Bại Thiên, cánh tay mềm mại vung lên lại hạ xuống.

Bộ dạng của Độc Cô Bại Thiên như không màng sống chết, tiếp tục nói: "Huyên Huyên, không tưởng được khi nổi giận ngươi lại khả ái như thế. Kỳ thật ta muốn nói là, Ngươi còn nhỏ như thế, làm sao có thể luyện thành võ công cao thâm như vậy chứ? Không thể hiểu nổi. Ngươi nói ngươi không là yêu quái thì là cái gì? Còn nữa, ngươi không phải đã từng nói qua có thể gọi ngươi là "Ngộ lạc phàm trần" sao? Vừa nghe đã nghĩ đến bọn yêu quái".

Huyên Huyên căm giận nói: "Độc Cô Bại Thiên, ngươi nói đủ chưa, ngươi đúng là khiến ta nổi giận mà. Thứ nhất, ngươi dám nói ta là yêu quái, ta phải vả ngươi mười tát. Thứ nhì, ngươi lại nói bộ dạng ta nổi giận khả ái, vả tiếp ngươi mười tát. Thứ ba, ngươi lại hình dung ta là "còn nhỏ như thế", lại thêm mười tát. Thứ tư, ngươi là đồ đầu heo, ngộ lạc phàm trần không thể là tiên nữ sao? Lại thêm mười tát nữa".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Này Huyên Huyên, ngươi đã thề rồi, ngươi phải tuân thủ lời thề của ngươi chứ. Lại nói, ta cũng có chút hiếu kì, niên kỉ ngươi còn nhỏ hơn ta, một thân công phu này rốt cuộc ngươi làm sao luyện thành được? Nói ra khó tránh có chút kích động, vì thế…".

Huyên Huyên nói: "Đủ rồi, xú tiểu tử, ngươi tự cho mình là thông minh, vọng tưởng dùng lời dẫn dụ ta, mới nói ra những lời châm chọc đó. Bổn cô nương không có mắc lừa đâu. Ngươi tự cho mình thông minh thì ta lại cho ngươi thêm mười tát nữa".

"Không được, ngươi đừng qua đây, ngươi nói phải giữ lờì nha".

Huyên Huyên đột nhiên hết tức giận, cười hi hi nói: "Xú tiểu tử, chỉ trách bản thân ngươi quá ngốc thôi, muốn chọc giận bổn tiểu thư, lại nghĩ ra cái phương pháp ngốc nghếch như thế".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Ngươi rốt cuộc không tuân thủ lời thề của ngươi?"

Huyên Huyên lộ ra bộ dạng tinh nghich đáng yêu nói: "Tiểu Bạch…, ta thật là rất tức giận, ngươi có thể để ta phát tiết khí tức không?"

"Không được".

"Ta mà là nữ hài tử sao, hãy xem ta trừng phạt ngươi đây?"

"Vậy thì ta không nói nữa, nhưng ngươi không được đánh ta".

"Ngươi thật là không cho ta trút giận? Đúng không? Ta càng lúc càng thêm tức…"

Ngoài Thông Châu thành, trong một khu rừng nhỏ…

"Ối ối…được rồi, ta chịu không nổi rồi…"

__________

Không lâu trong rừng một thiếu nữ thong thả bước ra, bộ dạng thiếu nữ xem ra rất cao hứng "Hôm nay thật là rất cao hứng, thật là thoải mái".

Tiếp theo trong rừng lại có một người bước ra, chỉ thấy người này mặt sưng vù, y phục nhàu nát, "Hôm nay quá xui xẻo, Huyên Huyên ngươi nói lời không giữ lời".

"Khốn kiếp, ngươi không nghe qua nữ hài tử thì hay nói ngược sao? Bọn họ nói phải là không phải, nói không phải chính là phải".

Độc Cô Bại Thiên ngớ ngẩn nói: "Hà, ta cuối cùng cũng minh bạch rồi". Lại nói tiếp" "Huyên Huyên ngươi yêu ta không?"

"Ngươi…" Huyên Huyên tức nghẹn không biết đáp làm sao.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Ta biết một cao thủ Đế cấp xinh đẹp như tiên làm sao có thể yêu một tên xú tiểu tử như ta, khẳng định là ngươi không yêu ta, bất quá như lời bọn nữ hài tử các người thì lại là người yêu ta, ta nói không sai chứ, Huyên Huyên, ngươi yêu ta.Ha ha..Huyên Huyên yêu ta".

"Độc Cô Bại Thiên, ta…ngươi…ngươi ăn đòn chưa đủ phải không?"

"Thế nào? Còn muốn đánh ta, đến đây., dù sao cũng bị đánh nãy giờ rồi, có bị đánh tiếp hồi nữa cũng không sao".

Huyên Huyên lần này đúng là chịu thua hắn, vừa rồi biết hắn chỉ là nói đùa, nghĩ chỉ giáo huấn hắn "nhẹ nhàng" một chút, kết quả xuất thủ có hơi mạnh tay, trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Cho dù hiện tại vẫn buông lời hăm doạ, nhưng không có ý đánh hắn nữa.

Khoé miệng Độc Cô Bại Thiên lộ ra nét cười, trong lòng nghĩ: "Cuối cùng cũng chọc ngươi tức không thể nói được, ai, đau quá, cái giá phải trả này cũng hơi nặng đó, đợi lão tử võ công đại thành…chờ đó…"

Lúc này chính là đang giữa hạ, không khí nóng bức vô cùng, khắp người Độc Cô Bại Thiên mồ hôi nhễ nhại, y phục dính vào người khó chịu dị thường. Huyên Huyên thì ngược lại cả người không thấy một giọt mồ hôi. Độc Cô Bại Thiên không kiềm được hiếu kì, nghiêng người qua gần, lập tức cảm nhận luồng khí mát mẻ thoang thoảng từ trên người Huyên Huyên truyền ra.

"Này, Tiểu Bạch, ngươi xa ra một chút. Khắp người toàn mùi mồ hôi. Thúi quắc".

"Huyên Huyên ngươi làm sao một giọt mồ hôi cũng không có? Ta thì nóng muốn chết đây".

"Ngay cả chuyện này cũng không biết, công lực đạt đến cảnh giới Vương cấp thì hàn nhiệt bất xâm".

Độc Cô Bại Thiên giọng ao ước: "Thật là quá tốt, võ công còn có diệu dụng như thế. Huyên Huyên chúng ta thương lượng một tí, ngươi có thể làm như khi ở cung điện dưới đất, truyền cho ta một phần công lực…"

"Nghĩ hay quá ha, đừng nằm mơ nữa, phía trước không xa có một nhánh sông kìa, ngươi đến đó tắm mát đi".

Nhánh sông lấp lánh uyển chuyển chảy dài về phương xa, nước sông vô cùng trong trẻo, thấy rõ bọn cá tự do bơi qua bơi lại trong đó. Đứng bên bờ sông đã thấy có cảm giác rất mát mẻ rồi. Độc Cô Bại Thiên mặc cả y phục nhảy ùm xuống nước, khắp người lập tức có cảm giác sảng khoái dị thường. Tiếp đó bơi tới bơi lui trong nước, khoan khoái y hệt bọn cá.

Huyên Huyên rất là hâm mộ, nhưng một nữ hài tử như nàng dù thế nào cũng không thể bơi lội tự do như thế. Chỉ ở trên bờ dùng khăn tay thấm nước, quay người lại lấy diện cụ xuống rồi lau mặt mà thôi.

Độc Cô Bại Thiên vừa ở trong nước vừa tung toé nước vừa gọi: "Huyên Huyên, làm gì mà cực thế, xuống đây bơi đi".

"Muốn chết à", Huyên Huyên mắng.

Độc Cô Bại Thiên cười khà khà…

Đứng trong dòng nước trong vắt như thế, Huyên Huyên xác thật động tâm, nhưng có Độc Cô Bại Thiên ở đây có thế nào nàng cũng không thể xuống. Độc Cô Bại Thiên không ngừng tung toé nước, trồi lên hụp xuống, lúc thì lặn xuống một hồi lại ló đầu lên. Hắn bơi trong nứơc thật là cao hứng, trời nóng như thế, có thể gặp được một nhánh sông thế này thì vô cùng hạnh phúc, hiện tại khắp người rất mát mẻ, không nói hết được sự sảng khoái.

Độc Cô Bại Thiên lại hụp đầu xuống nước, lúc ló mặt lên thì trong tay lại nắm một con cá dài một thước.

"Huyên Huyên, chụp lấy".

Con cá sau khi bị ném lên bờ không ngừng vùng vẫy, Huyên Huyên thấy tội nghiệp, lại đem nó thả xuống nước.

Thấy hắn ở trong nước vui đùa như thế, nàng càng thêm hâm mộ, không nhịn được nữa, lên tiếng nói với Độc Cô Bại Thiên: "Tiểu Bạch, ngươi cứ chơi đùa ở đó, không được lên thượng du nghe chưa? Ngươi nếu dám bơi lên thượng du…" Nói đến đây dùng tay làm động tác chặt ngang cổ.

Độc Cô Bại Thiên nói: "Yên tâm đi, ta đối với thiếu nữ vị thành niên tuyệt đối không hứng thú".

"Ngươi".

Thấy Huyên Huyên phát nộ, trong lòng Độc Cô Bại Thiên chợt hơi sợ vội nói: "Ta biết rồì, đối diện với một thiếu nữ giống một vị tiên tử như ngươi, phàm phu tục tử như ta thật không dám có ý nghĩ khinh nhờn".

"Hừ".

Huyên Huyên không để ý hắn, đi thẳng lên thượng du, một lúc đã biến mất khỏi tầm nhìn của Độc Cô Bại Thiên.

Thấy Huyên Huyên dã đi xa, hắn trèo lên bờ, y phục đồ vật cởi sạch sành sanh, lại tháo luôn diện cụ xuống, vứt tất cả lên bờ. Tiếp lại nhảy xuống nước, lập tức cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, khắp người cực kỳ nhẹ nhàng thư giãn.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Độc Cô Bại Thiên mới vênh vênh trèo lên bờ, lấy y phục mặc vào.

Lại thêm một lúc lâu nữa Huyên Huyên mới từ thượng du chầm chậm đi xuống, mái tóc còn ướt nước.

"Tiểu Bạch, chúng ta chia tay chỗ này thôi, ngươi cứ xông vào giang hồ của ngươi, ta đi thám xét mấy nơi thần bí, tấm diện cụ đó tặng cho ngươi".

Gương mặt Độc Cô Bại Thiên đầy uỷ khuất nói: "Cái gì? Huyên Huyên, ngươi bỏ mặc ta như thế này à?"

Huyên Huyên cười hi hi nói: "Đúng, tên gia nô không nghe lời như ngươi ta không cần nữa".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Huyên Huyên, ngươi thật muốn đi sao? Chúng ta lại cùng đi vậy".

Độc Cô Bại Thiên thật không muốn Huyên Huyên bỏ đi, tuy chỉ cùng thiếu nữ này sống chung mấy ngày, nhưng hắn lại phát hiện đối với thiếu nữ khả ái này sản sinh một loại cảm tình rất là phức tạp. Cảm giác như nàng là một tiểu muội muội tinh nghịch, lại giống như là một tiểu ma nữ độc ác, còn giống một nữ tử khả ái, một nữ tử rất hấp dẫn khiến người khác phải động tâm theo đuổi.

Huyên Huyên nói: "Ngươi biết chỗ ta phải đi sao? Chúng ta không nhất định cùng đường".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Cho dù không thuận đường, ta cũng phải theo ngươi một đoạn, cứ cho là ta tiễn ngươi một đoạn đi".

"Xú Tiểu Bạch, vì sao đột nhiên đối với ta tốt như thế?"

"Ta lúc nào không đối tốt với người, ngươi đừng quên, mỗi lần đều là ngươi khi phụ ta. Đợi ngày võ công ta đại thành…"

"Ngày ngươi võ công đại thành thì có thể thế nào, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao?"

"Cái đó cũng có thể lắm, ngươi đáp ứng ta đưa ngươi đi một đoạn chứ?"

Huyên Huyên cười hi hi nói: "Được, bất quá ngươi phải cho ta biết lý do".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Bởi vì ngươi là bằng hữu đầu tiên ta quen sau khi ta gia nhập giang hồ, ngươi còn lấy trộm tiền của ta, đánh vào mặt ta, mắng chửi ta thê thảm…"

"Ngừng, có lý do đầu là được rồi, mấy cái nói sau có dính dáng gì. Ngươi không nói thì ta quên mất, này, đây là tiền của ngươi, tránh lúc đói ngươi lạ nói xấu ta sau lưng".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Huyên Huyên, kỳ thật ta còn một lý do trọng yếu, bởi vì ta rất là phục ngươi".

Huyên Huyên cười hi hi nói: "Kỳ thật cũng không có gì, bản nhân ngoại trừ thiên tư cao, còn gặp được danh sư, võ công luyện thành được như thế chẳng qua là chuyện bình thường thôi".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Ta bội phục ngươi chính là……da mặt của ngươi so với ta còn dày hơn".

"Hả…Độc Cô Bại Thiên ta phải giết ngươi".

Độc Cô Bại Thiên chuyển thân lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Lời ta nói là thật, ngày trước gia gia nói da mặt ta là dày nhất thiên hạ, không ai so được. Khi đó ta còn dương tự đắc, cho rằng da mặt ta đúng là thiên hạ vô song, ai biết gặp phải ngươi, niềm tin của ta hoàn toàn tan vỡ. Khiến ta phải than: "Đã sinh ra ta, sao còn sinh ra Huyên Huyên". Ối ối…nhẹ tay…"

Với khing công của Độc Cô Bại Thiên làm sao chạy thoát khỏi Huyên Huyên, chưa chạy được bao xa đã bị Huyên Huyên tóm lấy tai.

"Tiểu Bạch đáng chết, ta biết ngươi cố tình chọc tức ta, hừ, ngươi cứ thế mà làm kẻ có da mặt dày nhất thiên hạ đi, không ai tranhvới ngươi đâu".

"Được rồi, được rồi, ngươi mau buông tay đi".

Huyên Huyên buông tay thả hắn ra.

"Huyên Huyên ngươi dự định đi đâu?"

"Ta chuẩn bị đến Bái Nguyệt Quốc".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Là thế à, ta phải đi Khai Nguyên thành, chúng ta có một đoạn đường cần đi rồi".

Huyên Huyên nói: "Thật à? Ngươi đến Khai Nguyên thành làm gì?"

Độc Cô Bại Thiên trước hết đem sự tình gặp Liễu Như Yên kể qua, cuối cùng nói: "Lý lão tướng quân đã lâm bệnh nguy cấp, nhưng ông ta có danh khí như thế, ta nghĩ có rất nhiều hào kiệt giang hồ đến đó, ta phải đi học hỏi một phen".

"Xú tiểu tử, ngươi là ý không cùng lời, ngươi muốn gặp Liễu Như Yên phải không?"

"Huyên Huyên, ngươi quá xem thường ta, ta giống loại người đó sao?"

"Huyên Huyên nói: "Giống".

"Này, ngươi sao không tự tin thế, có một đại mỹ nhân như ngươi ở bên cạnh ta, ta việc gì phải chạy đến Khai Nguyên thành để tìm Liễu Như Yên chứ?"

"Bớt lời đi".

Độc Cô Bại Thiên nói: "Huyên Huyên, ngươi xem mặt trời xuống núi rồi, không bằng chúng ta tìm một ngôi nhà nào gần đây tá túc một đêm".

"Không cần như thế, chúng ta có thể tìm đến người đánh cá gần đây, đưa ông ta chút tiền mua con thuyền nhỏ của ông ta, sau đó chúng ta thuận dòng xuôi xuống, như thế có phải vừa nhanh vừa được nghỉ ngơi".

"Ý hay".

Hai người ở vùng phụ cận quả nhiên tìm được một hộ cư ngư gia, Độc Cô Bại Thiên đưa cho bọn họ mười đồng kim tệ, số tiền đó cao gấp đôi so với giá con thuyền nhỏ của vợ chồng họ, bọn họ rất đỗi vui mừng. Hắn lại cho hai vợ chồng một ít tiền, bảo bọn họ đến quán ăn gần đó mua ít đồ ăn và rượu.

Hai người đẩy thuyền xuống nước, tiếp đó nhảy lên thuyền, thuận dòng xuôi xuống.

Lúc này đã chạng vạng tối, ráng chiều nhuộm hồng chân trời. Tà dương hắt ánh sáng nhu hoà khiến vài đám mây xung quanh trở thành những bông hoa lửa trên trời. Các đường viền mây giống như kim tuyến sáng lấp lánh.

Độc Cô Bại Thiên và Huyên Huyên thư thái ngồi trên sàn con thuyền nhỏ, ngắm nhìn chút tà dương sót lại, không tả hết được sự thoải mái trong lòng. Con thuyền nhỏ chầm chậm trôi xuôi dòng, hai bên bờ sông hoa dại nở đầy, từng làn hương hoa truyền tới khiến người ta tâm hồn rộng mở. Trong nước thỉnh thoảng lại có chú cá nhảy vọt lên khỏi mặt nước, tạo thành một đoá hoa sóng, phản chiếu anh tà dương lấp lánh, vẻ đẹp rất hài hoà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status