Bé thỏ trắng nhà thầy giáo Lục

Chương 12


Thời tiết lạnh dần, Lục Miễn quàng khăn cùng đeo bao tay Tiểu Bạch tặng, ngày ngày đi làm tan tầm một đường vui vẻ ấm lòng vô cùng. Đáng tiếc không được hoàn mỹ ở điểm, vì sao Tiểu Bạch chưa thông suốt đâu?

Lục Miễn suy nghĩ cả ngày, cuối cùng cũng nghĩ cẩn thận, TV trong nhà rất ít mở, mà khi nào mở điều chiếu cái gì kênh động vật thế giới, rồi tin tức này nọ. Tiểu Bạch cho tới nay còn chưa xem phim truyền hình bao giờ đâu, ngay cả các tiết mục tv show còn chưa xem bao giờ…

Lại nói tiếp, làm sao lần nào Tiểu Bạch mở tivi đều mở tiết mục anh thường xem? Quả thực vô cùng tri kỷ.

Thầy Lục hớn hở nghĩ một chốc, lại phát hiện mình chạy đề, vội vàng túm đề lại: Vì sao Tiểu Bạch không thông suốt nhỉ? Làm sao mới có thể thông suốt đây?

Không được! Về nhà nhất định phải tìm bộ phim truyền hình cho cậu nhóc xem, với tình tò mò kia, nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề… Hắc hắc! Vậy là có thể danh chính ngôn thuận giúp cậu nhóc hiểu ra!

Thầy Lục già dịu dàng nghiễm nhiên đi về con đường đen tối…

Lục Miễn cân nhắc nhanh chóng về đến nhà, ăn bữa tối tình yêu của Tiểu Bạch, nhìn Tiểu Bạch ngoan ngoãn lại đáng yêu, cảm thấy càng thêm khao khát, hai con mắt suýt nữa lóe thành màu xanh lục, nhất thời cảm thấy vô cùng phỉ nhổ chính mình.

Ăn cơm xong dọn dẹp lại dọn dẹp, Lục Miễn bưng hai cốc nước ngồi trên sopha. Tiểu Bạch thấy anh bày ra dáng vẻ muốn ngồi xem tivi, vội vàng cướp lấy điều khiển, chỉnh tốt kênh, đặt điều khiển ra bàn tra xa xa, cười tủm tỉm nhào đến bên người Lục Miễn, ôm lấy cổ anh lập tức dính dính người.

Lục Miễn đã dần thích ứng, có thể kháng được loại thân mật này của cậu, đáng thương buổi tối hôm nay vốn nghĩ giúp cậu thông suốt, định lực lại không đủ dùng, đầu của cậu cọ loạn trên cổ, nhất thời đem kế hoạch tất thảy vứt đến chín tầng mây.

Phim truyền hình cái gì? Tiết mục thân mật xem mắt cái gì? Rất vòng vo! Đi chỗ nào đó ngốc mát mẻ đi! Thầy giáo Lục già quyết định tự mình ra trận!

“Tiểu Bạch!” Lục Miễn ôm lấy Tiểu Bạch xoay người đặt cậu nằm trên sopha, hung hăng hôn một cái lên đôi môi hồng nhạt, nâng nửa người lên nhìn từ trên cao xuống, nhìn đôi mắt sáng ngời trong suốt của Tiểu bạch, hơi thở cũng không rối, “Tiểu Bạch, anh thích em!”

Tiểu Bạch ôm cổ anh, nghe vậy ánh mắt cong cong, vui sướng rạo rực dán người lên, học theo anh hôn ba lần một hơi lên miệng: “Miễn Miễ, em thích anh!”

Lục Miễn ánh mắt lập tức tràn đầy ý cười, cúi đầu dịu dàng ngậm lấy môi cậu, đầu lưỡi bá đạo dọc theo làn môi lách vào khẽ liếm khớp hàm.

Tiểu Bạch cho đến nay chưa bao giờ nghĩ tới việc vi phạm ý nguyện Miễn Miễn nhà mình, tuy rằng tim đập nhanh gia tốc điên cuồng một cách kỳ lạ, nhưng vẫn vô cùng phối hợp buông lỏng hai hàng răng nanh.

Lục Miễn nhanh chóng tiến quân thần tốc, đầu lưỡi càn quét từng chỗ từng góc, cảm giác Tiểu Bạch hơi run rẩy, vô cùng thỏa mãn ôm cậu càng thêm chặt, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại khéo léo kia khiêu khích tùy ý, hoàn toàn không suy xét đến chuyện tiến hành theo chất lượng, muốn kích thích thế nào liền làm thế đấy.

Tiểu Bạch nhất thời luống ca luống cuống, ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt, bản năng nhanh chóng bắt lấy áo Lục Miễn, cuối cùng thật chịu không nổi thế tấn công mạnh mẽ như thế, khóe miệng tràn ra tiếng rên khẽ khàn khàn kéo dài, thân thể càng thêm run rẩy mạnh.

Lục Miễn bị tiếng rên kia câu hồn câu đến mức suýt nữa phá công, vội vàng buông môi cậu ra, thở hào hển liên tiếp hôn lên mặt cậu, khàn khàn nói: “Anh làm thế, em có ghét không?”

Tiểu Bạch mặt mày ửng hồng, trong mắt còn vương nước mắt, chỉ vội vàng thở, căn bản không thể trả lời nổi.

Lục Miễn thấy cậu như vậy, thiếu chút nữa không trụ nổi, vội vàng nhắm mắt lại hôn nhẹ lên trán cậu.

Tiểu Bạch qua một lúc lâu mới hoàn hồn, tỉnh tỉnh mê mê cũng không biết vừa nãy là sao, chỉ cảm thấy hai người dường như càng thêm thân mật, chính mình càng thêm thích Miễn Miễn nhà mình, ôm sát cổ Miễn Miễn dán cả người vào, đỏ mặt khì khì cười ngây ngô.

Lục Miễn thấy cậu như thế, lại vừa buồn cười vừa đau lòng, nâng mặt cậu sờ sờ, thấp giọng nói: “Anh vừa nãy làm vậy, em chán ghét sao?”

Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn anh: “Sao em lại chán ghét Miễn Miễn chứ?”

Đôi mắt Lục Miễn càng thêm dịu dàng, cười cười: “Vậy em có thích không?”

Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu.

“Nếu đổi thành người khác làm như thế thì sao?”

“Không cần!” Tiểu Bạch nhanh chóng lắc đầu, ủ rũ ôm sát lấy anh, “Em mới không cần người khác đâu! Em chỉ cần Miễn Miễn!”

Thầy Lục già thỏa mãn thở dài một tiếng, lại một lần nữa ngậm lấy môi cậu hôn sâu.

Tiểu Bạch hoàn toàn nghiêng ngả lảo đảo, đầu óc hoàn toàn đình chỉ vận chuyển, không ngừng hổn hển thở chỉ biết làm cho miệng mình càng thêm chịu trận tàn sát mạnh mẽ bừa bãi, cuối cùng cả người đều tê dại, tay bắt trên cổ Miễn Miễn dần dần thả lỏng, hoàn toàn bị chiếm đóng.

Lục Miễn kéo lấy tay cậu hung hăng hôn một cái, lại một lần nữa đặt lên cổ mình, ôm sát lấy thắt lưng Tiểu Bạch thở hào hển nhẹ mút lấy xương quai xanh đẹp đẽ của Tiểu Bạch, nghe tiếng hừ nhẹ của Tiểu Bạch, thiếu chút nữa mất hết lý trí trực tiếp ăn sạch người ta nuốt vào bụng.

“Tiểu Bạch…” Lục Miễn ôm chặt lấy cậu bình ổn hơi thở, giọng khản đặc, “Anh nói thích như vậy, chỉ thích em một người, về sau cả đời vẫn như vậy, không có ai khác thay thế, em có hiểu không?”

Tiểu Bạch đôi mắt bịt kín tầng sương mù, thở dốc thật lâu mới có thể nhìn rõ đôi mắt sâu không thấy đáy của Miễn Miễn nhà mình, cái hiểu cái không gật gật đầu.

Lục Miễn khẽ hôn môi cậu, ánh mắt ảm đạm dần, bàn tay khẽ xoa xoa lưng cậu, ngồi trên sopha cùng nhau ôm thật chặt. Còn cả đời đâu, cả đời mình cũng phải xuống mồ, Tiểu Bạch vẫn như trước trẻ trung, dù hứa hẹn thế nào cũng chỉ một mình mình.

Trong lòng Tiểu Bạch nai con chạy loạn cả ngày, cuối cùng mới dần tỉnh táo, ngẩng đầu chôn trong áo Lục Miễn cọ cọ mãi, cong ánh mắt cười rộ lên: “Miễn Miễn, em thích anh! Thích là giống như vừa nãy sao?”

“Ừ.” Lục Miễn cười gật đầu.

Tiểu Bạch ngẩng đầu vẻ mặt khờ dại nhìn anh, cười tủm tỉm nói: “Em muốn nữa!”

Ai u! Tổ tông! Tiểu Bạch em không phải yêu quái, mà là yêu tinh!

Lục Miễn bị ba chữ ngắn ngủn của cậu câu dẫn mất cả lý trí, ngay cả câu trả lời đều mất, nhanh chóng xoay người đẩy cậu xuống sopha, hôn thật manh thật sâu.

Tiểu Bạch cảm nhận được hô hấp nóng rực đánh lên mặt, ngực cũng vì thân mật của Miễn Miễn mà phình lên tràn đầy, run rẩy ôm sát lấy anh, học động tác của anh trúc trắc đáp lại.

Bụng dưới Lục Miễn căng thẳng, hô hấp nhất thời dâng cao thêm nữa, đưa tay vói vào áo Tiểu Bạch, độ ấm nóng bỏng ấy chạy trên làn da lưng nhẵn nhụi, buông môi thở gấp thì thầm: “Tiểu Bạch… Vừa nãy nói cho em biết cái gì gọi là thích… Hiện tại… Nói cho em biết cái gì là yêu… Được hay không nào?”

Tiểu Bạch hai mắt mê ly nhìn anh, khẽ nhếch miệng gật gật đầu.

Lục Miễn nhìn cậu một dáng mặc người gặt hái, nhất thời ném mất tiêu áo khoác nhã nhặn, đảo mắt phải hóa thân thành cầm thú.

Rất không đúng dịp lại là, thời khắc mấu chốt, di động vang lên…

Lại càng không đúng dịp nữa là, tiếng chuông vẫn là tiếng ca Tiểu Bạch tự chọn

“Lão Trương lái xe đi Đông Bắc, đụng phải; lái xe lưu manh gây chuyện giỡn, chạy tiêu; may sao có một người Đông Bắc, đưa đến bệnh viện châm châm, tốt rồi…”

Lục Miễn giống như một con thú đang gào thét tùy thời nhào lên đột nhiên bị nhấn nút tạm dừng, choáng váng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status