Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 120-2: Nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ 2


Mảnh trăng hình lưỡi liềm treo trên nền trời đêm, cũng đã là hạ tuần tháng mười một rồi, năm này cũng sắp qua, mọi việc năm ngoái vẫn cứ như ngày hôm qua.

Chọn dược liệu, chia ra hai ấm thuốc, bắt đầu nổi lửa sắc thuốc.

Nàng ngồi yên nhìn lửa cháy bập bùng, không lâu sau Phong Duyên Tinh mang theo một ấm trà mới pha đến cho Nhạc Sở Nhân.

“Đã an trí Diêm Tướng quân ổn thỏa, tuy nhiên hắn vẫn còn hôn mê bất tỉnh,hô hấp cũng rất yếu ớt. Thất tẩu, tẩu chắc chắn có thể cứu được Diêm Tướng quân?” Phong Duyên Tinh ngồi xổm xuống, nhận lấy cây quạt trong tay Nhạc Sở Nhân, vừa quạt lửa vừa nói chuyện.

Nhạc Sở Nhân cầm ly trà trong tay, gật đầu một cái: “Ta sẽ không để cho hắn chết.”

“Diêm Tướng quân mạng lớn, lại có Thất tẩu cố chấp phải cứu sống hắn. Thật may Thất ca không bị thương, nếu Thất ca bị thương nặng như vậy, ta cảm thấy tẩu sẽ không bình tĩnh đến vậy.” Tuy là người đứng bên ngoài quan sát nhưng Phong Duyên Tinh cũng thấy rõ ràng.

Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, lại suy nghĩ một chút, cảm thấy lời Phong Duyên Tinh nói có mấy phần đạo lý. Nếu người bị thương là Phong Duyên Thương, nàng không biết bản thân sẽ thế nào? ()

“Chuyện này tạm thời đừng nói cho Diêm Tô, nàng mang thai, bụng lại lớn, nếu biết sẽ rất nguy hiểm.” Năm ngoái hai huynh muội còn cùng nhau trải qua, năm nay lại xảy ra chuyện này, nếu là nàng, nàng cũng chịu không nổi.

“Tẩu yên tâm, chắc chắn Ngũ ca sẽ giấu không cho Ngũ tẩu biết mà.” Phong Duyên Tinh gật đầu, hắn hoàn toàn biết cách hành xử của Phong Duyên Thiệu.

“Sinh mạng con người vốn yếu ớt, cho dù có là mình đồng da sắt cũng có ngày ngã xuống.” Nàng không nén được tiếng thở dài, trong lòng nàng, Diêm Cận là người không bao giờ ngã xuống. Hắn bảo hộ nàng an toàn trong vô vàn nguy hiểm, hắn chính là một nam tử cho dù thân chảy máu cũng không nhăn mặt lấy một cái.

“Thất tẩu, tẩu đừng có suy nghĩ nhiều, vạn vật đều không tránh khỏi cái chết, chỉ là sớm hay muộn thôi.” Phong Duyên Tinh lên tiếng an ủi nàng, thật ra thì hắn cũng chưa chắc hiểu rõ sống và chết.

Nhạc Sở Nhân cười, lắc lắc đầu, nàng thế nào lại không hiểu đạo lý sống chết chứ? Nhưng chết thì cũng phải là chết già mà không phải tráng niên mất sớm.

Nửa canh giờ sau, hai thang thuốc cũng đã sắc xong. Phong Duyên Tinh bưng bát thuốc tìm Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân lại đi đến doanh trướng nơi Diêm Cận dưỡng thương.

Trong quân trướng rất tĩnh lặng, Diêm Tự quân canh gác bên ngoài trướng, khi Nhạc Sở Nhân tới, có người vén cửa lều cho nàng, bọn họ tràn đầy tôn kính đối với nàng.

Diêm Cận im lặng nằm trên giường, chăn đắp trên bụng, bả vai bị cuốn băng thật dày. ()

Nàng đặt bát thuốc xuống, cầm cổ tay hắn bắt mạch, sau đó sờ trán hắn, hắn bắt đầu có hiện tượng phát sốt.

Lấy ngân châm châm xuống vùng cổ và xương hàm, đôi môi đang mím chặt của hắn hé mở, Nhạc Sở Nhân cho hắn uống thuốc, hắn cũng rất tự giác nuốt xuống, không cần phải dùng nhiều khí lực.

Cho hắn uống thuốc xong, Nhạc Sở Nhân tiếp tục ngồi trong trướng trông chừng hắn, nàng chỉ cần giúp hắn vượt qua cơn sốt cao, qua cơn sốt, hắn liền an toàn.

Ánh sáng từ ngọn đèn dầu mù mờ, Nhạc Sở Nhân ngồi một chỗ, một tay chống đầu mơ mơ màng màng.

Lúc nàng vẫn còn mơ hồ, hình như có đồ gì đó đắp lên người nàng, thân thể nàng hơi nhúc nhích, sau đó nằm ra bàn.

Không biết qua bao lâu, dưới ánh trăng mờ tối mơ hồ có tiếng người nói chuyện, nàng mở mắt, cơn buồn ngủ cũng không còn, lúc này mới nhớ tới Diêm Cận.

Nhạc Sở Nhân đứng dậy, áo khoác đắp trên vai rơi xuống, nàng khom người nhặt lên nhìn rồi lại nhìn một vòng quanh trướng, trừ Diêm Cận còn đang nằm trên giường kia thì chỉ còn mình nàng.

Đây là áo khoác của nàng, có khả năng Phong Duyên Thương đã từng tới đây, nếu không áo khoác này là từ đâu ra? ()

Người nằm trên giường vẫn hôn mê, Nhạc Sở Nhân hồi thần, để áo khoác sang bên cạnh, nhanh chân đi tới chiếc giường, Diêm Cận một thân toàn mồ hôi. Nàng kiểm tra thân nhiệt hắn, thấy vẫn còn khá nóng.

Vội vàng bưng chậu nước tới, trong chậu có sẵn hai mảnh khăn, một khăn nàng vắt khô rồi gấp gọn đặt trên trán hắn, một khăn khác lau tay và ngực giúp hắn.

Hình như Diêm Cận cảm thấy có chút thoải mái, hắn không còn nói mê nữa nhưng đôi lông mày vẫn cứ cau chặt.

Lau người cho hắn một lần nữa, Nhạc Sở Nhân thở dài, bên ngoài trời cũng sắp sáng, hi vọng hắn sẽ hạ sốt.

Mong ước của Nhạc Sở Nhân không thể thực hiện được, Diêm Cận bị thương quá nặng, sốt cao không lùi, sắp tới trưa rồi mà người hắn vẫn nóng hầm hập, có cảm giác như luộc chín được cả trứng gà.

Giường đệm ướt nhẹp, Nhạc Sở Nhân vẫn không ngừng lau người cho hắn nhưng vẫn không đẩy lùi được cơn sốt của hắn.

Có người đi vào trướng, bước chân Phong Duyên Thương vững vàng, hắn nhìn thấy bóng dáng Nhạc Sở Nhân đang vội vàng bên giường.

“Thế nào rồi?” Hắn cởi áo choàng, để sang bên cạnh, mấy bước liền tới bên cạnh Nhạc Sở Nhân.

Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn, lắc đầu một cái: “Sốt cao không lùi, ta sợ đầu óc hắn về sau có vấn đề.”

“Những loại thuốc này thì sao?”Nhìn Diêm Cận, Phong Duyên Thương không nhịn được cũng cau mày.

“Mới vừa uống rồi.”Chén thuốc thứ hai do Phong Duyên Tinh sắc, nàng mới vừa đút cho hắn uống.

“Truyền cho hắn chút nội lực, có lẽ sẽ giúp hắn có thêm sức chống cự cơn sốt.” Phong Duyên Thương cùng không còn biện pháp nào khác, suy đi tính lại hắn chỉ có thể giúp được việc này.

Nhạc Sở Nhân gật đầu, quả thực nàng không nghĩ được biện pháp nào nữa, bọn họ sở hữu nội lực huyền diệu khó có thể giải thích, có lẽ sẽ có tác dụng.

Phong Duyên Thương ngồi mép giường, giữ chặt tay Diêm Cận truyền nội lực cho hắn, Nhạc Sở Nhân đứng bên cạnh nhìn, thấy rõ ràng mi tâm Diêm Cận giãn ra.

Một lúc sau, trán Phong Duyên Thương đã rịn ra một tầng mồ hôi, việc này tương đối phí sức.

“Chàng không sao chứ?” Nhạc Sở Nhân nâng tay áo lau mồ hôi cho hắn, nhẹ giọng hỏi.()

Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, phượng mâu xinh đẹp nhộn nhạo xuân thủy: “Không có việc gì. Nàng mệt không? Hôm qua ta thấy nàng nằm sấp trên bàn ngủ, mệt thì đi nghỉ đi.”

“Hôm qua chàng tới đúng không?” Nàng nắm tay hắn thật chặt, nếu như không phải thời điểm không đúng, nàng thật muốn chui vào lòng hắn ngủ một giấc.

“Ừ, thấy nàng ngủ thiếp đi, ta không nỡ đánh thức nàng.” Gật đầu một cái, đúng là hôm qua hắn đã tới.

“Năm mới sắp đến rồi, xem ra chúng ta phải ở lại đây ăn Tết rồi.” Nàng cười một tiếng, đối với nàng ăn Tết ở đâu cũng như nhau, chỉ cần có hắn bên cạnh, những thứ khác có hay không không quan trọng.

Phong Duyên Thương mỉm cười, tay khẽ dùng sức như muốn kéo nàng vào ngực.

Vậy mà lúc này Diêm Cận đang nằm yên trên giường chợt có động tĩnh. Hắn nói mơ không rõ ràng lắm nhưng hai người bên cạnh lại có thể nghe thấy rõ ràng.

“Sở Sở….”

“Ừ.” Nhạc Sở Nhân vô ý thức trả lời lại, nhìn thấy hắn cau mày, cầm khăn vắt khô rồi lại gập gọn lại đắp lên trán hắn.

Nàng thở dài, quay đầu lại nhìn Phong Duyên Thương, ánh mắt hắn nhìn nàng có chút kỳ quái. ()

(Ngoài lề chút: Có ai là fan Ma Đạo tổ sư không? Tui cuồng chết bộ này luôn á.

Phim hoạt hình thì đồ họa đẹp miễn chê. Việc up chương có chậm chễ chút, tui phải dốc toàn lực đi săn link phim hoạt hình, đợt này dính bản quyền nhiều quá!!)
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status