Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 160: Thai nam



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Thật không? Rõ ràng như vậy sao?”  Nhạc Sở Nhân thảng thốt ngồi xuống, nàng cũng hiểu được tính tình mình có chút thay đổi. Nhìn chằm chằm lưu đăng trên bàn, nàng thở dài, tạm thời thân thể không thấy khó chịu gì cả, chỉ là có chút tính tình nhỏ, vậy thì khả năng mang thai là rất lớn.

“Không có việc gì, ta cảm thấy rất tốt. Nàng cũng nên thay đổi tính tình, có thể được cảm thụ rất nhiều thể loại tính cách, cũng có thể thu hoạch nhiều kinh nghiệm hơn, đây là chuyện tốt.” Phong Duyên Thương ngồi dậy ôm nàng, ôn nhu an ủi, lời nói đặc biệt dễ nghe.



Nhạc Sở Nhân quệt miệng, quay đầu nhìn hắn: “Sau này chàng phải chịu khổ nhiều rồi, chàng nhớ phải bao dung ta hơn, nhé?”

Hắn liên tục gật đầu, thái độ vô cùng tốt: “Không chỉ bao dung, tuyệt đối dung túng nàng.”

Nàng mím môi cười, vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, áp hắn lên giường.

Nhẹ nhàng vén mái tóc dài của nàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Lúc mới trở về nàng có nói muốn đi Hộ Quốc tự thăm Ngọc Lâm đại sư, hiện tại có muốn đi nữa hay không?”

“Đương nhiên là phải đi rồi, ta đã thật lâu không gặp ông ấy .” Giúp đỡ nàng nhiều như vậy, tất nhiên phải đi thăm rồi.

“Được, nghỉ ngơi mấy ngày rồi chúng ta sẽ đi thăm Ngọc Lâm đại sư.” Thanh âm ôn nhu này rất hữu hiệu với Nhạc Sở Nhân, dù tính tình nàng hiện nay có chút thất thường thì cũng sẽ nhu hòa hơn rất nhiều.

Tiết trời tháng bảy nóng bức, tại nơi Hoàng thành dưới chân thiên tử này lại nhộn nhịp hối hả, cái nóng càng bức hơn nhiều.

Năm nay Đại Yến đại cát đại lợi, tuy trải qua chiến tranh nhưng không ảnh hướng gì nhiều tới dân chúng, các thành thị nhìn càng phồn hoa so với trước. Đại Yến hiện nay thông thương với nhiều tiểu quốc, biên giới mở cửa, bắt đầu tiến vào thời kỳ thịnh thế.

Hiện nay Hoàng thành là nơi có rất nhiều hương thân quý tộc tập trung. Trên đường cái, phàm là xe ngựa xa hoa, không phải Hoàng thân thì cũng là quyền quý, những người từ nới khác tới đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Xe ngựa tinh xảo tiêu sái chậm rãi đi trên đường, trước sau hơn nam nhân cao lớn mặc y phục hộ vệ hộ tống, có mắt đều biết đây là quý nhân của phủ nào, mọi người đều âm thầm né tránh.

Trên một gian trà lâu tại lầu hai, một bên cử sổ hé mở, một nam nhân gầy yếu mặt mày xanh xao, thần thái có mấy phần quý khí nhưng nếu xem kỹ lại có vài ba phần âm hiểm xảo trá.



“Hừ, không thể giết hắn, vậy thì giết Vương phi của hắn.” Hừ lạnh một tiếng, thanh âm âm lãnh như rắn độc, đây đích thị là Phong Duyên Nghị. Hắn từng ăn qua đau khổ trong tay Nhạc Sở Nhân, hơn nữa di chứng vẫn kéo dài cho tới tận bây giờ, nỗi hận của hắn đối với nàng còn nhiều hơn cà hai vị Hoàng đệ kia.

“Vương gia, ngài hắn là biết vị Cần Vương phi này không phải là người bình thường. Ngay cả Bắc Vương nàng còn không sợ, không những thế khi giao thù với Bắc Vương còn có thể đánh ngang tay. Cần Vương phi không phải là người dễ đối phó.” Đứng bên cạnh hắn là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, thân mình cung kính, tướng mạo cũng có ba phần giả dối.

Phong Duyên Nghị hé mắt, cảm thấy cần phải cân nhắc nhiều hơn, xác thực đúng là như thế. Hơn nữa hiện tại hắn cũng chỉ có một mình, quyền thế nhân thủ đều không có lấy một cái, nếu như muốn Nhạc Sở Nhân thì thật đúng là ngoài tầm tay.

“Vương gia, tiểu nhân có một đề nghị, không biết có nên nói hay không.” Nam nhân kia lại mở miệng nói, đôi mắt tam giác gian trá không thể tưởng.

Phong Duyên Nghị tà tà liếc ông ta, lạnh lùng nói: “Nói.”

“Vương gia cảm thấy Nhạc Thượng thư thế nào?” Một câu như thể đánh thức người trong miệng.

Quả nhiên nhãn tình Phong Duyên Nghị sáng lên: “Đúng vậy, Nhạc Thượng thư hiện tại đang nổi bật nhất trên triều, nhất nữ đắc đạo, toàn gia thăng thiên.” Nói đến lời này, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Bị nhốt bốn năm, hắn đầy bụng cừu hận. Hiện tại hắn cần phải lấy máu tươi rửa hận, mặc kệ là ai đổ máu, chỉ cần có liên hệ với hai vị Hoàng đệ phú quý kia của hắn, hắn sẽ không bỏ qua.

Trên đường đi Hộ Quốc tự, cửa sổ hé mở, thi thoảng có vào cơn gió len lỏi vào trong xe, coi như cũng không quá nóng.

Đự vào nhuyễn điếm phía sau, thời tiết quỷ quái này hai người tốt nhất là không đụng đến nhau, nếu không lại càng thấy nóng.

“Mệt sao?” Nhìn Nhạc Sở Nhân cơ hồ là muốn ngủ, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng hỏi. Đôi phượng mâu xinh đẹp tràn đầy ôn nhu, giống như một hồ nước ấm, một khi đã ngâm mình trong đó liền không muốn đi ra.

“Không sao. Hôm nay ta bắt mạch, phát hiện hình như là song mạch, ta suy nghĩ bụng ta đúng là không chịu thua kém.” Nói lời không dễ nghe, nàng cảm thấy mình giống như heo mẹ vậy.

Phong Duyên Thương buồn cười: “Vương phi chịu khổ để nối dõi tông đường cho ta. Vô cách đền đáp, chỉ còn có thể lấy thân báo đáp.”

Nàng không nói gì, rối rắm nhìn hắn: “Lần này có phải chàng nhầm lẫn gì không? Rõ ràng là chàng lấy thân báo đáp trước, sau đó ta mới có thể nối dõi tông đường. Không có chàng lấy thân báo đáp, ta ở đâu nối dõi tông đường cho chàng? Ta cũng không phải là loài lưỡng tính tự mình cũng có thể giao phối.”

“Vương phi nói đúng, là ta không có kiến thức, xin lỗi.” Hắn liên tục gật đầu, hắn không dám đánh nàng, hơn nữa nàng nói lý như vậy, vậy thì hắn có hào sảng mà nhận.

Nàng bĩu môi, nhấc chân đặt lên đùi hắn, lười biếng nói: “Đừng có mà vô nghĩa với ta, xoa bóp cho ta một chút, ta muốn ngủ.”

“Được.” Không có lấy một câu oán hận, giúp nàng xoa xoa bóp bóp, Nhạc Sở Nhân nhắm mắt, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Tiếng vó ngựa cồm cộp, hắn nhìn qua cửa sổ hé mở, một mật vệ cưỡi ngựa hai tay dâng cho hắn một phong thư.

Phong Duyên Thương nhận, quay đầu nhìn Nhạc Sở Nhân đã ngủ say, lẳng lặng mở thư ra đọc.

Qua buổi trưa, đoàn người đã tới chân núi.



Trấn nhỏ dưới núi vẫn cứ náo nhiệt như vậy, chỉ cần đứng từ nơi này là có thể thấy đại Phật màu vàng lấp lánh ở lưng chừng núi.

Muốn đi đến Hộ quốc tự, trước hết phải đi hết thềm đá. Thái Dương chiếu trên cao, chói mắt tới mức khó có thể mở ra được.

Giật giật bả vai, Nhạc Sở Nhân quay đầu nhìn lên trên núi, nàng có trí nhớ rất sâu với nơi này. Từ khi bắt đầu tới thế giới này, Cần Vương phủ và Hộ Quốc tự là hai nơi chiếm vị trí trong yếu trong quỹ tích sinh mệnh của nàng.

“Đi thôi.” Cầm tay Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương nhẹ nhàng kéo nàng về phía trước. Nàng cơ bản không cần dùng sức mình, chỉ cần nương theo lực đạo của hắn mà lên núi.

“Mật vệ vừa đưa tới một tin, rất mới mẻ, nàng muốn nghe không” Phong Duyên Thương nhìn về phía xa xa, ôn thanh nói với Nhạc Sở Nhân.

Hai bàn tay nắm chặt, Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, không có mấy hứng thú: “Nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status