Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 164-2: Đời đời kiếp kiếp dây dưa 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Được rồi, được rồi, Vương gia của ta, mau mau cùng ta đi ngắm cảnh hồ thôi nào, nhìn nước trong chưa kìa.” Một bên Nhạc Sở Nhân lôi kéo Phong Duyên Thương đến bên cạnh hồ nước, một bên chúng hộ vệ chỉnh lý lại hành lý. Hai vị chủ tử muốn tới nơi này nghỉ dưỡng một thời gian dài, tâm tình của những người đi theo cũng rất tốt. Ở đây không nguy hiểm, không có những chuyện dư thừa phiền não, nghỉ ngơi theo đúng nghĩa.

“Nước trong thật đấy, còn nhìn thấy cả cá kìa.” Nàng ngồi xổm trên bờ hồ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cá ngúng nguẩy đuôi bơi, tuy không lớn nhưng bây nhiêu cũng có thể vớt lên ăn được rồi.

“Cá nơi này lấy sâu trúc làm thức ăn, thịt cá rất thơm, nàng có muốn ăn thử không? Ta gọi mấy người đến vớt cá, nhé?” Phong Duyên Thương đứng bên người nàng, dịu dàng nói.

“Được đấy. Rừng trúc này chắc hẳn có măng chứ? Ta cũng muốn ăn cả măng nữa. Đúng rồi, ta còn muốn ăn cả cơm lam nữa. Trước kia ở nơi ta sống, hàng xóm tốt bụng thường xuyên làm cho ta ăn.” Tại thời điểm đó, nàng rất ít khi tự mình xuống bếp, bình thường đều là người khác đưa tới cho nàng.

“Có phải nàng lại nhớ đến sinh hoạt trước kia không?” Rất nhiều lần nàng vô thức nhắc tới chuyện trước kia, tuy nghe qua rất tốt, nhưng không có hắn bên cạnh nàng, nghĩ rồi lại cũng chẳng thấy tốt đẹp nữa.

“Cũng tàm tạm, không phải là rất nhớ nhung, chỉ là trong phút chốc đột nhiên nhớ tới mà thôi. Ai, nói thì nói vậy thôi, ta đoán ta ở thế giới kia đã không còn tồn tại nữa rồi. Chung quy cũng chỉ có thể trách mệnh ta rủi, còn chết trước cả lão thái bà kia. Mất công bà ấy lại phải tìm thêm đệ tử, bồi dưỡng lại từ đầu, chậc chậc, thật đáng thương.” Nàng đứng lên, cầm đá lia mặt nước, thở dài.

“Nghe nàng nói như vậy, ta cũng thấy có chút đáng thương.” Không công bồi dưỡng mười mấy năm, kết quả âm dương kém sai lại thành người của hắn, đắc ý trong lòng hắn không hề nhỏ một chút nào.

Nhạc Sở Nhân liếc hắn, hừ nhẹ: “Đừng có giả mèo khóc chuột, chẳng có chút thành ý gì cả.”

“Bị nàng nhìn ra rồi! Đi thôi, Vương phi của ta, đi xem trúc xá còn thiếu gì nữa không.” Dắt tay nàng đi dọc theo bờ hồ về trúc xá, vạn phần an nhàn.

Đi vào trúc xá, cơ cấu quả thực không khác mấy so với Vương phủ ở Hoàng thành. Bước vào là đại sảnh, hết thảy đồ vật đều làm từ trúc, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ.

Hương trúc nhàn nhạt thản nhiên có ở khắp mọi nơi, rất dễ ngửi.

“Ôi giường này nhìn không tồi, tiểu Thương tử, chàng màu đến xem.” Nhạc Sở Nhân chạy trước vào phòng ngủ, sau đó liền hô to.

Phong Duyên Thương cười khẽ chậm rãi đi vào. Giường rất lớn, sa trướng màu trắng rủ xuống, chăn gối trên giường đều thuần một sắc trắng, đây chính là màu ưa thích của Nhạc Sở Nhân.

Hắn gật gật đầu:”Đúng là không tồi, đủ rộng.”

Nhạc Sở Nhân ngồi trên giường đung đưa chân, nghe vậy nhướn mày: “Lời này không đúng lắm, lặp lại lần nữa.”

“Giường đủ rộng, ta không cần phải lo lắng nửa đêm bị đá xuống giường nữa rồi.”Hắn cởi áo choàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ cười nói.

“Ta đá chàng xuống giường lúc nào? Chẳng qua chỉ là đặt chân lên người chàng một chút mà thôi.” Nhạc Sở Nhân vuốt tơ lụa được phủ trên chăn gối, biện cho mình một lý do.

“Được được, chỉ gác một chút mà thôi.” Phong Duyên Thương liên tục gật đầu, dù sao thì thê tử luôn đúng.

Nhạc Sở Nhân ngả mình lên giường mới, Phong Duyên Thương cúi người cởi giày giúp nàng, lập tức cả người nàng đều rúc hết vào chăn nệm.

“Vương gia, khi nào chúng ta tới biệt viện thăm Thái Thượng Hoàng?” Đã rất lâu rồi không thấy bố chồng, nàng có chút nhớ.

“Ngày mai chúng ta đi, hôm nay nghỉ ngơi một chút, nàng không thấy mệt sao?” Đưa tay đặt lên bụng nàng, nơi đó đã bắt đầu căng phồng lên rồi, úp tay lên cũng rất có cảm giác.

“Cũng được.” Nhạc Sở Nhân mặc hắn sờ loạn, tủm tỉm cười.

“Ta muốn nghe một chút xem con nói gì.” Phong Duyên Thương cúi người, dán tai lên bụng nàng giả bộ lắng nghe. Nhạc Sở Nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve một bên má của hắn, nàng rất thích cuộc sống như thế này.

Hôm sau, thời tiết rất đẹp, xe ngựa cũng đã được chuẩn bị, hai người ăn chút điểm tâm rồi lên xe ngựa khởi hành.

Nơi này cách biệt viện Hoàng Gia không xa, đi qua nửa ngọn núi liền tới. Xe ngựa lộc cộc đi trên con đường sỏi đá, Nhạc Sở Nhân ngồi trong xe buồn chán đến mức muốn ngủ.

Lúc nàng hãy còn mơ mơ màng màng, người luôn bên cạnh nàng đột ngột lên tiếng: “Nàng nhìn kìa, chúng ta đến nơi rồi.”

Nàng mở mắt ra, dựa theo lực tay của hắn mà ngồi dậy, liếc mắt nhìn qua khung cửa sổ, trong nháy mắt tinh thần nàng tốt hơn rất nhiều.

Sâu trong rừng trúc xuất hiện một ngọn núi rất cao, nhìn rất hiểm trở. Mặc dù không được chứng kiến cận cảnh, nhưng ngọn núi cao ngất vượt qua rừng trúc xanh mướt nhìn đặc biệt có cảm giác.

Đình đài lầu các được xây dựng ngay lưng chừng núi, kỳ quan kiến trúc tuyệt diệu nhường này khiến nàng ngắm đến không chớp mắt.

“Thật xinh đẹp.” Nhạc Sở Nhân tán thưởng, tầm mắt dần dần lên cao nhìn một sơn đạo uốn lượn bắt đầu từ dưới và kết thúc là ở trên đỉnh núi. Một tòa đình đứng sừng sững ở trên đỉnh núi, đứng ở nơi này có cảm tưởng như nóc tòa đình đó có thể chạm tới trời xanh.

“Tuy đẹp thì đẹp thật nhưng một khí đã đi lên, xuống dưới là một việc khó khăn.” Phong Duyên Thương nhàn nhạt nói.

“Hửm?” Nhạc Sở Nhân quay đầu lại nhìn hắn, sau đó hiểu được ý trong lời nói của hắn, lập tức cười nói: “Lời này kể ra cũng đúng, nơi này tựa như một nơi ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, muốn ra cũng gặp muôn vàn khó khăn.” Cũng không trách hai huynh đệ họ thống nhất đưa Phong Triệu Thiên tới đây an hưởng tuổi già, đúng là một địa phương rất tốt.

Xe ngựa dần dần dừng lại trước nơi Cấm Vệ quân thủ hộ. Hằng năm họ đều đóng quân tại đây, nhiệm vụ cũng thập phần gian khổ.

Từ trên xe ngựa xuống, liếc mắt liền nhìn thấy đại môn biệt viện, một phong cách rất riêng so với thời điểm này, từa tựa có chút giống với cấu trúc trang viên của Tây phương thế kỷ mười tám.

“Bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi.” Thống lĩnh Cấm Vệ quân đi tới, chắp tay quỳ một gối xuống, binh lính bốn phía cũng đồng thời quỳ xuống vấn an.

“Chu Tướng quân không cần đa lễ. Đi thôi, bổn vương muốn nghe báo cáo gần đây một chút.” Bạch sam phong nhã, Phong Duyên Thương nắm tay Nhạc Sở Nhân đi vào biệt viện, thống lĩnh Cấm Vệ quân cùng chúng hộ vệ đi phía sau.

“Bẩm Vương gia, năm ngày trước Ninh phu nhân lại bị bệnh, thế nhưng giờ đã không sao, uống mấy thang dược liền tốt lên. Nhưng Thái Thượng Hoàng lại tức giận, mắng Hoàng Thượng đưa lang băm tới đây, y thuật không ra làm sao.” Thống lĩnh Cấm quân bẩm báo. Ở nơi này, hắn là quan viên có địa vị lớn nhất, cũng là người trực tiếp quản lý hết thảy.

Phong Duyên Thương lạnh nhạt không đáp lời, Nhạc Sở Nhân bên cạnh lại có chút ngoài ý muốn, Phong Triệu Thiên này thật đúng là không chịu yên.

“Không có chuyện gì khác sao? Ví dụ như Thái Thượng Hoàng có từng hỏi thăm đến các phi tần khác không?”  Nhạc Sở Nhân cảm thấy rất hứng thú. Nàng muốn tự mình kiểm nghiệm độ vô tình của ông ta đến đâu rồi.

Thống lĩnh Cấm Vệ quân cụp mắt lắc đầu: “Hồi Vương phi, Thái Thượng Hoàng chưa từng đề cập qua.”

“Chậc chậc, thực sự là rất tuyệt tình.” Mẫn phi vì ông ta chịu làm hung thủ, Trần phi cũng xuất gia tuyệt hồng trần, còn một đám phi tần ở trong hậu cung thủ tiết suốt đời vì ông ta. Ông ta lại chỉ phát giận vì một người, nói ông ta tuyệt tình, nhưng cũng là một nam nhân si tình. Ai, thực mâu thuẫn.

Ngọn núi tuy nhìn hùng vĩ và hiểm trở nhưng cũng được cũng đã được sửa chữa mài mòn thành những viện tử khác nhau, nhìn non nước rất có phong cách. Hoa thủy tạ đình lầu các kiến trúc rất đặc sắc, nơi này tuyệt đối là địa phương tốt để tu thân dưỡng tính.

Thị nữ ở biệt viện nhiều vô số kể, nhìn thấy Phong Duyên Thương đi vào liền nhất loạt quỳ xuống nghênh đón, liếc mắt nhìn tuyệt đối không dưới năm trăm người. Có nhiều người hầu hạ như vậy kỳ thật cũng chẳng khác Hoàng cung là bao, điểm khác biệt duy nhất ấy chính là địa vị của ông ta lúc trước và bây giờ đã hoàn toàn khác nhau.

Đi vào một căn phòng bày trí thanh nhã, thị nữ lập tức dâng trà và điểm tâm. Đều là đặc sản của vùng phía Nam, mùi rất thơm.

“Vương gia, thỉnh ngài kiểm kê, đây là những khoản đã tiêu dùng nửa năm qua.” Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, lại có một đoàn người đến, trong tay ôm chồng sổ sách.

Thấy đống sổ sách , Phong Duyên Thương nhíu mày: “Nhiều như vậy sao.”

Bốn phía yên tĩnh không dám nói tiếp, thống lĩnh Cấm Vệ quân cũng có chút khó xử: “Khởi bẩm Vương gia, chúng thuộc hạ không dám tham ô lấy một đồng, đây là tất cả những khoản chi tiêu của Thái Thương Hoàng, người xem.” Sợ Phong Duyên Thương sẽ khiển trách, thống lĩnh Cấm Vệ quân tự mình cầm một quyển sổ, mở ra cho Phong Duyên Thương nhìn.

Phong Duyên Thương nhận lấy, càng xem, mày nhíu càng chặt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status