Bệnh vương tuyệt sủng độc phi

Chương 90: Khiêu khích khác, Bắc Vương tới


Đại Yến đổi ngày, Phong Triệu Thiên hạ chiếu, trong lúc nhất thời lấy Hoàng Thành làm trung tâm lan rộng ra khắp nơi.

Phong Triệu Thiên lấy lý do tuổi tác đã cao, trên người lại có thương tích đau đớn không thôi, để phòng ngừa khi quy tiên đất nước không có người đứng đầu, đặc biệt lập Ngũ hoàng tử Phong Duyên Thiệu làm Thái tử, củng cố nền tảng quốc gia. Lại nói Thái Y viện, Quốc Sư, Hộ Quốc Tự Đại Sư Ngọc Lâm đều nói Phong Triệu Thiên cần tĩnh tâm, nên dời đến biệt viện của hoàng gia mà điều dưỡng thân thể, việc nước để Thái Tử lo liệu!

Phong Duyên Thiệu trở thành Thái Tử, điều này nói lên Đại Yến đã nằm trong lòng bàn tay hắn rồi, chỉ đợi thời cơ chín mùi khi Phong Triệu Thiên tuyên bố thoái vị, hắn có thể lên ngôi hoàng đế.

Vương triều nói đổi liền đổi, trừ dân chúng vẫn còn mơ mơ màng màng có chút không thích ứng, cả triều đình giống như thường ngày. Nhưng điều này có chút bất thường, đầu tiên là chuyện Phong Duyên Thiệu được phong làm Thái Tử, đối với văn võ triều thần, chuyện thứ hai chính là Cần Vương Phong Duyên Thương rồi.

Huyết tẩy Thừa Đức điện, từng cảnh từng cảnh đã ăn sâu vào trong tâm trí của mỗi người, cũng không có người nào dám mở miệng nói một chữ. Hai mười mấy năm qua bệnh tật ốm yếu, là một người phong nhã lại có một mặt khát máu như vậy. Hắn không nói năng gì lấy chém giết thành công cảnh cáo mọi người, hắn có thể không nháy mắt thí huynh, như vậy có thể không nháy mắt giải quyết người khác.

Đối với chúng triều thần mà nói, vợ chồng hai người Cần Vương cùng Cần Vương Phi tuyệt đối sánh ngang với La Sát mà tồn tại. Cũng thiếu không ít người trong lòng than thở, hai người này không hổ là vợ chồng, cái gọi là vật hợp theo loài người chia theo nhóm, bọn họ không làm vợ chồng, ngược lại thật sự là không nói được.

Phong Duyên Thương phụ tá, hoàng cung đối với Nhạc Sở Nhân không còn thần bí nữa, nàng có thể tùy ý ra vào bất kỳ nơi nào, bao gồm tẩm cung của Phong Duyên Thiệu.

Mấy ngày nữa sẽ đưa Phong Triệu Thiên tới biệt viện hồ hoàng gia, theo yêu cầu của hắn, phải dẫn Hoàng Hậu nương nương theo cùng. Coi như nàng đã vào lãnh cung, hơn nữa thần chí mơ hồ, nhưng danh hiệu Hoàng Hậu của nàng vẫn luôn ở đây.

Như vậy cũng có thể thấy, Phong Triệu Thiên đối với nàng cùng hai nhi tử không thiên vị ai.

Nhạc Sở Nhân cảm thấy lòng người rất phức tạp, Hoàng Hậu không được coi là xuất sắc, dù dáng người hay mưu kế, nàng cũng không xứng đáng được xưng thiện lương. Ở nơi đặc biệt có nhiều người đẹp như trong hậu cung, nàng không có bất kỳ đặc biệt nào. Nhưng Phong Triệu Thiên rất kỳ quái, đối với nàng không giống với các phi tần khác, mặc dù sau này cũng xuống tay với nàng. Nhưng vẫn nhớ kỹ, lúc muốn đi phải dẫn nàng đi cùng.

So sánh với Hoàng Hậu thì Mẫn Phi có vẻ đáng thương. Thật ra Nhạc Sở Nhân thấy, cử chỉ bên ngoài Mẫn Phi yếu đuối nhưng bên trong tâm kế lại cao hơn một chút so với Hoàng Hậu, nhưng Phong Triệu Thiên không thấy, nàng làm như vậy lại đầy mỉa mai.

Trong ngự hoa viên, một ít hoa đã nở, không tính là diễm lệ, nhưng mới vừa vào mùa hè trông có vẻ hết sức kiều diễm.

Chưa tới một tháng nữa là tròn một năm Nhạc Sở Nhân sống ở nơi này. Bất tri bất giác một năm cũng sắp trôi qua rồi, trong giây lát nàng cảm thấy giống như nằm mơ, tất cả đều như hôm qua.

Đứng trong hành làng gấp khúc nhìn những đóa hoa nở rộ kia, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt, ý nghĩ đã không còn đặt tại những đóa hoa kia.

Bên cạnh, Đinh Đương đang rất vui vẻ hưng phấn, hiện nay tùy ý đi loạn ở trong cung cũng không cần sợ bất luận kẻ nào, đi theo sau lưng Nhạc Sở Nhân, đi ngang cũng không có người dám ngăn cản. Suy nghĩ một chút khi mới tiến vào cung, nàng không dám ngẩng đầu, chỉ sợ chọc giận người nào đó rồi đưa tới họa sát thân.

Bỗng dưng, hành lang khúc quanh đi tới một người, một thân áo quần màu xanh ngọc hoa lệ, khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ non nớt, chính là Phong Duyên Tinh.

“Thất tẩu!” Thấy rõ người tới là Nhạc Sở Nhân, vừa nhìn thấy nàng, hắn bước nhanh chạy tới.

Hồi hồn, nghiêng đầu nhìn sang, Phong Duyên Tinh chạy mấy bước đã tới bên cạnh: “Thất tẩu, ngươi có thời gian chưa?” Vóc người Phong Duyên Tinh lớn lên rất nhanh, hôm nay đã cao hơn mấy tấc so với Nhạc Sở Nhân rồi. Năm trước hai người còn cao ngang nhau.

Nâng lên khóe môi, Nhạc Sở Nhân dễ dàng đoán được hắn tìm nàng để làm cái gì: “ Làm sao vậy?”.

Trên mặt Phong Duyên Tinh hiện lên một tia lo lắng, sau đó nói: “Là mẫu phi, nàng không khỏe lắm. Những ngày gần đây vẫn ho khan, ta cho người bắt mạch rồi uống chút thuốc, nàng đỡ được một chút, nhưng từ hôm qua bắt đầu toàn thân vô lực. Mãi cho đến hôm nay không còn hơi sức, chỉ có thể nằm ở trên giường. Thái y trong cung ta không tin được, ta muốn Thất tẩu tự mình đến bắt mạch cho mẫu phi một chút.” Thật ra thì ngay cả sư phụ trên danh nghĩa của hắn, Diêm Tô, hắn cũng không chút nào tin tưởng.

Nhẹ nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn Phong Duyên Tinh chân thành tha thiết, ánh mắt đơn thuần âm thầm thở dài: “Bệnh của Mẫn Phi nương nương là tâm bệnh, tâm bệnh cần tâm dược, ta đi xem cũng không có tác dụng.”

Phong Duyên Tinh nhìn Nhạc Sở Nhân, rõ ràng còn muốn cầu xin.

Nhạc Sở Nhân cười cười, mặc dù hắn còn ngây thơ lương thiện, nhưng nàng vẫn cự tuyệt: “Nàng chỉ lo lắng cho phụ hoàng thôi, nếu như ngươi không có việc gì làm đi thăm phụ hoàng ngươi một chút, sau đó trở về báo cho Mẫn Phi sức khỏe của phụ hoàng người, nàng sẽ khỏe lên thôi.”

“Làm như vậy cũng được thật chứ?” Phong Duyên Tinh hoài nghi, nhưng Nhạc Sở Nhân đã nói như vậy, hắn cũng không cách nào cầu xin nàng nữa.

“Được mà, mau đi đi. Ta còn có chuyện, không có thời gian chơi với ngươi.” Giơ tay lên chậm rãi quơ quơ, ngón giữa lóe ngân quang.

Phong Duyên Tinh lui về phía sau một bước, hắn sợ ngân châm của Nhạc Sở Nhân. Chắp tay, sau đó bước nhanh rời đi, khắp người đều viết lo lắng, sự quan tâm của hắn đối với Mẫn Phi không phải giả.

“Vương Phi, tại sao ngài không đi?” Đinh Đương biết họ căn bản không có chuyện, Nhạc Sở Nhân đang nói dối.

Quét mắt nhìn Đinh Đương một cái, Nhạc Sở Nhân nâng lên khóe môi: “Vì sao ta muốn đi? Ta xác thực có chuyện phải làm. Đi, đi tới chỗ Trần phi ngồi một chút.”

Đinh Đương nháy mắt mấy cái, đuổi theo sát phía sau Nhạc Sở Nhân, rõ ràng nàng chưa nói hôm nay sẽ đi tới cung của Trần phi, vậy tại sao đột nhiên đi ngay?

Thì ra Trần Phi vẫn còn ở lại Thủy Cung, tên của cung điện này có lẽ căn cứ vào đặc điểm của Trần Phi mà đặt, thân thể ngọc ngà xinh đẹp như nước, làm cho người ta mơ tưởng viễn vong.

Sau ngày ấy ở Thừa Đức Điện, Nhạc Sở Nhân vẫn chưa gặp lại Trần Phi, mà nàng cũng rất yên tĩnh trong cung điện của chính mình. Đối với việc Trần Phi liên lạc với nhà mẹ đẻ Phong Duyên Thiệu có chút bất mãn, Trần Phi là người an tĩnh nhất, dường như trong lúc nhất thời nàng cũng vì Phong Duyên Thiệu.

Thủy Cung trong hoàng cung cực kỳ yên tĩnh, trong điện hoa cỏ tươi tốt, tu bổ rất sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chứng minh trong cung này còn có người ở.

Đến gần đại sảnh, tiểu công công thân tín bên cạnh Trần Phi từ bên trong ra nghênh đón, quỳ xuống: “Nô tài ra mắt Cần Vương Phi, Cần Vương Phi an khang.”

“Đứng lên đi. Trần phi nương nương ở đâu?” Hiện nay phần lớn người trong cung đều như vậy, thấy nàng trực tiếp quỳ xuống đất. Nơi này không phải Cần Vương phủ, nàng cũng không thể nói ngày sau thấy nàng không cần phải làm đại lễ. Không có quy củ làm sao có quy tắc, quỳ hay là muốn quỳ, nhưng mỗi lần nàng đều thoái thác bỏ qua. Người khác quỳ, nàng có chút không chịu nổi.

“Hồi bẩm Cần Vương phi, nương nương đang ở Phật Đường tụng kinh.” Tiểu công công đứng lên, vẫn như cũ khom người như tôm tép.

“Tụng kinh? Từ khi nào nàng tin Phật rồi hả?” Theo lý thuyết, ca ca của nàng là Quốc sư chúc Đạo gia, nàng không nên tin Phật.

“Hồi bẩm Cần Vương phi, Phật Đường đã sửa xong từ lâu rồi, chẳng qua là không có thời gian nên mồng một và mười lăm hàng tháng nương nương mới đi thắp chút nhang.” Tiểu công công nhanh chóng trả lời.

Gật đầu một cái, dưới sự hướng dẫn của tiểu công công, Nhạc Sở Nhân đi vào can phòng phía sau của Phật Đường, hương khói phiêu tán, khói mù lượn lờ, thiếu nữ một thân quần áo dài màu trắng quỳ gối trên bồ đoàn, trước mặt là bàn thờ Phật.

Nhìn tấm lưng kia, Nhạc Sở Nhân có chút ngạc nhiên.

Đinh Đương cùng tiểu công công ở lại bên ngoài còn Nhạc Sở Nhân tiến vào bên trong. Nàng đến gần Trần Phi thì dừng lại cúi đầu nhìn, thấy mặt Trần Phi nàng có chút kinh ngạc, không điểm son phấn, gương mặt vốn trắng trẻo ít đi nét quyến rũ xinh đẹp, ngược lại rất có phong cách.

Ngồi xổm xuống, Nhạc Sở Nhân nhìn kỹ gò má của nàng: “Không phải người muốn xuống tóc làm ni cô đấy chứ?”

Phật châu trong tay dừng lại, mấy giây sau Trần phi mở mắt ra, con ngươi trong trẻo, cũng bởi vì nàng mở mắt ra, vẻ này xinh đẹp lại trở về rồi: “Xuống tóc sẽ trở nên rất xấu, như vậy ta làm sao cạo tóc?”

“Vậy bây giờ ngươi đang làm cái gì?” Nhìn nàng vừa thông suốt, nàng mặc quần áo này hình như là mới mặc đồ ni cô.

“Trang điểm xinh đẹp như thế nào để làm bạn với Phật Tổ? Không thành tâm là mất linh.” Vừa nói xong, nàng đứng lên. Có thể quỳ đã lâu, thân hình có chút loạng choạng.

Nhạc Sở Shân đưa tay đỡ nàng, cũng thuận thế đứng lên, liếc mắt nhìn bàn thờ Phật, sau đó nói: “Cho nên ngươi tính sau này hàng ngày bầu bạn với Phật Tổ rồi hả?”. Thật ra Nhạc Sở Nhân cảm thấy chỉ cần hai người Phong Duyên Thiệu cùng Trần phi nói những lời từ trong đáy lòng, như vậy hoàn toàn có thể noi theo Dương quý phi.... Trước tiên, đem nàng đưa đến Tự Miếu làm ni cô, vài năm sau lấy một thân phận khác đón nàng trở về, như vậy tất cả thuận nước đẩy thuyền.

“Đời này, lòng của ta chưa từng thuộc về hắn. Hơn nửa đời trước ta thiếu hắn, nửa đời sau ta ở trước mặt Phật Tổ chuộc tội.” Nhìn Nhạc Sở Nhân, nàng cười đến gió nhẹ nước chảy. Hơn nữa trong ánh mắt kia hiện lên ngày thường trôi qua không thoải mái, đây là những lời nói thật tâm của nàng.

Nhạc Sở Nhân biết nàng nói hắn chính là Phong Triệu Thiên, mặc dù Trần phi đối với hắn không có tình, nhưng còn có nghĩa. Lòng của nàng chưa từng thuộc về hắn, nhưng thân thể thuộc đã thuộc về hắn. Cho nên hắn cho phép tim của nàng phản bội hắn, nhưng không cho phép thân thể cũng phản bội hắn.

Hiểu được lựa chọn của nàng, Nhạc Sở Nhân có chút cảm thán. Trần phi dứt khoác như thế người khác không thể sánh bằng, chỉ cần nàng quyết định chủ ý sẽ không sửa đổi, điều này làm cho Nhạc Sở Nhân rất yêu thích.

Một cuộc ‘ đổi trời ’, khiến cho rất nhiều người thay đổi theo. Trong lúc nhất thời phảng phất giống như đang nằm mơ, khiến Nhạc Sở Nhân có chút mê mang. Nàng nhìn chăm chú vào tất cả, giống như người ngoài cuộc, nhưng lại là người trong cuộc.

Nàng từng cảm thấy nàng đi tới thế giới này vì Phong Duyên Thương, nhưng xem ra, nàng đã tham dự vào lịch sử của quốc gia này.

Mặt trời chiều đã ngã về tây, Nhạc Sở Nhân cùng Đinh Đương đi chầm chậm trong hoàng cung, liên tục hai ngày nay, nàng và Phong Duyên Thương trở về phủ sau khi cửa cung đã đóng lại. Trong khoảng thời gian này chắc chắn hắn đang cùng Phong Duyên Thiệu ở Ngự Thư Phòng, không bằng nàng đến đó tìm hắn vậy.

Ngự Thư Phòng là nơi xử lý chính trị, hiện tại tùy ý nàng ra vào, trong thiên hạ, ngoại trừ nàng sợ rằng không có trường hợp đặc biệt nào.

Đi tới Ngự Thư Phòng, Đinh Đương dừng ở bên ngoài chờ, Nhạc Sở Nhân đi thẳng vào, không người nào ngăn cản.

Bên trong thư phòng, không có mùi hương phiêu đãng không tiêu tan của Long Tiên Hương mà tràn đầy mùi thơm của sách mực, rất dễ chịu.

Phong Duyên Thiệu một thân quần áo màu vàng ánh đỏ, bên trên thêu rồng vàng cưỡi mây, trang phục này cho thấy thân phận của hắn, mặc dù không phải Hoàng đế, nhưng cũng không khác Hoàng Đế là mấy.

Phong Duyên Thương mặc áo dài xanh nhạt, nhã nhặn bồng bềnh, giống như trên đám mây bay xuống, cùng hôm đó kẻ giết người và hắn tưởng như hai người.

Lúc Nhạc Sở Nhân đi vào, Phong Duyên Thiệu ngồi sau ngự án ở trên là một nhóm sổ con, Phong Duyên Thương ngồi phía bên trái trên ghế thái sư, cầm trên tay giấy viết thư, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh hắn chồng chất một đống lá thư.

“Ngũ Ca.” Lên tiếng chào hỏi với Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân lập tức đi tới chỗ Phong Duyên Thương.

“Còn có mấy bức thư nữa, đợi xử lý xong, chúng ta đi về.” Mắt phượng cười chúm chím nhìn Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương trước sau như một dịu dàng như gió.

Nhạc Sở Nhân gật đầu một cái: “Từ từ mà xem, không cần vội vàng.”Ngồi xuống một bên, cầm lấy tách trà Phong Duyên Thương đã uống uống một ngụm, cũng không quan tâm trà đã nguội.

Nghiêng đầu nhìn nàng một lát, từ đầu đến cuối bờ môi Phong Duyên Thương đều chứa đựng nụ cười, cặp mắt sâu thẳm kia phản chiếu gương mặt tuyệt mỹ kiều diễm của nàng, không có chỗ nào không hài lòng.

“Nhìn ta làm cái gì? Mau mau làm việc.” Nhìn lướt qua Phong Duyên Thiệu đang vùi đầu vào nhóm sổ con ở sau ngự án, Nhạc Sở Nhân khẽ nhíu mày nhìn Phong Duyên Thương.

“Ta thấy ngươi không yên lòng, đã nhìn thấy cái gì hoặc nghe nói cái gì rồi?” Hắn cười một tiếng, đẹp mắt muốn chết đi được.

Nhạc Sở Nhân không thể hơi giật giật mắt: “Ngươi lại có cái bí mật gì muốn cùng ta chia sẻ?” Hắn nói thế, như vậy nhất định đã xảy ra chuyện gì mới rồi.

Môi mỏng nhếch lên, hắn giơ tay lau nhẹ phía dưới cằm của nàng, sau đó nói: “Bắc Vương mấy ngày nữa sẽ tới đây, hiện tại sợ rằng đã vào biên giới Đại Yến.”

Vừa nghe hắn nhắc tới Bắc Vương, quả nhiên Nhạc Sở Nhân trợn to hai mắt, đầu năm đó Sứ giả Bắc Cương đã tới và cầm theo phong thư của Bắc Vương. Hắn có nói qua mùa xuân hoa nở sẽ tới Đại Yến chơi, đúng là hắn rất tuân thủ thời gian!

“Có thật hắn sẽ tới?? Nhưng mà chuyện nội bộ của chúng ta chỉ mới vừa kết thúc, tiếp đón hắn sẽ không luống cuống tay chân?” Nhạc Sở Nhân muốn nói là Phong Duyên Thiệu chỉ vừa mới ngồi lên vị trí Thái tử thay mặt Phong Triệu Thiên trị vì đất nước, vậy mà Bắc Vương đã tới rồi, nội bộ sẽ có bị rối loạn hay không.

“Yên tâm đi, sẽ không có đâu.” Phong Duyên Thương lắc đầu một cái, bộ dáng bình tĩnh không phải là dáng vẻ đã tính toán kỹ càng từ trước.

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, nghĩ đến Bắc Vương lấy sự tàn nhẫn khát máu âm độc mà nổi danh, cuối cùng cũng đã gặp được hắn, cũng không biết hắn có phải là kẻ ba đầu sáu tay.

Một người như vậy, nếu như không được gặp, sợ rằng nàng sẽ rất tiếc nuối.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, mục đích lần này Bắc Vương tới có lẽ không phải đơn giản thiết lập quan hệ ngoại giao, một người như vậy, làm sao có thể tốn sức lấy lòng người khác? Hiện tại tất cả không biết cho nên có chút không yên lòng.

Nhưng mà thấy Phong Duyên Thương và Phong Duyên Thiệu đều có dáng vẻ bình tĩnh như thế, Nhạc Sở Nhân có cảm giác có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều rồi.

Tế thế đường.

Hiện nay Tế thế đường làm ăn rất tốt, trong Hoàng thành nếu là người có tiền có thế muốn mua thuốc cầu lang trung đều tới nơi này, có bệnh hay không có bệnh ba ngày hai bữa cũng sẽ đến mua chút thuốc bổ giải nhiệt, điều này làm cho bọn họ trở thành khách hàng quen thuộc của tiệm.

Trên lầu hai, Nhạc Sở Nhân nghe Lâm thị báo cáo sổ sách. Tế thế đường không phải là nơi mua bán kiếm lời lớn, nhưng gần đây nửa tháng tiền lời cũng gần bằng hai tháng trước cộng lại.

Đương nhiên Nhạc Sở Nhân biết rõ ràng vì sao như thế, nhưng mà cũng không thay đổi điều gì, tất cả giá thuốc và phúc lợi đối với dân chúng cũng không thể giảm miễn. Tế thế đường nhất định phải giống như con thuyền trên dòng nước lũ bình ổn đi về phía trước, bất luận tác động nào cũng không thể rung chuyển nổi.

Lâm thị báo cáo khoảng một canh giờ, sau đó rời khỏi phòng, lúc gần đi không quên dặn dò Nhạc Sở Nhân nghỉ ngơi nhiều, không thẹn khi Nhạc Sở Nhân kêu nàng một tiếng chị dâu, Lâm thị thật sự rất quan tâm đến nàng.

Lâm thị rời đi, trong phòng chỉ còn mình nàng. Duỗi thẳng cơ thể, hơi ngửa ra sau nằm lên chiếc giường êm ái, xương cốt trên người đều kêu lên răng rắc vang dội.

Nhắm mắt lại, đôi mắt khô khốc được nghỉ ngơi, sau hai phút, nàng lập tức buồn ngủ.

Tinh thần buông lỏng, đang lúc mơ mơ màng màng, hương thơm thơm ngát của hoa lê thoảng qua chóp mũi. Bỗng dưng mở mắt, gương mặt trẻ con phóng đại cách mặt nàng mấy tấc đang nhìn nàng cười hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Mẹ nó, ngươi định làm chuyện xấu xa gì” Thấy rõ hắn là ai, Nhạc Sở Nhân trở mặt trong nháy mắt. Chợt ngồi dậy, gương mặt non nớt trắng xanh nhảy ra, tư thế anh tuấn vững vàng rơi xuống đất.

Nhạc Sở Nhân nhíu chặt lông mày hung hăng nhìn hắn, trời mới biết lúc nào hắn nhô ra.

Tròng mắt tinh xảo nhìn Nhạc Sở Nhân đang nổi giận, hắn cười rất vui vẻ. Trường bào mềm mại như nước tung bay trên người, vóc người cao lớn bả vai bền chắc, kết hợp với nụ cười khoa trương không kiềm chế nổi trên gương mặt trẻ con kia, dây buộc ở sau ót hắn đong đưa qua lại, cả người rất đáng chú ý. Ở trong đám người, hắn thuộc loại người chỉ cần liếc mắt sẽ yêu thích không thôi.

“Cái tên khốn kiếp này, tại sao ngươi lại tới đây? Lần này ngươi muốn gây chuyện gì nữa?” Nhìn hắn đang cười, Nhạc Sở Nhân hít sâu một hơi, đè lại hỏa khí đang dâng lên.

“Ta tới thăm ngươi đó, bản thiếu cảm thấy, chúng ta chia tay lâu như vậy, chắc chắn ngươi nhớ bản thiếu rồi.” Thân mình vừa chuyển động, bước chân có mấy phần phong lưu đi tới ghế ngồi, vung áo khoác ngồi xuống, động tác kia phóng khoáng vô cùng.

Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Sở Nhân nhướng đuôi mày, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn hắn: “Người tự mình đa tình là ngươi chứ không phải ta, nếu ta nhớ ngươi trừ khi ngươi chết đi.”

“Giống nhau, giống nhau cả, đó cũng là nghĩ, trong mắt bản thiếu đều giống nhau.” Hắn phất tay một cái, bộ dáng bàng quang.

“Bớt nói nhảm đi, cuối cùng ngươi tới đây làm cái gì? Lão nương ta mới làm mấy thứ đồ, mời nếm thử một chút?” Đứng lên, Nhạc Sở Nhân khoanh tay nhìn hắn, thân thể thon dài yểu điệu hấp dẫn, hắn hơi híp mắt không khách khí quét nhìn.

“Ta nói tới thăm ngươi mà ngươi không tin, bản thiếu không nghĩ ra lý do nào khác.” Buông tay, hắn tỏ ra rất vô tội.

“Hừ!” Híp mắt, Nhạc Sở Nhân bước đi thong thả, chăm chú nhìn hắn để tìm ra mục đích của hắn.

Vậy mà hắn vẫn luôn trưng bộ mặt tươi cười, dáng vẻ đáng yêu vui vẻ, đôi mắt một mí tinh tế làm cho cả người hắn toát lên sự thân thiết, nếu ném hắn trên đường cái, chắc chắn có nhiều tỷ tỷ nhà bên quan tâm tới hắn, thật sự làm người khác ưa thích.

“Không cần dùng đôi mắt giết người như vậy nhìn bản thiếu, chia tay lâu như vậy, ngươi cũng không nhớ bản thiếu, hơn nữa ở Quan Châu còn đem người của bản thiếu đuổi đi. Bản thiếu cũng không oán giận ngươi...ngươi cần gì phải trừng mắt với bản thiếu giống như ta thiếu nợ ngươi?” Hắn nhìn nàng nói, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, giọng điệu không nặng không nhẹ không nhanh không chậm.

“Ngươi không nói lão nương lại quên. Trừ Quan Châu, người của ngươi còn ở nơi nào nữa?” Khoanh tay nhìn hắn, thái độ bề trên rất có lực uy hiếp.

“Cái này bản thiếu cần suy nghĩ một chút rồi.” Dứt lời, hắn khẽ chu mỏ, giống như cố ý làm bộ đáng yêu, nhưng thật ra thật đáng yêu.

“Tốt nhất ngươi thành thật khai báo, sau đó mau đem những người đó rời đi, nếu không, lần sau ta sẽ xuống tay không lưu tình.” Nhìn bộ dáng hắn, Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, làm bộ đáng yêu nàng cũng biết làm, hơn nữa chắc chắn đẹp hơn hắn!

“Theo như ngươi nói, lần đó ở Quan Châu vì cho bản thiếu mặt mũi ngươi mới không động thủ hả? Ai nha, thật cảm động quá.” Hắn làm dáng vẻ thụ sủng nhược kinh nhưng trong mắt Nhạc Sở Nhân, bộ dáng đó cực kì đê tiện bỉ ổi.

“Ngươi cố ý chạy tới đây để khiêu khích ta? Tiểu tử khốn kiếp, ngươi khiêu khích thành công.” Nhạc Sở Nhân làm bộ mặt lạnh, cất bước đi về phía hắn, cánh tay vòng ở trước ngực buông xuống, kế tiếp nàng muốn động thủ.

“Ngươi thật sự tức giận? Bản thiếu thật sự không phải tới khiêu khích ngươi, hôm nay mới tới Hoàng Thành nên cố ý tới thăm ngươi một chút.” Ngồi bất động trên ghế, nhìn Nhạc Sở Nhân đến gần, hắn cười cực kỳ rực rỡ, giải thích những lời đó giống như không có thành ý.

“Hôm nay vừa tới? Cuối cùng làm sao ngươi tới đây?” Dừng lại trước mặt hắn, ngón tay Nhạc Sở Nhân chuyển động, không biết cầm thứ gì trong tay.

Liếc mắt nhìn tay của nàng, hắn ngửa đầu cười híp mắt nhìn nàng, “Xem ngươi.”

Hừ lạnh một tiếng, Nhạc Sở Nhân giơ tay ném thứ trong tay cho hắn, lần này hắn không dám tùy ý đón nhận, khẽ vận lực lập tức trong nháy mắt ghế và hắn lui về phía sau. Cái ghế kia giống như bị sợi tơ kéo đi, lung lay tránh thoát.

Vài viên thuốc màu đen rơi xuống nơi hắn vừa đứng, hóa thành một vũng nước ngay sau khi tiếp xúc với mặt đất, mặt đất bị ăn mòn nhanh chóng, phát ra tiếng vang xèo xèo lạp lạp, trong chớp mắt sàn nhà lộ mấy lỗ thủng.

Nhìn xuống mặt đất, gương mặt non nớt tràn đầy may mắn: “Càng ngày càng độc ác.” May mắn hắn tránh thoát, nếu không hắn ăn khổ.

“Hừ, tại sao lần này không nhận lấy hả?” Nâng khóe môi, nàng rất hài lòng khi làm cho hắn sợ.

“Không phải lúc nào bản thiếu cũng đần như vậy, vật của ngươi cùng bản thiếu không cùng một đường.” Khoát khoát tay chỉ, ngón tay thon dài đẹp mắt.

“Lão nương ta còn có rất nhiều vật mới mẻ, nếu ngươi không đi, ta cho ngươi nếm thử một chút?” Nói xong, tay lại sờ bên hông, rõ ràng muốn lấy thứ tốt cho hắn nếm thử.

“Được, được, được lắm, bản thiếu đi ngay bây giờ. Đem thứ tốt gì đó của ngươi cất cho kỹ, hiện tại bản thiếu không muốn thử, đợi khi có cơ hội, chúng ta thử.” Đứng lên, hắn phủi nhẹ áo khoác, động tác cực kỳ tự nhiên.

Nhạc Sở Nhân hơi hả hê nhìn hắn, đúng thật nàng muốn cùng hắn luận bàn một chút. Nếu ông trời mở to mắt, sẽ cho hắn lập tức về chầu trời thôi.

Đến gần nàng, mặt mày hắn có mấy phần thâm ý nhìn nàng quét một vòng, sau đó chậc chậc hai tiếng nói: “Có một chuyện bản thiếu luôn luôn rất hiếu kỳ, phu quân của ngươi, Cần Vương, có phải không được hay không?”

Nhạc Sở Nhân nheo mắt: “Ngươi quản quá nhiều.”

“Ha ha, hắn thật không được a! Đáng tiếc cho người như hoa như ngọc như ngươi, chậc chậc, đáng tiếc.” Cười to, hắn rất vui vẻ.

Nhạc Sở Nhân hừ lạnh, chợt giơ tay lên vỗ vai hắn. Phản ứng của hắn nhanh hơn, bắt được cổ tay nàng khi tay nàng cách bả vai hắn mấy tấc, khẽ dùng sức kéo Nhạc Sở Nhân vào trong ngực, một cánh tay khác vòng chắc hông của nàng, tất cả động tác làm liền một mạch không chút nào ngắt quãng.

Nhìn người trong ngực, con mắt hắn u ám: “Hắn không xứng với một nữ nhân như ngươi. Đi theo bản thiếu được không? Ngươi muốn cái gì bản thiếu cũng có thể cho ngươi.” Nhỏ giọng nói, âm thanh đầy lôi cuốn.

Bị hắn siết chặt lấy,với sức lực của Nhạc Sở Nhân không thể tránh được, ngẩng đầu nhìn hắn, nghe lời hắn nói, khóe môi tràn ra nụ cười xán lạn, má lúm đồng tiền nhàn nhạt, con mắt hắn sâu hơn.

“Cái gì ngươi cũng có thể cho? Ta muốn đem bột mì trùm lên người ngươi trụng dầu cũng được?” Con ngươi sáng trong, lời nàng nói ra cũng rất ác độc.

“Ngươi, nữ nhân này, thật ngoan độc!” Tầm mắt hắn dừng lại ở ánh mắt cùng môi đỏ mọng của nàng, hô hấp của hắn rối loạn một nhịp.

Mặt mày cong cong cười một tiếng, ngay sau đó thân thể nàng dùng sức đụng mạnh hắn một cái, hắn còn chưa kịp cảm thụ sự mềm mại kia, lồng ngực đã đau xót.

Buông nàng ra, Nhạc Sở Nhân thuận thế lui về phía sau mấy bước, nhìn mặt hắn trở nên trắng bệch, ngạo mạn phủi áo quần trên người dù không có chút bụi bẩn: “Chiếm tiện nghi của lão nương? Ngươi còn non lắm.” Khắp nơi trên người nàng đều cất giấu đồ, hắn nghĩ bóp chặt hông nàng thì nàng không động đậy được rồi hả?

“Cái nữ nhân này….. “ Cuối cùng lườm nàng một cái, một tay hắn che ngực, giống như trận gió theo cửa sổ rời đi. Cửa sổ lúc mở lúc đóng, trong phòng chỉ còn lại một mình Nhạc Sở Nhân.

“Hừ!” Hướng về phía cửa sổ hừ lạnh một tiếng, Nhạc Sở Nhân nâng cổ tay lúc nãy bị hắn nắm, cổ tay đã bị tím bầm, hơn nữa dấu tay in rất rõ ràng.

Nàng muốn dùng băng gạc quấn cổ tay lại, không muốn Phong Duyên Thương nhìn thấy. Nhưng quấn băng gạc ngược lại rõ ràng hơn, vì vậy cố gắng hết sức đưa tay vào trong tay áo, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn nhìn thấy.

Nắm tay nàng, đôi mắt thâm trầm nhìn cổ tay tím bầm in rõ dấu tay của nàng, một hồi lâu mới giương mắt nhìn nàng: “Người nào làm?”

Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi: “Tên bát đản Vu Giáo Na Giáo Thánh Vương, hắn trở về rồi.”

“Sau đó?” Hắn nhàn nhạt hỏi tiếp, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng Nhạc Sở Nhân biết hắn đã tức giận.

“Sau đó ta hạ độc hắn. Ta không sao, vốn là hắn không dám bắt ta, là ta dùng ngân châm chuẩn bị đánh lén hắn, nhưng động tác quá chậm bị hắn nên bị hắn bắt được.” Lại nói nàng cũng rất buồn bực, động tác nhanh nhất của nàng đối với họ lại là động tác chậm.

“Đau không?” Phong Duyên Thương không hỏi nữa, cúi đầu nhìn cổ tay nàng, che dấu đôi mắt lo lắng.

“Không đau! Đúng rồi, Bắc Vương khi nào tới?” Đổi đề tài, Nhạc Sở Nhân thuận thế thu tay lại, sau đó dựa người về phía sau, đem cặp chân gác lên đùi hắn.

“Ba ngày sau.” Ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn như nước, khôi phục lại dáng vẻ vốn có.

“Rất nhanh. Đến lúc đó nhất định mang theo ta, ta phải nhìn nhân phẩm của Bắc Vương một chút.” Nhân vật như vậy không gặp, thật sự rất uổng.

“Đương nhiên phải mang ngươi đi cùng, mật vệ báo, bên cạnh Bắc Vương có mấy người mờ ảo vu giáo giáo đồ, cần ngươi tận mắt nhìn mới được.” Dù sao bọn họ đều không thể khẳng định.

Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân cảm thấy chuyện này có chút ly kỳ: “Vu giáo có ở khắp thiên hạ, bên cạnh Bắc Vương cũng có người của bọn họ. Tiểu Thương tử, ngươi cảm thấy, có phải vu giáo muốn thay đổi triều đình thống nhất giang sơn hay không? Tại sao khắp nơi đều có bọn họ.”

Phong Duyên Thương khẽ gật đầu, đôi tay khoác trên đùi của nàng nhẹ nhàng nắm: “Cũng có khả năng. Vu giáo quá mức thần bí, thật sự rất khó dò xét.”

“Chính bọn họ khống chế Nam Cương Bắc Cương, ngươi cũng không cần lo lắng. Có ta ở đây, bọn họ không uy hiếp được Đại Yến.” Nhấc chân khẽ đá bụng hắn hai cái, mặt mày cong cong an ủi.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, ánh mắt như nước. Bỗng dưng, hắn nghiêng người ép tới nàng, Nhạc Sở Nhân ngửa người ra sau, trong nháy mắt hai người biến mất ở bên giường.

Ba ngày sau, Bắc Vương tới Hoàng Thành. Phong Duyên Thiệu đứng ở Quảng Hoa môn nghênh đón, sau lưng là chúng triều thần cùng phu nhân trang nghiêm, như thể nghênh đón khách quý, cũng giống như bạn bè tụ hội.

Đứng ở hàng đầu bên trái, Nhạc Sở Nhân mặc váy dài dòng chính, lộ ra cái cổ trắng nõn, bởi vì cổ áo thấp nên cảnh đẹp như ẩn như hiện.

Nàng không có thói quen ăn mặc lộ ngực một mảng lớn như vậy, chỉ là từ trước đến nay đến Quảng Hoa môn thấy tất cả triều thần phu nhân cùng với Diêm tô đều như vậy, nàng xem như không thấy.

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, một số triều thần cùng với phu nhân có chút nóng chịu không nổi.

Một lúc lâu sau, một công công báo Bắc Vương đã đến. Phong Duyên Thương ra lệnh một tiếng, mọi người đi ra Quảng Hoa môn, đối diện, đoàn ngựa thồ đông nghịt tiến vào tầm mắt. Một đoàn ngựa đen chuyển động tại nơi đây khiến cho người ta không khỏi rùng mình, người Bắc Cương quả nhiên hiếu chiến. Bắc Vương ngàn dặm xa xôi đến, không ngờ lại không có xa giá, giống vệ binh cưỡi ngựa đến, điều này khiến cho người ta không thể xem thường hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 2 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status