Bí thư trùng sinh

Chương 2752: Dùng khí dùng ba mươi sáu kế (1)

Trở lại thành phố Rừng Mật, tâm tình của Sầm Vật Cương thật sự không tốt, tình hình Lỗ Đỉnh Thành khốn khổ đã được chứng thật. Dựa vào những gì Sầm Vật Cương quen thuộc với Lỗ Đỉnh Thành, lão biết rõ chuyện này căn bản là không nhỏ. Lỗ Đỉnh Thành đầu tư quá lớn, nếu như có vấn đề, căn bản là một sự kiện lớn ảnh hưởng đến cả thành phố Linh Long.

Nhưng Lỗ Đỉnh Thành sao lại phải bỏ chạy? Chẳng lẽ vấn đề thật sự đến tình trạng không thể nào thu thập rồi sao?

- Bí thư Sầm, ngài ăn chút cơm đi thôi, giữa trưa ngài chưa ăn gì, như vậy là không được. Thư ký khẽ đi đến bên người Sầm Vật Cương, sau đó đưa một hộp cơm ra trước mặt.

Sầm Vật Cương thật sự không có tâm tình muốn ăn, hắn nhìn thoáng qua cà mèn cơm, sau đó phất tay cho thư ký lấy ra rồi khẽ hỏi: - Phía thành phố Linh Long bên kia có báo cáo đến không?

- Còn chưa có, bí thư, nếu không thì tôi thúc giục bọn họ nhé? Thư ký nhìn bộ dạng mệt mỏi không chịu nổi của Sầm Vật Cương, sau đó khẽ đề nghị.

Sầm Vật Cương lắc đầu, lão căn bản không biết nên làm thế nào cho phải với cục diện thành phố Linh Long vào lúc này. Lão nhìn ánh mắt ân cần của thư ký, sau đó khoát tay áo nói: - Cậu ra ngoài trước đi, cơm cứ để lại tôi ăn, khi nào thành phố Linh Long có báo cáo thì nhanh chóng đưa đến cho tôi.

Thư ký đi ra ngoài, sầm vật cương mở cà mèn cơm ra, bên trong cơm chiên thập cẩm được chuẩn bị khá tốt, có trứng gà vàng óng, gạo thơm ngon.

Sầm Vật Cương nhìn món cơm chiên trứng mà mình thích, xem ra tiểu tử thư ký này cũng có chút tâm tư. Nếu là trước kia cho dù có ra bên ngoài ăn cơm xã giao, Sầm Vật Cương cũng sẽ ăn món cơm chiên này, thế nhưng bây giờ lão thật sự mất đi khẩu vị.

Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi cầm điện thoại gọi cho một số máy quen thuộc, sau khi nói vài câu với đối phương, lão cười nói: - Chủ nhiệm Trình, tôi đã xem qua văn kiện anh gửi đến, bây giờ thế cục bên ngoài rối ren như vậy sao?

- Bí thư Sầm, với quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng không có gì phải giấu anh. Dựa theo suy đoán của chúng tôi, bây giờ bên ngoài khẳng định xảy ra khủng hoảng kinh tế, thế nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Nhưng đây là chuyện tốt với chúng ta, ít nhất nó cũng ức chế quá trình tăng trưởng quá nhanh vào hiện tại, phá vỡ xu thế kinh tế bọt biển. Chủ nhiệm Trịnh căn bản là chuyên gia ở phương diện này, tuy không nói nhiều nhưng cũng rất có lực.

Sầm Vật Cương nghe lời phân tích của chủ nhiệm Trịnh và hiểu đây là chuyện tốt. Khi lão đang định cúp điện thoại thì chủ nhiệm Trịnh giống như nghĩ ra điều gì đó: - Bí thư Sầm, lần này lực tác động dù thật sự rất sâu thế nhưng cũng là cơ hội, các anh cần phải nắm thật chặt. À, các anh cần chú ý một chút, những thành phố chú trọng bất động sản và năng lượng sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề.

"Bị ảnh hưởng rất nặng nề!" Gương mặt Sầm Vật Cương chợt trở nên cực kỳ khó coi, thành phố Linh Long tuy có chút trọng vào các sản nghiệp khác, thế nhưng lão hiểu rõ cơ sở phát triển của thành phố Linh Long, trên thực tế vẫn là bất động sản và năng lượng. Lão nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Linh Long mà không khỏi cảm thấy trong lòng xiết chặt.

Thành phố Linh Long sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn đấy chứ?

Khi Sầm Vật Cương suy nghĩ như vậy, điện thoại của lão chợt vang lên. Lão nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó trầm giọng nói: - Tôi là Sầm Vật Cương.

- Bí thư Sầm, phòng tổ chức có cho ra văn kiện về điều chỉnh nhân sự hai chức vụ, ngài có muốn xem qua không? Giọng nói của Văn Thành Đồ xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Sầm Vật Cương.

Tuy lúc này Sầm Vật Cương không quan tâm đến nhân sự, thế nhưng lão vẫn trầm giọng nói: - À, anh mang đến cho tôi.

Hai phút sau Văn Thành Đồ đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, hắn đưa văn kiện trong tay cho Sầm Vật Cương xem qua một lượt rồi nói: - Bí thư Sầm, trải qua nghiên cứu khảo sát của phòng tổ chức tỉnh ủy, tôi cảm thấy những đồng chí lần này có năng lực khá tốt, công tác trước kia cho ra thành tích không nhỏ, thế nên đề nghị tổ chức sử dụng trọng điểm.

Sầm Vật Cương nhìn qua văn kiện, những cái tên trong đó rất quen, lão biết rõ những người này sở dĩ được cho vào đây cũng là vì có người nâng đỡ, nhưng bây giờ lão không có tâm tư xem thêm. Lúc này ở trước mặt Văn Thành Đồ, lão cũng không muốn để cho Văn Thành Đồ thấy rõ tâm tư của mình, dù sao lão và Văn Thành Đồ cũng không có quan hệ quá sâu.

- À, chuyện này chúng ta cứ đợi một chút. Sầm Vật Cương nói làm cho Văn Thành Đồ không khỏi sững sờ, hắn không ngờ đề bạt người một nhà mà Sầm Vật Cương còn muốn chờ đợi. Chẳng lẽ chính mình không nắm đủ độ nặng trong danh sách này, thế nên làm cho bí thư Sầm không vui sao?

Trong lòng bốc lên một làn khói đen, Văn Thành Đồ không khỏi trầm giọng nói: - Bí thư Sầm, tôi cảm thấy cũng nên điều chỉnh một chút, phó chủ tịch thường ủy Lý Thành Long của thành phố Linh Long nên được gia tăng trọng trách. Gần đây vị trí chủ tịch thành phố Thanh Chuyên còn chưa được quyết định, tôi cảm thấy đồng chí Lý Thành Long phù hợp với vị trí này, ngài thấy sao?

"Chủ tịch thành phố Thanh Chuyên?" Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Văn Thành Đồ, trong lòng thầm cười nhạt. Thầm nghĩ anh cảm thấy bầu không khí giữa tôi và Vương Tử Quân quá bình tĩnh ôn hòa, thế nên anh muốn là người thay tôi châm ngòi nổi gió sao? Anh cũng quá coi thường tài nghệ của Sầm Vật Cương tôi rồi. Nếu như Sầm Vật Cương còn là một vị đại tướng chỉ tay quyết định giang sơn, như vậy Văn Thành Đồ anh căn bản không dám châm ngòi ly gián giữa tôi và Vương Tử Quân. Rõ ràng anh vì đạt đến mục đích của mình mà không chịu chiến đấu công tác, chỉ biết châm ngòi ly gián mà thôi.

Sầm Vật Cương dùng dư quang khóe mắt nhìn Văn Thành Đồ, lão cố gắng áp chế cảm giác chán ghét của mình, sau đó thản nhiên nói: - Chuyện này không nên gấp, chờ sau đó rồi tính.

Văn Thành Đồ nhìn gương mặt lạnh như băng của Sầm Vật Cương, hắn do dự giây lát rồi cười nói: - Vậy thì để sau rồi tính.

Nói thật, trước kia Sầm Vật Cương căn bản tình nguyện để cho Văn Thành Đồ ở lại trong phòng làm việc của mình, thế nhưng bây giờ lão cần bầu không khí yên tĩnh. Vì vậy sau khi chần chờ giây lát thì lão nâng ly trà lên uống.

Văn Thành Đồ nào không hiểu đạo lý nâng trà tiễn khách? Hắn nhìn Sầm Vật Cương nâng ly trà lên, thầm cảm thấy không thoải mái. Dù sao hắn cũng là phó bí thư, cho dù bây giờ mình đi theo Sầm Vật Cương, anh cũng không nến đối đãi với tôi theo kiểu như vậy.

- Bí thư Sầm, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Văn Thành Đồ cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng tươi cười nói với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương nhìn nụ cười của Văn Thành Đồ mà gật đầu, cũng không nói lời nào. Khi cửa phòng đóng lại nặng nề, Sầm Vật Cương thầm nghĩ đến phương diện rốt cuộc tình huống ở thành phố Linh Long xấu đến mức nào. Lão do dự giây lát, thế nhưng sau đó lại không chịu gọi cho một số máy mà đã lâu mình chưa liên lạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status