Bồ công anh nở muộn

Chương 25: Tớ Thích Cậu

Thần tượng của lòng tớ, cậu ăn gì mà cool ngầu dễ sợ vậy? Cậu biết hay không, chỉ một câu nói đó của cậu cũng đủ khiến trái tim tớ điêu đứng và tâm hồn tớ lâng lâng hạnh phúc như đang trôi dạt lơ lửng trên chín tầng mây.

Võ Đình Nguyên Anh trong mắt người khác như nào tôi không rõ, còn trong mắt tôi cậu ấy lúc nào cũng ngầu, kể cả khi gương mặt thâm tím cậu ấy vẫn cứ đẹp trai một cách lạ lùng. Quản lý P547 đã kịp lên tiếng trấn an fan rằng Nguyên chỉ bị vấp nhẹ, tôi ghét kiểu người dám làm nhưng không dám nhận như ông ta, tiếc rằng tôi chẳng thể làm gì ngoài im lặng.

Tôi mua cho Nguyên một hộp urgo, đền bù hộp urgo cậu ấy làm rơi trên chiếc ghế ở bến xe buýt mà Mẫn Tiên đã không cho tôi trả lại. Mấy miếng urgo mới tôi mua hình thù cute vô đối, thế nhưng chị Tiên và bạn Trường cứ chê đồ trẻ con chứ, có mỗi Nguyên khen dễ thương thôi, bạn vẫn dùng như thường.

Thời điểm ấy, thú vui của tôi cũng giống như mấy bạn trong nhóm fan, hằng ngày đều rình mò Nguyên để chụp ảnh nhoay nhoáy. Kiểu cái mặt dán urgo hình ngộ nghĩnh nó đốn tim không tả nổi ý, mỗi lần chụp trộm được bức nào đó hay ho tôi lại chui vào bụi rậm phía sau lớp học, có lần ngồi ngắm rồi cười sướng một mình, có lần không may bị ai đó bắt gặp. Cậu ấy đập vào lưng hại tôi giật nảy, nhân lúc tôi còn ngơ ngác thì cướp luôn điện thoại.

-"Trả tớ đây, điện thoại tớ mà!"

Tôi cau có đòi máy, cậu ấy lý luận.

-"Nhưng cậu xâm phạm đời tư của tớ, tớ có quyền kiểm tra."

-"Đầy người xâm phạm đời tư của cậu đấy thôi, cậu đi mà kiểm tra họ ý."

-"Tớ không có hứng."

-"Câu đó của cậu có thể sẽ khiến tớ hiểu nhầm rằng so với những bạn khác thì cậu có hứng thú đặc biệt với tớ đấy."

Tôi trêu, Nguyên thản nhiên đáp.

-"Vậy cậu cứ hiểu thế đi!"

Hiểu thế để mà ăn dưa bở của cậu à? Còn lâu nhé! Tôi mải ngẩn ngơ chả để ý cậu ấy mở mục video từ lúc nào, đang chăm chú xem clip tôi tự ghi hình để tham dự cuộc thi cover vũ điệu trong MV của nhóm P547. Mới chỉ là clip quay thử nên tôi mặc đồ ngủ thỏ bông ở nhà, má thì dán sticker có chữ ký thần tượng, đầu tóc thắt nơ thắt bím lộn xộn trông không khác gì con điên cả.

Đó chắc là lý do vì sao Nguyên cười đến không ngậm được miệng, tôi bực bội đòi lại máy thì cậu ấy giấu nhẹm ra đằng sau. Tôi theo phản xạ đưa tay ra sau lưng cậu ấy cố giành đồ của mình, giật chán chê mê mỏi không được, lúc định buông xuôi mới phát hiện ra chúng tôi đang ở trong tư thế rất kỳ quái, tôi như kiểu ôm cả người cậu ấy vậy, còn cằm Nguyên thì đang đặt trên đỉnh đầu tôi.

Ngượng chín người, tôi vội nhảy sang bên cạnh. Nguyên búng nhẹ trán tôi, đoạn mở thêm điện thoại của cậu ấy, đối chiếu hai phần trình diễn của chúng tôi với nhau.

-"Cậu đếm xem cậu thực hiện được mấy động tác đúng nhịp? Thế này giải khuyến khích cũng không với tới được chứ đừng nói giải nhất."

Đâu cần phải phân tích, tôi chả biết thừa tôi nhảy ngu ấy, tôi tham dự game chỉ vì muốn ủng hộ thần tượng của mình thôi. Còn cái giải nhất là một cặp vé xem phim đôi với trưởng nhóm P547 tôi nào có dám mơ.

-"Tớ sẽ dạy cậu, bắt đầu từ chiều nay."

Nguyên quyết luôn, còn chẳng cho tôi cơ hội để ý kiến ý cọ. Nguyên chọn phòng tập đơn ở khu dành cho học sinh đặc biệt, mỗi phòng như này tuy chỉ thiết kế dành cho một người, nhưng hai người tập cũng không quá chật, nói chung khá thoải mái. Hai tuần đầu tiên Nguyên khá vất vả với tôi, kiểu chân tôi lúc nào nó chả loạng choạng như thế, nhảy nhìn như con gà. Sang tuần thứ ba tôi có tiến bộ, nhưng vẫn bị người ta mắng.

-"Kiều Anh, cậu toàn vào sai nhạc."

Lòng tôi chợt ảm đạm, giá như tôi có thể nghe được nhạc để vào đúng.

-"Tớ xin lỗi, tớ sẽ tập trung hơn."

Nguyên khá tinh ý, mỗi lần tâm trạng tôi bất thường cậu ấy liền nhận ra rất nhanh. Bạn lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho tôi, đưa nước cho tôi, đợi tôi uống xong mới dịu dàng dỗ tôi nhảy lại. Tôi đợi lúc cậu ấy đi chỉnh lại nhạc ở laptop thì lén lấy máy trợ thính trong túi ra đeo vào tai rồi xoã tóc xuống. Lần này, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn. Cuối buổi, lúc hai đứa mệt nhoài ngồi bệt xuống sàn, cậu ấy còn hỏi.

-"Cậu sẽ giành giải nhất chứ?"

-"Tớ...tớ không biết nữa...tớ cũng không chắc, kỹ thuật của tớ còn chưa tốt, với cả nhiều bạn nữ tham dự lắm."

-"Tuy thế nhưng cậu vẫn có lợi thế riêng mà."

-"Lợi thế gì cơ?"

-"Lợi thế là cậu rất xinh, xinh cực kỳ luôn. Nhìn riêng cái mặt thôi đã muốn cho giải nhất rồi."

Eo, đùa hay thật thế ông nội? Cứ phải làm người ta ngượng chín hồng chín đỏ mới chịu được à? Tôi xấu hổ bấu tay Nguyên một cái, cậu ấy thắc mắc.

-"Cậu hết thích Thái chưa?"

Thế mà cũng hỏi, tôi có thích đâu mà hết. Cơ mà nói người ta cũng chẳng tin, tôi đáp hết thích rồi luôn cho nhanh. Nguyên cười rạng rỡ, nhưng không lâu sau đó lại xị mặt, giọng điệu trách móc.

-"Vậy bao giờ thì cậu hết thương hại một đứa trẻ mồ côi như tớ?"

Sao tôi oan ức thế nhỉ? Sao Nguyên lại tin Thái hơn tôi? Nhưng dẫu sao hai người đang ở chung ký túc xá, nếu có tranh chấp xảy ra tôi sợ họ lại bị quản lý đánh. Lo cho Nguyên nên tôi đưa tay che miệng cậu ấy, nghiêm túc yêu cầu.

-"Nguyên à, tớ biết tớ sai rồi nên cậu tha thứ cho tớ nhé! Tớ không thích cậu nhắc lại chuyện này nữa, được không?"

Nguyên khẽ gật đầu, đoạn thơm nhẹ một cái vào lòng bàn tay tôi. Cậu ấy còn hơi dùng răng nhá nhá nữa chứ, đểu cáng, bị tôi bóp má cho một trận mới chịu ngoan. Vì sợ bị mọi người chú ý nên chúng tôi thường không về cùng nhau, một trong hai đứa tôi sẽ rời phòng tập trước đứa còn lại tầm chục phút.

Hôm nay tôi là người về sau, ra tới cổng trường thì bắt gặp Misu cùng hội bạn đang rủ nhóm P547 đi ăn mừng vì họ vừa nhận được tin Misu đã lọt vào top 10 cuộc thi thiết kế học đường. Đã có kết quả rồi sao? Tôi vội mở máy điện thoại vào mạng xem, cái thời khắc máy load vào trang web của cuộc thi tay tôi run đến lạ, lòng bàn tay đổ mồ hôi như nước.

Những dòng chữ dần dần hiện lên, bộ váy của Ánh Dương nhận được bình chọn cao nhất, bộ váy của bạn Huỳnh Anh được cao điểm nhất là người thứ hai lọt top, người thứ ba vào đêm chung kết là bạn Hoàng Anh, người thứ tư là bạn Mai Thương, và cho đến hết danh sách cũng không có tên tôi. Tôi từng thi trượt rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào buồn đến thế, bởi tôi đã dành toàn bộ tâm huyết của mình cho chiếc váy đó.

-"Kiều Anh, đi ăn mừng với chúng tớ không?"

Misu tốt bụng rủ tôi, Nhã Thanh trưởng FC P547 chen vào.

-"Ôi Kiều Anh trượt buồn bỏ xừ đi được, làm gì có tâm trạng ăn, nhỉ Kiều Anh nhỉ? Đi mất vui."

Tôi biết bạn đang nói sự thật thôi, nhưng kiểu cảm giác cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng. Tôi không dám ngẩng mặt lên, tại tôi sợ đối diện với Nguyên. Tôi sợ cậu ấy sẽ thất vọng về tôi, về một đứa kém cỏi như tôi.

-"Cảm ơn Misu mời tớ, nhưng tớ có việc bận phải về trước."

Tôi cố giữ bình tĩnh để đáp, sau đó lao thật nhanh ra khỏi cổng trường. Tôi bắt chiếc xe buýt đến sớm nhất, nhưng không xuống tại bến nhà mình mà qua thăm mẹ tôi. Những lúc như thế này, tôi thực sự muốn tìm mẹ, để khóc. Tôi tháo chiếc máy trợ thính ra, cẩn thận bỏ vào túi, ngồi dựa vào gốc xoài gần chỗ mẹ, nức nở từng cơn.

Khóc lóc chán chê mê mỏi, ngẩng đầu lên tôi chợt thấy trên mộ mẹ có một bó hoa cúc còn tươi. Ngó sang vườn bên kia, cũng có một bó hoa cúc nữa, Nguyên đang ở bên đó, chăm chỉ xén cỏ thành hàng đều tăm tắp. Đoạn, cậu ấy lại vòng qua bên này, xén tiếp cỏ ở khu tôi đang ngồi.

Cậu ấy không nói gì cả, chỉ lặng thinh làm việc, vậy mà chẳng hiểu sao tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều. Tháng ba năm đó, tôi rất biết ơn vì trong lúc tôi thất thểu suy sụp, cậu ấy đã đến bên cạnh tôi. Tháng mười hai năm nay, tôi lại thấy biết ơn một lần nữa, khi cậu ấy ra mặt bênh vực tôi, bắt Misu cắt tóc. Misu tái mặt năn nỉ Nguyên cứ quay như thường rồi sau đó dùng kỹ xảo. Thông minh thật đấy, thế mà lúc tôi đóng thế chả thấy bạn đề xuất ý tưởng.

-"Dùng kỹ xảo không chân thực."

Nguyên đáp, sau đó cho Misu thêm sự lựa chọn nữa, là cảnh sau để tôi đóng thế luôn rồi quay từ xa. Misu đành chọn hi sinh ít tóc ở đuôi, vì cảnh đó là cảnh hôn, nam thứ cưỡng hôn nữ chính. Tôi chỉ đọc miêu tả thôi mà đã thấy nóng hết cả máu rồi.

-"Đi ra đi mà chuẩn bị quay."

Tôi quát Nguyên, cậu ấy nhã nhặn thương lượng.

-"Nếu cậu không thích, tớ sẽ không đóng."

-"Có gì mà không thích? Còn đang mong được chiêm ngưỡng để mở rộng tầm mắt ấy chứ."

Tôi nói kiêu, Nguyên lừ mắt rồi véo nhẹ vào má tôi một cái, đoạn đi ra trao đổi với đạo diễn. Tôi ngồi buồn chán với bừa tập kịch bản cũ trong thùng xốp đọc cho vui, tự dưng sững người khi đọc tới dòng.

"Nam chính nữ chính ôm hôn nhau trên ghế sô pha, nam chính nằm bên trong vòng tay qua ôm nữ chính, còn nữ chính để lưng trần."

Đó chẳng phải là cảnh tôi nhìn thấy trong phòng làm việc của Nguyên hay sao? Rốt cuộc tôi đã khóc điên loạn chỉ vì một cảnh phim thôi sao? Đã vậy thì tôi nhất định phải xem cảnh đó mới được. Tôi vội quay sang hỏi trợ lý quay phim, tiếc rằng em ấy đáp.

-"Chị ơi không có đâu, sếp chẳng bao giờ đóng cảnh thiếu vải cả."

-"Nhưng kịch bản rõ ràng..."

-"Đâu em xem...a...kịch bản là nam chính nữ chính mà chị, anh Nguyên là nam thứ, đây, cảnh đó đây chị. Hôm đó quay ở phòng sếp, chôm luôn cái đồng hồ xịn của sếp đeo cho nam chính cho oách."

Ôi! Thật trớ trêu! Nếu thời gian quay lại nhất định tôi sẽ xem đến lúc đạo diễn hô "cắt" để đỡ phải u buồn khổ sở. Bất giác tôi cứ cười tủm hoài, đoạn cưỡng hôn hiện tại của Nguyên cũng không làm tôi thấy khó chịu nữa, chỉ là, do tôi không muốn nhìn nên cởi cái áo khoác cậu ấy buộc dưới chân mình ban nãy, tập tễnh đi về phía lều dựng tạm của đoàn làm phim.

Tôi nằm một lúc thì Nguyên qua, cậu ấy ngồi xoa chân cho tôi. Chân tôi vẫn tê cứng, kiểu véo vào còn chả thấy đau. Hình như Nguyên xoa một lúc không có hiệu quả nên cậu ấy đột ngột kéo mép áo lên rồi áp lòng bàn chân tôi vào phía bụng mình, đoạn lại bỏ mép áo xuống bọc xung quanh. Tôi cảm nhận được da bụng của cậu ấy rất ấm, thực sự vô cùng ấm. Tôi không nỡ rút chân ra, nhưng tôi cũng hơi bối rối, không biết tư thế hiện tại của chúng tôi có sai sai gì không?

-"Tớ vừa bị mất bốn mươi triệu tiền đóng thế vì cậu!"

Tôi cố ý lảng sang chuyện khác, Nguyên rút ví ra ném thẳng vào mặt tôi, thở dài đáp.

-"Đó, toàn bộ thẻ tín dụng của tớ ở trong đó. Tớ thuê cậu đóng thế cả đời, được không? Đóng vai vợ tớ!"

Nghe lãng mạn ra phết đấy, nhưng sao tớ bị dị ứng với cái cụm từ "đóng thế" vậy nhỉ? Vì đâu "vai diễn" quan trọng nhất trong cuộc đời tớ, vai làm vợ, tớ lại phải đóng thế?

Chi bằng tôi cứ đóng chính cái vai bạn thân của người nổi tiếng còn hơn. Dù sao trong lúc tôi đau khổ vì trượt khỏi top 10 cuộc thi thiết kế thời trang cậu ấy vẫn có mặt, vẫn quanh quẩn bên tôi, hết cắt cỏ đến tưới cây, tưới cây xong lại thay nước trong lọ để cắm hoa cúc. Xong xuôi đâu đấy, Nguyên đi tới, khẽ cúi người hỏi tôi.

-"Cậu khóc xong chưa?"

-"Tớ...tớ...chưa."

Tôi mếu máo lắc đầu, thực ra ban nãy đỡ đỡ rồi, nhưng tại Nguyên hỏi lại khiến tôi tủi thân. Nghĩ mà tức, người ăn cắp mẫu váy của mình thì chễm trệ vào đêm chung kết, còn bản thân mình nỗ lực làm cả hai bộ váy thì rớt thẳng cẳng.

-"Vậy cậu cứ khóc tiếp đi, tớ đợi!"

Cách an ủi của cậu ấy thật lạ lùng, cứ đứng cạnh tôi vậy thôi, má tôi rơi giọt nước mắt nào lại đưa tay lau đi. Cơ mà tôi cũng hâm hâm sao ấy, càng được cưng chiều thì lại càng muốn ăn vạ, nước mắt đua nhau chảy xối xả như mưa rào mùa hạ.

-"Sắp lụt hết vùng này rồi đấy!"

Nguyên trêu, tôi phụng phịu đáp.

-"Mặc kệ."

-"Ừ. Mắt đỏ, mũi đỏ, tai cũng đỏ nốt, nhưng trông vẫn xinh."

Có người thản nhiên nhận xét, có người vừa đút cho tôi cả cân đường. Cảm giác được thần tượng khen xinh là như nào vậy? Là kiểu như đang bị rơi tự do xuống địa ngục thì có ai đó lắp cho mình thêm đôi cánh, đưa mình lên thiên đường. Thực ra mắt mũi đỏ là do tôi khóc, còn tai đỏ lại do bị dị ứng với máy trợ thính. Nguyên xoa xoa vành tai cho tôi, hơi nhột, tôi đưa tay lên định gạt tay cậu ấy ra, nhưng mấy ngón tay đó lại ương bướng gãi gãi vào mu bàn tay của tôi, cái chỗ mà tôi bị nhột nhất, tự dưng tôi cười phá lên. Nguyên biết được điểm yếu, ngay lập tức cầm tay tôi cù cù một trận, hại tôi ôm bụng cười lăn cười bò.

-"Nguyên, tha cho tớ! Xin mà...xin đấy..."

Nguyên chấp thuận lời thỉnh cầu, cậu ấy kéo tôi dậy, phủi cỏ trên váy cho tôi, chúng tôi cúi đầu chào ba mẹ Nguyên và mẹ tôi rồi cùng nhau đi ăn thịt nướng. Chủ yếu là tôi ăn thôi, Nguyên hoạt động trong ngành giải trí nên chế độ ăn uống phải tuân thủ nghiêm ngặt hơn nhiều.

-"Thật là ngon ghê á."

Tôi cố xuýt xoa chọc ghẹo cậu ấy, nhưng Nguyên không tức, chỉ lặng lẽ đi cạnh tôi cười cười. Chẳng ai trong chúng tôi lên chiếc xe buýt kế tiếp cả, cứ như vậy đi với nhau về nhà thôi. Quãng đường một người đi là rất dài, nhưng hai người đi, lại chỉ ước nó cứ dài mãi. Nguyên đưa tôi tới tận cổng nhà, đúng lúc đó điện thoại của tôi rung, có tin nhắn từ ban tổ chức cuộc thi thiết kế thời trang học đường, họ xin lỗi tôi vì đã đánh máy nhầm tên Huỳnh Mai Kiều Anh thành Kiều Mai Huỳnh Anh, điều đó đồng nghĩa với việc bộ váy của tôi được cao điểm nhất.

Những ngón tay tôi lại một lần nữa run lẩy bẩy, không thể tin được, hay mơ nhỉ? Tôi hoang mang đưa cho Nguyên đọc, cậu ấy không những gật đầu khẳng định mà còn nhéo má tôi một cái thật đau, để cho tôi biết mình đang tỉnh. Eo ôi sướng, sướng nghẹn ngào, sướng muốn xỉu. Tôi mất kiểm soát lao vào ôm Nguyên reo hò chia vui. Đáng nhẽ cậu ấy phải đẩy tôi ra mới đúng, đằng này cũng ôm vào xong vỗ vỗ lưng, hại tôi lúc vào nhà bị Mẫn Tiên chọc lên bờ xuống ruộng.

-"Ái chà chà, tình củm, anh chị tình củm quá, tình hình thế này không khéo đến Tết tao được bế cháu cũng nên."

-"Đồ hâm, bậy bạ. Mà cơn gió nào đã đưa chị về thế ạ?"

Tôi cố ý đánh trống lảng sang chuyện của chị, Tiên thở dài ca thán.

-"Tại có đoàn khách VIP bao trọn gói hết phòng đẹp ngoài khách sạn, mà người sang chảnh như tao thì không thể ở phòng thường được nên đành về thôi...Với Kiều Anh này, tao định hè sang Pháp gặp Alex, rồi tỏ tình luôn ý."

Hả? Mạnh bạo dữ vậy! Đúng là Mẫn Tiên, không sai đi đâu được.

-"Nhưng tao sợ bạn không nhận lời."

-"Ôi dào, có mà bạn ấy bị điên, mà người điên thì chị không nên yêu."

-"Mi mới điên á, cấm nói xấu Alex của tao."

Tiên giơ nắm đấm doạ tôi, đoạn lại chìm vào thế giới mộng mơ của riêng chị. Tôi cũng trở về phòng mình, ngoài bài vở trên lớp thì tôi phải tập luyện để tham dự cuộc thi cover vũ điệu trong MV của nhóm P547 và chuẩn bị cho đêm chung kết cuộc thi thiết kế học đường diễn ra ngay sau buổi tổng kết học kỳ hai.

Đó là khoảng thời gian rất bận rộn, nhưng bù lại cực kỳ ngọt ngào. Mỗi khi Nguyên không có lịch diễn cậu ấy thường dạy tôi nhảy, tuy nhiên thực hổ thẹn, mặc cho bạn nỗ lực hết sức, clip dự thi của tôi vẫn trượt top 20. Tôi thấy có lỗi với cậu ấy thôi chứ không buồn, căn bản tôi biết thừa năng lực của mình tới đâu, vả lại tôi còn đang dồn tâm sức may đồ.

Lần này phải may đồ thật người mặc luôn chứ không dùng mẫu thử nữa, hầu hết các bạn lọt vào chung kết đều đặt may ngoài tiệm, chỉ tôi và Mai Thương là tự may. Ở trong căn phòng chuyên để làm đồ handmade của trường tôi có hai cái máy may nhỏ, tôi với Thương hôm nào cũng hì hụi tới mười giờ đêm mới về.

Thương bảo với tôi vào đến vòng này thì bạn không quan trọng giải thưởng nữa, chỉ muốn làm món quà thật ý nghĩa tặng thần tượng, Trường P547. Bởi vậy nên ở cổ áo thêu luôn tên Trường mà. Tôi thấy ý tưởng hay hay nên bắt chước thêu chữ N vào miếng vải mỏng rồi khâu lên viền áo của nữ, tương tự chữ K đối với viền áo của nam, nhưng tôi đính vào phía trong, từ ngoài nhìn vào sẽ không phát hiện ra điều gì cả.

Tận tâm tận lực suốt nhiều tháng trời, rồi cũng đến đêm chung kết. Đúng như Mẫn Tiên dự đoán, tôi và Misu lọt top 2 chung cuộc, đến vòng bỏ phiếu, Trường và Vũ chọn bộ váy của tôi, Công và Thái chọn bộ váy của Misu. Trưởng nhóm P547 là người bỏ phiếu cuối cùng, cậu ấy còn chưa đi lên sân khấu, Tiên đã ôm tôi phấn khích.

-"Thắng rồi, Kiều Anh, mi thắng rồi, tốt quá, giỏi quá! Cưng chết đi được, bé thích quà gì để hè này tao sang Pháp tao mua về cho bé?"

-"Tiên ơi nợ tớ bữa đi xem phim chung nhé!"

-"Cả tớ nữa."

Trường và Vũ nhắc nhở, tôi đến lạy chị tôi, mua chuộc ban giám khảo quá mức lộ liễu, chị kêu Misu kiểu gì cũng gạ được Công và Thái, mình không ra tay nhanh chỉ có thiệt. Phía trên Nguyên bỏ phiếu xong thì màn hình lớn liền hiển thị kết quả, anh MC rạng rỡ công bố.

-"Vâng, vậy là Võ Đình Nguyên Anh của P547 bình chọn bộ váy cánh sen, giải nhất năm nay thuộc về bạn Ánh Dương lớp 10N1, đạt giải nhì là bạn Kiều Anh lớp 10N12, mời hai bạn lên sân khấu nhận giải."

Chị gái tôi nổi khùng mắng Nguyên một trận tơi bời khói lửa. Fan của Misu thấy bất bình nhảy vào mắng chị vô lý, hội trường cãi nhau loạn xì ngậu, còn tôi, vẫn cố gượng cười lên sân khấu nhận phần thưởng cho xong chuyện.

Tôi không quan trọng thắng thua, nhưng tôi không thể nào mà vui được, bởi tôi rất để ý đến cái nhìn của cậu ấy. Kết thúc đêm thi, tôi gấp cẩn thận bộ đồng phục đôi của mình bỏ vào túi rồi lủi thủi ra về. Trong túi còn có chiếc ví nam do tôi tranh thủ may thêm để tặng Nguyên. Nhưng tâm trạng của tôi rất tệ, vì vậy tôi đã bỏ lại chiếc ví vào đống vải vụn trong phòng hậu trường.

Lúc sau hối hận, tôi ba chân bốn cẳng quay lại tìm, nhưng chiếc ví đã không cánh mà bay. Tại thời điểm đó, vì cứ tưởng mất rồi nên tôi buồn rất nhiều, còn tại thời điểm hiện tại, cầm trên tay chính chiếc ví đó, chiếc ví cũ kỹ mà chứa cả đống thẻ bạch kim, tôi tủm tỉm trả lời câu hỏi của bạn mình.

-"Vai vợ cậu ý, nếu là đóng chính thì tớ còn xem xét."

-"Được, không thành vấn đề."

Cậu ấy trả lời mà chẳng cần suy nghĩ, tôi bạo gan hỏi thêm.

-"Vậy cậu cưới tớ à?"

-"Ừ."

Ừ rõ ngọt, mấy ngón tay còn chạm qua gót chân tôi cù cù nữa chứ, nhột muốn xỉu. Tôi nhịn cười không nổi, cười xong một tràng mới ngượng ngùng trêu bạn.

-"Vậy cưới nhau luôn bây giờ luôn đi, bọn mình ý!"

Nguyên sốc, cậu ấy á khẩu nhìn tôi, mãi lâu sau mới cằn nhằn.

-"Cậu nói thì cậu phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, đừng có nói cho sướng miệng, trái tim tớ mỏng manh yếu ớt dễ bị tổn thương lắm."

-"Eo mỏng manh yếu ớt mới sợ chứ, cậu làm màu quá đấy Nguyên ạ. Nhưng tớ nói nghiêm túc mà, cậu không tin à?"

-"Giờ cậu ngồi dậy đè tớ ra rồi hôn tớ say đắm thì tớ tin."

Nguyên ra điều kiện, đáng ghét thật đấy, da mặt tôi làm sao mà dày được đến thế? Đuối lý, tôi dùng chân đạp vào bụng của cậu ấy chọc ghẹo, toàn cơ rõ chắc, người đâu mà chả có mỡ gì, chả bù cho tôi. Từ hồi phẫu thuật xong, ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ da dẻ tôi cũng mỡ màng ra phết, ấy thế mà vẫn không đủ giữ nhiệt. Nằm trong cái lều này, càng lúc tôi càng thấy lạnh, lạnh đến mức mà tay chân cứ tím tái nhợt nhạt dần, người run run như bị điện giật, mắt thì mờ mờ chả nhìn rõ khẩu hình miệng của Nguyên nữa.

Giá như tôi không phải là người khiếm khuyết, chí ít tôi sẽ nghe được những điều cậu ấy nói. Tiếc rằng, lúc này thế giới xung quanh tôi thực sự tĩnh lặng, không nghe được bằng tai, cũng chẳng thể "nghe" được bằng mắt. Những gì tôi thấy chỉ là một bóng người cao lớn đang hốt hoảng kéo tôi dậy, đi cho tôi đôi tất ấm rồi quấn thêm chiếc áo phao lớn quanh người tôi, vội vã cõng tôi ra khỏi rừng.

Ở đằng sau, tôi khẽ áp mặt lên bả vai vững chãi đó, lí nhí cảm ơn Nguyên. Nếu như cậu ấy không tới, tôi sẽ cắn răng chịu lạnh rồi cố gắng tự mình đi bộ ra khỏi rừng thôi, nhưng vì Nguyên tới rồi nên tôi có quyền yếu đuối, có quyền dựa vào cậu ấy, mặc cậu ấy đem tôi đi đâu cũng được, vì tôi biết, những gì cậu ấy làm luôn là tốt cho tôi.

Chúng tôi ra khỏi rừng lúc trời xế chiều, Nguyên đưa tôi lên khu nhà sàn mà đoàn làm phim đã thuê sẵn để phục vụ cho các cảnh quay của mấy ngày sắp tới. Chủ nhà đem cho chúng tôi mấy cái chăn dày sụ cùng hai cốc trà bốc hơi nghi ngút, nhâm nhi một hớp mà cảm giác người ấm hơn hẳn.

Nguyên áp tay vào cốc trà, mỗi lần tay ấm lên cậu ấy lại đưa qua chạm vào tôi, lúc chạm lên gò má, lúc chạm qua vành tai, có lúc lại xoa xoa sau gáy. Da dẻ tôi nóng dần, đầu óc bắt đầu tỉnh táo trở lại, nhớ tới cả quãng đường dài Nguyên cõng mình, tôi cảm động với chăn quàng qua cho cậu ấy. Chúng tôi ngồi rất sát nhau, sát đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cả hai như sắp hoà làm một. Tay cậu ấy mơn man đều đều rồi luồn qua cổ áo, miết nhẹ quanh bả vai tôi. Nhịp tim của tôi tăng nhanh một cách bất thường, nếu như mọi người trong đoàn làm phim không trở về đúng lúc, có lẽ môi của hai chúng tôi sẽ vô thức mà chạm vào nhau.

Một vài người chỉ trỏ, một vài người quay sang thì thụt dăm câu ba điều, nhưng lúc Nguyên quay ra lừ mắt thì không ai dám bàn tán thêm điều gì nữa. Tôi uống nốt cốc trà rồi lật đật xuống bên dưới phụ mấy chị trong đoàn chuẩn bị nấu cơm tối, các anh cũng xắn ống tay áo vào làm giúp mấy việc vặt. Lúc tôi đang trần rau để làm nộm thì Misu qua, bạn vỗ vai tôi rồi từ tốn hỏi.

-"Kiều Anh, cậu biết Nguyên Anh là chồng tương lai của tớ chứ?"

Tôi biết, tôi còn biết Misu muốn ám chỉ điều gì, y như tôi dự đoán, bạn tiếp tục hỏi xoáy.

-"Cậu không thấy thân thiết với người sắp có vợ như vậy là trơ trẽn à?"

-"Vậy cậu không thấy lấy một người mà trong lòng người ấy mình còn không quan trọng bằng cô bạn thân sau này sẽ rất thiệt thòi sao? Hay hôn nhân của các cậu chỉ là hợp đồng để PR cho nhau?"

Misu một mực phủ nhận những gì tôi suy đoán, bạn cầm tay tôi đặt lên tai phải của mình, buồn buồn tâm sự.

-"Hồi xưa vì cứu Nguyên Anh, một bên tai của tớ bị hỏng rồi."

Là vụ tai nạn năm đó, một năm sau khi tôi sang Pháp. Lúc ấy báo chí được một phen chấn động, tôi ở nước ngoài chỉ xem tin thôi mà sởn hết cả da gà. Cũng may Nguyên phúc lớn thoát nạn, Misu phải dừng hoạt động nghệ thuật gần ba tháng nhưng bù lại hành động xả thân cứu người không hề do dự khiến bạn ngay lập tức trở thành chủ đề hot trong các cuộc bình luận trên mạng, như bệ phóng đưa tên tuổi Misu lên một tầm cao mới. Tôi nhớ có bài phỏng vấn độc quyền tiết lộ sau vụ tai nạn khả năng nghe của Misu kém đi, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy.

-"Thế cho nên Kiều Anh à, dù cho cậu có giở mọi thủ đoạn đi chăng nữa thì cũng vô ích thôi, Nguyên Anh vẫn sẽ lấy tớ. Bởi tớ trở nên khiếm khuyết là vì anh ấy, kiếp này, anh ấy nợ tớ."

Lòng tôi có chút gai gai khi bị Misu cho rằng mình đang giở thủ đoạn, lại có chút thương cảm với bạn. Bởi chính tôi cũng bị khiếm khuyết, chính tôi đã từng trải qua cảm giác tai đau nhức mỗi lần dùng máy trợ thính lâu lâu. Chí ít tôi đã thích nghi từ nhỏ, nhưng Misu thì khác, cảm giác đối mặt với sự thật chắc kinh khủng lắm, Nguyên đền bù cho Misu như vậy âu là điều nên làm.

Mải nghĩ nên để cả nồi rau nát bét luôn, chị chủ nhà chỉ cười xuề xoà kêu tôi ra vườn hái rổ rau khác, Nguyên đang nói chuyện với mấy em trong tổ quay phim, thấy tôi cậu ấy liền lăng xăng chạy ra hái rau cùng. Chúng tôi ngồi đối diện cách nhau một luống rau, đầu tôi rối như tơ vò, cho đến lúc bị ai đó cầm quả ớt chọc chọc vào mũi thì phát cáu.

-"Cậu...biến ra chỗ khác, từ nay trở đi đừng bao giờ đến gần tớ nữa."

Có lẽ, tôi đã hét rất to. Có lẽ, tôi không nên mất bình tĩnh như vậy. Nguyên đâu có lỗi gì đâu? Tại sao tôi lại trút giận lên đầu bạn? Nguyên giận tôi thực sự, từ lúc tôi yêu cầu cậu ấy không hề đến gần tôi nữa, thậm chí khu nhà sàn bé tẹo thi thoảng đi qua đi lại chạm mặt nhau cậu ấy cũng chả thèm nhìn tôi.

Tớ xin lỗi, chỉ là, cái sự thật cậu sắp trở thành chồng của người khác, cậu nợ người ta một món ân tình lớn, cái sự thật đó, bức tớ tới phát điên. Nếu mỗi lần cậu khoe với tớ cậu sắp kết hôn như một mũi kim xuyên qua da tớ, thì lần này, tớ cảm giác như có cả mũi tên nhọn hoắt đâm thẳng vào tim mình.

Tôi đã từng không nhắn tin với Nguyên suốt cả một mùa hè vì cậu ấy bình chọn cho chiếc váy của Misu, không thèm chúc ngủ ngon, sáng dậy cũng bỏ qua chuyên mục chúc một ngày tốt lành, có chăng chỉ là thả tim dạo trên trang cá nhân và các topic về bạn. Tôi không giận Nguyên bởi tôi biết mỗi người có một gu thẩm mỹ khác nhau, nhưng tôi buồn, buồn đến mức ngại đối diện với người ta.

Mùa hè năm ấy, sen vẫn hồng, phượng vẫn đỏ, nắng vẫn chói chang, và ve sầu vẫn kêu râm ran như bao mùa hè khác, cớ sao nhàm chán đến thế? Chẳng có bà chị gái sang phàn nàn về tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, cầu mong mình bị khiếm thính để không bị tra tấn. Bà ấy đang vi vu ở một miền đất khác rồi, còn tôi, mỗi lúc ủ rũ lại lôi máy trợ thính ra nghe, tiếng ve, suy cho cùng cũng chẳng đáng ghét cho lắm, ít ra nó khiến một ngày của tôi rộn rã hơn.

Mẫn Tiên về nước chỉ trước ngày khai giảng một tuần, tâm trạng chị còn tệ hơn cả tôi. Chị đứng chờ ở khu phố nhà Alex cả buổi chiều, nhận ra Alex ngay từ cái nhìn đầu tiên, tiếc rằng, Alex lại chẳng nhận ra chị.

-"Sao có thể trách Alex được? Chị nhận ra vì chị chủ động sang gặp cậu ấy, còn đối với cậu ấy, chị chỉ như một đứa con gái châu Á lảng vảng quanh khu đó."

-"Nhưng bọn tao đã nhìn nhau ba mươi giây, là ba mươi giây lận đó mi biết không? Vậy mà sau đó Alex thản nhiên đi thẳng."

Mẫn Tiên càu nhàu, tôi ngơ ngác thắc mắc.

-"Trước khi đi chị còn hùng hổ tuyên bố sẽ tỏ tình cơ mà, đã sang tới nơi rồi sao không gọi Alex lại, hét vào mặt cậu ấy rằng tớ chính là người chat với cậu thời gian qua rồi thổ lộ?"

-"Điên, mất giá!"

Chị lừ mắt quát tôi, ơ hay cái bà này, đợt tôi tưởng Nguyên Anh quên mình, chính chị là người bảo tôi phải nhắc cho cậu ấy nhớ. Vậy mà giờ tới lượt chị, chị còn e thẹn hơn cả tôi, thậm chí còn không dám mở lời. Cứ ngỡ chị gái tôi hùng hổ bốn phương tám hướng, ai ngờ gặp Alex liền tắt điện. Mẫn Tiên tâm sự chị cứ nghĩ sẽ giống như trong phim ấy, Alex sẽ nhận ra chị, sẽ lao tới ôm chị rồi dắt chị đi xem pháo hoa giống Nguyên từng dắt tôi. Chẳng ngờ mộng mơ sụp đổ, chị ủ rũ ghê lắm, mắt rơm rớm, mấy ngày đòi bỏ cơm hại ba tôi phải đem lên tận phòng vừa dỗ vừa đút.

Chị cũng không có tâm trạng đi tập trung chuẩn bị khai giảng, tôi thì vẫn phải đến trường đều đặn vì năm nay tôi nằm trong nhóm viết biên kịch cho buổi lễ ngày hôm đó. Bọn tôi họp suốt, cố gắng nghĩ ra thật nhiều thứ mới mẻ để chào đón các em học sinh lớp mười mới nhập trường.

Sẽ có hoa, có cờ, có bóng bay, có tiết mục thả đèn trời, và tất nhiên không thể thiếu phần trình diễn đặc biệt của P547. Nhóm bận nên chỉ tham dự được duy nhất một buổi tổng duyệt cuối cùng, thời khắc chiếc xe đưa các thành viên tới sân khấu lớn, tụi con gái hò reo điên loạn. Trường, Thái, Công, Vũ lần lượt vẫy tay cúi chào khán giả, còn Nguyên, cậu ấy luôn là người xuất hiện cuối cùng, và cũng luôn là người gặp nhiều khó khăn nhất khi di chuyển bởi vòng vây của fan quá cuồng nhiệt.

Nếu riêng học sinh trong trường tôi thì sẽ không đông và náo loạn như thế, tại sân khấu tổng duyệt miễn phí nên rất nhiều các bạn trường khác, có cả các anh chị sinh viên đại học tới xem. Sau khi vào trong cánh gà, trưởng nhóm P547 thảo luận với tổ trưởng tổ biên kịch chúng tôi, lúc đó tôi đứng cách Nguyên rất gần, trong lòng rõ ràng chưa quên vụ bình chọn, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được, thi thoảng cứ vô thức liếc qua nhìn bạn.

Cao hơn một xíu, da rám nắng hơn, và đặc biệt bắp tay săn chắc hơn, có lẽ hè vừa rồi cậu ấy đã rất vất vả, nghỉ học một cái quản lý liền bắt luyện tập cật lực. Tôi khẽ thở dài, bất chợt phát hiện Nguyên liếc qua phía tôi, ánh mắt chúng tôi cũng chạm nhau cỡ ba chục giây như Mẫn Tiên và Alex, nhưng Nguyên không đi thẳng ra sân khấu mà tiến về phía tôi, đưa cổ tay ra kêu ca.

-"Bị lỏng rồi, tết lại cho tớ đi."

Là chiếc vòng bình an tôi tết cho Nguyên nhưng bị Misu nhận vơ, cậu ấy vẫn luôn đeo, một bộ phận fan Nguyên vì thế mà ghét Misu thấu xương thấu tuỷ.

-"Đem đi mà nhờ người tặng cậu ý."

Tôi hơi dỗi, Nguyên cười cười.

-"Thì tớ đang nhờ đây!"

Hả? Sao Nguyên biết? Biết từ bao giờ? Nguyên biết là vòng của tôi nhưng vẫn đeo, cậu ấy...cậu ấy...là cố ý đeo chiếc vòng tôi tết! Đầu tôi nổ đánh đoàng, tay đưa qua thắt mấy sợi dây dù mà run run, má đã nóng nóng rồi, bị người ta véo càng nóng hơn.

-"Này...mấy tháng nghỉ hè ấy...cậu...cậu có nhớ ai không?"

Nguyên hỏi, nét mặt bối rối lạ thường. Tôi ngượng, lắc đầu nguầy nguậy. Nguyên lườm tôi, đoạn nói bâng quơ trước khi ra sân khấu tổng duyệt.

-"Còn tớ thì rất nhớ một người!"

Là ai cơ? Nhớ ai thì thổ lộ với người đó chứ, mắc mớ gì phải nói với tôi? Khi màn trình diễn kết thúc, Trường là người vào trong cánh gà đầu tiên, cậu ấy muốn giao dịch cùng tôi.

-"Tớ sẽ cho cậu biết lý do Nguyên Anh không bình chọn cho chiếc váy của cậu, bù lại, cậu gọi Mẫn Tiên ra quán trà sữa gần trường giúp tớ."

Tôi đồng ý liền, nhắn cho chị gái nói dối mình bị ngã, đang ngồi nghỉ ở quán trà sữa gần trường, chị nhận được tin nhắn lại rằng sẽ ra liền. Trường hài lòng, đoạn làm bộ bí mật kéo tôi vào chỗ kín tiết lộ.

-"Vì người thắng cuộc được thưởng một chuyến du lịch xuyên Việt với nhà thiết kế nổi tiếng, anh Trọng Minh. Misu mới đi hôm thứ hai đó, Thái ghen quá trời luôn...Nguyên Anh ý...tính còn ghê hơn cả Thái...cậu có nhớ cái hôm cậu xin vé cho anh iu của cậu..."

Trường chưa kịp nói hết câu thì bị Nguyên xoắn tai rõ mạnh rồi đuổi ra, mặt Nguyên lúc đó đỏ như cà chua luôn. Đầu óc tôi hơi choáng váng, ấp úng hỏi lại bạn mình.

-"Thật không? Mấy điều Trường bảo ý?"

-"Không, vớ vẩn."

-"Vậy cậu bình chọn cho chiếc váy của Misu vì thấy váy tớ thiết kế xấu à?"

-"Ừ."

Hình như chưa ai dạy Nguyên về lời nói dối trắng thì phải. Kể cả có bảo chiếc váy bồ công anh rất đẹp, tuy nhiên chưa xuất sắc được như chiếc váy cánh sen thì cũng có mất gì đâu? Cứ nhất thiết phải thành thật thế à? Cứ nhất thiết phải làm tôi đau lòng vậy sao?

-"Cho cậu này."

Nguyên dúi cho tôi một chiếc hộp, tôi đang buồn nên đẩy trả lại. Cậu ấy cầm luôn tay tôi, chiếc hộp nhỏ xíu bị ép ở giữa hai tay, rồi Nguyên đưa tay của hai đứa thọc vào chiếc túi xách tôi đang đeo ngang hông, cố tình đẩy chiếc hộp ra, nhưng tay thì vẫn chưa rời khỏi, cứ siết siết, chặt chặt.

-"Đáng ghét!"

Tôi mắng, thái độ Nguyên dửng dưng, nhơn nhơn cầm nốt tay còn lại của tôi bỏ vào túi. Nửa bực bội, nửa xấu hổ, tôi chỉ trích.

-"Cậu ép buộc con gái như thế là xấu tính."

-"Tớ không ép buộc con gái, cậu lấy chân đá vào chân tớ một cái thật mạnh thì tớ hứa sẽ buông tay."

Nguyên lý luận, tôi nhìn xuống chỗ cổ chân cậu ấy, vẫn còn lớp băng trắng do chấn thương luyện tập. Là chấn thương nhẹ thôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi không nỡ. Nguyên cười tủm tỉm, cậu ấy đứng ở góc khuất trong cánh gà với tôi mãi đến khi tới giờ vào trung tâm thành phố biểu diễn. Tôi thì phải đợi một lúc mới dám ra, tại sợ bị phát hiện.

Hôm đó tôi còn phải ở lại duyệt tiết mục thả đèn trời, tận mười rưỡi mới về nhà. Hồi ấy còn nhỏ thấy làm việc thế đã là vất vả lắm rồi, nhiều năm sau này, làm việc trong ngành giải trí mới biết thế chưa là gì. Cái nghề này đôi khi chẳng theo giờ giấc cụ thể nào cả, có hôm quay tới hai giờ sáng, có hôm quay thâu đêm, thậm chí mồng một Tết dương lịch nhưng cả đoàn vẫn bàn luận rôm rả với nhau về các cảnh quay. Còn chưa đầy hai tháng nữa là tới Tết âm, mấy năm trước tuy đón Tết xa quê nhưng ít ra còn có chú dì bên Pháp, năm nay, tôi thực chẳng biết khi Tết đến mình sẽ sum vầy cùng ai đây? Rồi hai bảy Tết còn đi đám cưới Nguyên nữa, còn phải chuẩn bị thật nhiều tiền mừng, càng nghĩ càng thấy nặng nề.

Tâm trạng ủ rũ như quả bóng xịt của tôi được thổi phồng lên chút ít khi có người khen phân đoạn kịch bản của buổi quay đêm qua rất hay. Phân đoạn đó do tôi viết, người khen là nam chính của bộ phim này, nghệ danh của anh ấy là Ken. Anh hơn tôi gần chục tuổi, mang phong thái chững chạc điềm đạm của người đàn ông trưởng thành, anh khiến tôi nhớ tới ba mình.

-"Kiều Anh viết tình cảm lắm, thế hệ các em bây giờ tài năng thật."

Anh ngồi dưới hiên nhà bắt chuyện với tôi. Ken thân thiện với tất cả mọi người, đối lập với Nguyên, Nguyên chỉ thân thiện với fan thôi, còn với những người làm việc cùng, cậu ấy cực kỳ khó chiều. Có thể cái tính cầu toàn đó là nguyên nhân vì sao cậu ấy vào ngành giải trí muộn hơn nhưng lại có được vị trí cao hơn.

-"Dạ, nhưng phân cảnh thành công chủ yếu vẫn nhờ diễn xuất xuất thần của anh mà."

Tôi lễ phép đáp, anh cười cười bảo.

-"Em khéo ăn khéo nói quá, xuất thần đến đâu thì cũng bị lu mờ thôi."

Tôi hiểu ý anh, từ ngày nhà sản xuất công bố nam thứ của bộ phim tới giờ, không một bài báo nào đả động đến nam chính. Trong khi đó nhất cử nhất động của Misu và Nguyên đều được chú ý, nhất là tại thời điểm thông tin về đám cưới của họ bị rò rỉ trên mạng xã hội. Tôi hiểu vì sao Ken buồn, nỗ lực rất nhiều nhưng không được ghi nhận, tất nhiên là buồn rồi.

-"Hi vọng khi công chiếu mọi người sẽ có cái nhìn khác, anh đừng buồn, em và tổ biên kịch sẽ cố gắng trau chuốt thêm cho những phân đoạn anh xuất hiện."

Tôi an ủi Ken, nói chuyện một hồi mới biết mấy năm vừa rồi mẹ Ken thua bạc, gán cho anh món nợ khổng lồ. Hoàn cảnh bất đắc dĩ nên Ken phải nhận phim từa lưa, kiểu cứ có tiền là làm thôi, không để ý nội dung lắm. Bởi vậy nên nhiều khi chất lượng phim tệ khiến anh mất đi một lượng fan trung thành. Kể ra thì Ken còn thảm hơn tôi, khi mình đang buồn, gặp một người còn buồn hơn mình, tự dưng tôi thấy số mình vẫn còn may mắn chán.

Ít ra tôi chẳng có khoản nợ nào cả, tôi cũng không bị dị ứng với thời tiết mà sốt sình sịch như Ken. Thương anh ốm mà lịch quay dày đặc, lại không có điều kiện thuê trợ lý riêng nên mỗi lần nghỉ giữa giờ tôi liền hâm nóng một cốc sữa ấm rồi đem lên cho anh. Tôi chỉ nghĩ đơn giản người ta khó khăn thì mình giúp đỡ, nào có ngờ qua vài ngày, mọi người trong đoàn làm phim bắt đầu suy nghĩ lệch lạc. Mấy bà tám gặp tôi và anh liền gán ghép, Ken thì nhìn tôi trìu mến hơn hẳn, ngược lại, quan hệ của tôi với Nguyên ngày càng căng thẳng, có lúc đi ngang qua nhau mà tôi tưởng ánh mắt của cậu ấy phát ra tia lửa điện. Có đêm tôi đang thảo luận kịch bản với Ken thì đạo diễn kêu qua sếp gọi, lúc tôi qua thì Nguyên lại chẳng thèm nói gì cả.

-"Vẫn giận tớ cơ à? Hôm đó tớ hồ đồ, tớ xin lỗi."

Tôi chủ động làm hoà trước, bạn vẫn cặm cụi xem xét giấy tờ. Khác với chúng tôi mười người trải đệm ngủ chung một phòng, Nguyên và Misu được bố trí phòng riêng.

-"Bao giờ cậu về thành phố? Cậu hết lịch quay từ lâu rồi cơ mà...hay định ở lại đợi Misu rồi cùng về à? Tình cảm ghê nhỉ?"

Tôi nói sai cái gì à? Mà sao có người lườm tôi ghê thế?

-"Tớ với vợ chưa cưới của mình làm sao mà tình cảm bằng cậu với ai kia?"

Ai kia là ai? Ken hả? Là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tại bạn nhắc tới cụm từ vợ chưa cưới khiến lòng tôi gai gai khó chịu.

-"Thì có việc gì thì nhờ vợ chưa cưới ấy, gọi tớ lên làm gì?"

-"Tớ trả lương cho cậu thì tớ có quyền gọi thôi."

Vâng, quyền của cậu ấy là nửa đêm nửa hôm bắt tôi ngồi vá lại chiếc áo sơ mi bị rách. Ngồi luồn kim tôi mới chợt nhớ lúc chiều cùng Ken qua chợ mua ít hạt dẻ, rõ ràng tôi thấy có bóng người thập thò trong bụi rậm theo dõi chúng tôi, nhưng Ken lại khẳng định không có gì, do tôi bị ảo giác.

-"Chiều nay cậu cũng ra chợ à?"

Tôi hỏi, Nguyên giật bắn, rất nhanh sau đó liền chối cả chiều chỉ ở trong phòng. Tôi nghi hoặc kéo ống tay áo cậu ấy lên, vết xước dài đã khô máu trùng khớp với vết rách ở áo và rất giống như bị gai hoa hồng dại đâm vào. Rõ mười mươi là Nguyên nói dối, nhưng tôi không vạch trần, chỉ hỏi.

-"Tớ thân thiết với Ken khiến cậu không thoải mái à?"

-"Cậu đừng tự đề cao mình như vậy!"

Nguyên đáp, hơi phũ nhưng thế cũng tốt, tôi có thể thoải mái ở cùng anh Ken mà không lo bạn thân mình buồn. Tại trước đây tính Nguyên đôi lúc nhỏ nhen lắm, tôi cứ nói chuyện nhiều nhiều với bạn khác giới là cậu ấy liền cau có khó chịu, nhưng có lẽ giờ Nguyên lớn rồi, thay đổi rồi. Đồ cậu ấy mặc cũng kiểu chững chạc chứ không dân chơi như hồi cấp ba, là hàng hiệu nên tôi cố gắng may hết sức cẩn thận, xong xuôi mí mắt kiểu sụp xuống luôn. Lúc tỉnh giấc thấy đầu mình gối chễm trệ trên đùi ai đó, còn người ta thì đang cúi xuống nhìn mình chằm chằm.

-"Áo...áo...xong rồi...tớ...tớ về..."

Tôi luống cuống ngồi dậy rồi chạy vụt về phòng mình, lúc đó là ba giờ sáng. Tầm bảy giờ sáng Ken qua tìm tôi, anh ấy bảo nếu tôi muốn thử sức ở vai trò diễn viên thì anh sẽ giúp đỡ, biết đâu sau này nổi tiếng. Tôi không quá đam mê bộ môn diễn xuất hay trở thành một diễn viên nổi tiếng, nhưng trải nghiệm một chút cũng hay nên không từ chối.

Anh Ken nói với tổ biên kịch muốn thêm một phân cảnh nhỏ để tăng kịch tính, được chị Loan đồng ý, chúng tôi bắt đầu bổ sung kịch bản, cảnh đó được xếp quay lúc chín giờ tối. Tôi đóng vai nữ phụ đáng ăn gạch nhất trong phim, chuốc rượu nam chính, gạ ngủ chung xong bị nữ chính phát hiện còn ra tay tát nữ chính. Chị trang điểm nói mặt tôi hơi hiền nên chị kẻ mắt và dùng màu son đậm cho sắc sảo hơn, ở phân cảnh này tôi sẽ mặc dạng áo trong quây quanh người và không có dây, để cho khi nam chính cởi áo ngoài thì sẽ lộ ra phần vai trần, máy quay chỉ lia vào chỗ đấy sẽ có cảm giác như hai nhân vật đang yêu nhau thật.

Mấy phút đầu tôi vào vai ngon nghẻ, nhưng tới thời điểm nam chính say nên tưởng tôi là nữ chính, Ken đẩy tôi ngã xuống sàn thì tôi bắt đầu thấy bối rối. Thực sự rất khó để quên mình là ai và hoá thân trọn vẹn vào vai diễn. Nếu bỏ đi lớp áo ngoài thì cũng chỉ giống như lúc tắm biển, thậm chí vẫn kín đáo hơn vì bên dưới tôi mặc váy, vậy mà chẳng hiểu sao tay chân tôi gượng gạo khó tả. Mặt tôi cứng nhắc khi Ken ngậm lấy khuy áo của mình, và rồi anh ấy đột ngột dừng lại, tôi đoán chắc đạo diễn thấy không đạt nên hô cắt.

Tôi ngồi dậy sửa sang tóc tai, tuy nhiên không thấy đạo diễn yêu cầu quay lại luôn mà đập vào mắt là hình ảnh đạo diễn đang phân trần với sếp, còn sếp chẳng biết qua từ lúc nào, vẻ mặt cáu tiết hại cả đoàn nhìn nhau lo nơm nớp. Một lát sau sếp đi về phía tôi, đồng thời đạo diễn tuyên bố.

-"Đổi cảnh này thành nam thứ đóng thì hợp lý hơn, căn bản nếu nam chính sa ngã thì mất hình tượng quá."

Thực ra cũng không hẳn là sa ngã, chỗ này là do nam chính say nên mất lí trí thôi. Tuy nhiên sếp quyết, đạo diễn quyết, biên kịch chính đồng ý sửa kịch bản thì tôi làm gì có tiếng nói ở đây? Cứ thế mà đóng thôi, trút rượu Nguyên rồi bị cậu ấy đẩy ngã xuống sàn nhà, đầu cậu ấy áp lên người tôi, bịn rịn ngậm lấy chiếc khuy áo nhỏ. Tôi biết trước bộ phận hậu cần đã nới lỏng chiếc khuy này, tôi còn biết trước khuy áo sẽ bị cắn đứt, nhưng khi chuyện đó xảy ra, má tôi vẫn nóng bừng.

Nguyên ngẩng lên nhìn tôi trìu mến, vầng trán cao rộng của cậu ấy khiến tim tôi bủn rủn, không còn sự gượng gạo kém duyên, tôi nhập vai một cách xuất thần. Bởi căn bản một phần nào đó trong tôi thực sự muốn hoá thân thành nhân vật này, muốn ích kỷ chiếm lấy người con trai mà mình thầm yêu từ lâu. Ngón trỏ của tôi chạm qua sống mũi Nguyên, người khẽ rướn lên, môi nhẹ nhàng miết qua cánh môi của cậu ấy, rồi đúng theo tiến trình kịch bản, tôi chua xót hỏi.

-"Có thể là của em, chỉ đêm nay thôi, được không?"

Cậu biết không? Câu thoại này do chính tớ viết đấy. Nếu như có thể, tớ cũng muốn cậu thuộc về tớ, ở bên tớ, yêu thương tớ với tư cách là người đàn ông của tớ. Nếu được vậy, dù cho một đêm, một giờ, hay thậm chí chỉ là một phút, tớ cũng cam tâm tình nguyện.

Đến nay tôi đã viết rất nhiều kịch bản, và có lẽ lần khiến bản thân hồi hộp nhất chắc là hồi khai giảng năm lớp mười một, đó cũng là lần đầu tiên tôi tham gia tổ chức một chương trình lớn như vậy. Thật may, hầu hết các em khối mười đều thích thú với buổi lễ ngày hôm đó, hàng loạt những tấm hình check-in trên mạng xã hội đẹp lung linh cùng hashtag tên trường tôi, rầm rộ và náo nhiệt đến mức được lên bài ở hầu hết các trang báo học đường.

Dù chẳng ai biết tôi là ai, dù tên tôi chỉ nhỏ xíu lẫn trong mấy chục thành viên của ban tổ chức, nhưng cái cảm giác được làm việc đúng với đam mê của mình, được người khác công nhận thực sự rất ngọt ngào. Giá kể được nói chuyện với Nguyên thì tốt, tôi sẽ khoe khoang một chút, tiếc rằng cậu ấy đang bận giao lưu với các em khoá dưới rồi. Có bạn là người nổi tiếng đôi khi thế đấy, chỉ cách nhau một đoạn nhưng chẳng thể gọi nhau, cũng chẳng thể chen vào đám đông kia để lôi bạn mình ra đi chơi với mình.

Thấy tôi ngẩn ngơ, Mẫn Tiên đập vào vai tôi, đợi tôi quay lại chị mới thổ lộ rằng chị rất tự hào vì có đứa em gái giỏi giang. Được chị khen, lòng tôi sướng râm ran, chị rủ tôi qua phòng hậu cần ăn ít bánh ngọt cho đỡ đói. Từ xa tôi đã nhìn thấy hai đứa bạn trong hội bạn thân của Misu đứng khoanh tay ngoài cửa phòng như kiểu đang canh chừng điều gì đó, Mẫn Tiên ngay lập tức bịt miệng tôi rồi dắt đi vòng qua phía sau của khu nhà, đến chỗ cái cửa sổ nhỏ, chị nhẹ nhàng mở ra, chúng tôi nín thở nhìn vào trong.

-"Nhanh lên, bốc ít ít thôi không bị nghi đó."

Ánh Dương lo lắng dặn các bạn, Nhã Thanh chau mày phân bua.

-"Nếu mà bốc ít thì làm sao cậu thắng được Mẫn Tiên, hay làm phiếu giả bỏ vào lọ của cậu nhé!"

Misu đồng tình, mấy cái lọ trước mặt họ chính là phiếu bầu của các em khối mười dành cho hình tượng nữ thần học đường trong lòng họ, đây chỉ là chuyên mục vui thôi, Mẫn Tiên còn chả biết vì mấy buổi trước chị nghỉ không tới trường, tuy nhiên đối với Misu thì xem ra khá quan trọng. Bọn họ vừa viết phiếu khống vừa bàn tán.

-"Ôi được cái danh con thầy hiệu trưởng chứ gì, con chị thì mất dạy, hành xử như dân đầu đường xó chợ, cộng thêm giọng hát the thé chua lòm nghe phát tởm. Còn con em, tối ngày ôm vở hí húi viết kịch bản, mà nào có hay ho gì cho cam, toàn rác phẩm."

-"Công nhận, mang tiếng học sinh Lotus, đọc mà tưởng như bà bán nước chè ở ngoài cổng trường kể chuyện. Muốn trở thành biên kịch phim nổi tiếng ít ra phải cỡ người từng được giải văn cấp thành phố như Nhã Thanh ý."

-"Thực lòng mà nói tớ thấy nó viết còn chưa lôi cuốn bằng mấy bà hàng nước buôn dưa cơ, thế nên đem so sánh với một người viết đầy tính nghệ thuật như tớ đây thì khập khiễng quá. Đặt cạnh nó tớ cứ thấy mình bị hạ thấp giá trị ấy."

-"Cũng đúng, giống như Mẫn Tiên chẳng là cái thá gì mà so sánh được với Ánh Dương cả. Chẳng qua mẹ giàu thân quen với truyền thông nên nổi thôi."

Tôi trước giờ ăn gạch nhiều nó cũng quen quen rồi. Nhưng tôi tức thay chị gái mình, nếu đúng Mẫn Tiên chả là cái thá gì thì sao họ phải chơi trò bẩn với đống phiếu như vậy? Tiên lôi tôi đường hoàng đi lên cửa chính, túm cổ áo hai bạn đứng cạnh cửa ném mỗi đứa qua một bên. Hội bạn Misu thấy Mẫn Tiên thì sợ tím tái mặt mày, nhanh tay phủi hết chỗ phiếu đang làm dở dang xuống đất. Chị tôi tiến tới đem lọ phiếu của mình đổ vào sọt rác, đoạn chỉ tay vào trán Misu tuyên bố.

-"Tao bố thí luôn cho mày cái danh hiệu nữ thần học đường đó Ánh Dương. Mày hãy tiếp tục dùng tuổi thanh xuân của mình để nói xấu, đố kị và sân si với tao đi nhé!"

Ôi, ngưỡng mộ! Mẫn Tiên của lòng em, xin cho em được bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc đến chị. Giá như chúng mình là chị em ruột thịt, biết đâu em sẽ được thừa hưởng chút khí chất cool ngầu của chị. Phút trước Misu tươi tắn bao nhiêu thì phút sau gặp Tiên ủ rũ bấy nhiêu, lại còn ra vẻ chối quanh nữa chứ.

-"Cậu...cậu hiểu nhầm rồi...tớ chưa từng nói xấu hay sân si với cậu..."

-"Đúng rồi, mày đâu có nói, mày chỉ ăn cháo lươn thôi."

Ý Mẫn Tiên mắng Misu lươn lẹo đó, đoạn chị đi qua chỗ để bánh ngọt, cắt một miếng đưa tôi, một miếng chị ăn, không quên xỉa xói.

-"Tao định cắt thêm mấy phần nữa nhưng thấy nãy giờ tụi mày ăn no bánh gato rồi nên thôi. Nhã Thanh này, khi nào mày được chọn vào tổ biên kịch phụ trách lên chương trình cho các hoạt động lớn của trường thì lúc đó mày mới có đủ tư cách phát biểu, nghe chửa? Còn Misu, nếu muốn vượt qua tao thì hãy bước ra khỏi bóng lưng của tao, sống cuộc đời của chính mày, nhé!"

Chắc thái độ kiêu ngạo của Mẫn Tiên khiến các bạn khó chịu lắm, ngặt nỗi không ai dám lên tiếng tranh luận vì tay Mẫn Tiên vẫn đang cầm con dao cắt bánh, chị mà điên lên thì không biết điều gì sẽ xảy ra đâu. Nhiều khi tôi thấy chị mình hơi chảnh và có chút tự mãn về bản thân, nhưng những gì bà ấy vừa phán không hẳn là vô lý, bởi ba tôi từng dạy, một người nếu không thể nhìn nhận thành công của người khác thì họ sẽ gặp khó khăn trên con đường chinh phục thành công của chính mình.

Tiên và tôi ngồi ăn bánh dưới gốc bàng, chị kể tôi nghe chị đã nhớ Alex rất nhiều, nhưng mấy ngày qua Alex chẳng hề nhắn tin cho chị. Lúc nào cũng là chị nhắn tin cho cậu ấy trước cả, chị thấy mệt mỏi quá.

-"Nếu không có việc gì thì em cũng toàn là người nhắn tin cho Nguyên trước. Bọn con trai thường vậy mà, chị đừng để tâm làm gì."

Tôi vừa an ủi bà chị xong thì máy rung mới nhục chứ.

"Kiều, tối nay trước khi thả đèn trời tụi mình gặp nhau đi."

Nguyên nhắn tin, Mẫn Tiên véo má tôi quát.

-"Mi còn nói mi toàn là người nhắn tin trước?"

-"Đó là không có việc gì, nhưng đây rõ ràng Nguyên có việc, cậu ấy rủ em gặp nhau thì cậu ấy phải nhắn tin trước chứ còn gì?"

Tôi nhanh trí bao biện, Mẫn Tiên giữ tôi ở cạnh, càu nhàu về Alex tới tầm sáu rưỡi mới đuổi em gái biến. Chị đi chơi với hội bạn của Trường và Vũ, còn tôi nhắn lại cho Nguyên, chúng tôi thống nhất gặp nhau ở phòng tập mọi khi.

-"Gọi...gọi tớ có việc gì à?"

Tôi mở lời, Nguyên hơi bối rối, nhưng sau rồi cậu ấy cũng đáp.

-"Ừ, có việc...là...như nào nhỉ...à...đúng rồi...là muốn khen cậu đó...chương trình khai giảng hôm nay rất hay...cậu thật giỏi."

Khen thì chỉ cần nhắn tin thôi mà? Nhưng không sao, tôi càng có dịp tâm sự kể lể thời gian qua mình đã vất vả ra sao, Nguyên lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi khoe chán chê xong cậu ấy mới miết tay vào chiếc hộp nhỏ rồi vỗ nhẹ lên má tôi một phát. Qua chiếc gương lớn, tôi thấy da mình chuyển sang màu nâu trầm.

-"Cậu làm gì vậy?"

-"Hoá trang cho cậu, để trên đời này chỉ mình tớ biết cậu xinh đẹp."

Nguyên trêu, tôi bật cười, cũng bắt chước ra sức trét kem cho bạn, nhiều đến mức chúng tôi soi gương mà còn chẳng nhận ra chính mình. Nguyên đội thêm cho tôi chiếc mũ rộng vành, đoạn dắt tôi qua chỗ thả đèn.

-"Nắm tay tớ chặt hơn đi, cẩn thận đông người lạc."

Nguyên quay lại dặn dò, câu nói ấy đưa tôi trở lại một khoảnh khắc nào đó của nhiều năm trước, có một cậu bé cũng dặn một cô bé giống giống như vậy, trên đại lộ Champs-Élysées nơi đất Pháp xa xôi.

-"Cậu sợ tớ bị bắt bán đi mất à? Vì tớ rất xinh ý."

Tôi cố ý nhắc lại chuyện cũ để chọc Nguyên, cậu ấy cù cù vào mu bàn tay tôi trả đũa, nhưng xong vẫn tán thành.

-"Ừ, cậu rất xinh, xinh thực sự."

-"Xinh bằng Misu không?"

Tôi hỏi, chẳng có lý do đặc biệt nào cho câu hỏi đó cả, chỉ đơn giản muốn biết đáp án thôi, con gái mà. Nguyên đưa tay kia véo má tôi, đoạn nghiêm túc đáp.

-"Misu không có cửa so với cậu."

Dễ sợ cái ông tướng này, hại tai người ta nóng bừng rồi đấy!

-"Vậy ai mới có cửa so với tớ?"

-"Không ai cả. Thực ra nếu xét về độ xinh thì cậu là vô đối rồi."

Tên đáng ghét, trái tim tôi bị hắn đánh cắp rồi, may mà có lớp kem màu nâu, nếu không tôi đoán chắc giờ má mình sẽ đỏ ghê lắm. Như một con cún, tôi ngoan ngoãn để cậu ấy dẫn ra chỗ bán đèn. Chúng tôi mua chung một chiếc, tôi viết điều ước của mình trước.

"Tôi ước sau này sẽ trở thành một biên kịch phim xuất sắc.

Ký tên: Huỳnh Mai Kiều Anh."

Nguyên viết trên cùng tờ giấy với tôi, ngay bên dưới.

"Tôi ước sau này sẽ trở thành ông chủ của một hãng phim lớn, để sản xuất những bộ phim do cậu ấy làm biên kịch.

Ký tên: Võ Đình Nguyên Anh."

Đèn trời được thả đi, vẫn là những chấm sáng đủ sắc màu trên nền trời trong vắt, nhưng quang cảnh hôm đó đẹp lạ thường, có lẽ bởi vì cậu ấy ở đó, nắm tay tôi. Những khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong thanh xuân của tôi, cậu ấy đều ở đó. Tôi chợt ngờ ngợ hiểu ra lý do cậu ấy mua lại hãng phim của người ta, có lẽ nào là vì tôi? Có thể tôi đã tưởng bở, có thể đây chỉ là một khoản đầu tư mạo hiểm, tôi không chắc nữa, nhưng thi thoảng nhớ về chiếc đèn năm xưa, lòng tôi bất giác thấy ngọt ngào.

Vị ngọt ấy lại càng nồng đậm hơn khi Nguyên đáp lại câu hỏi của nhân vật nữ phụ do tôi thể hiện bằng một câu hỏi khác mang tính chất sát thương cực lớn.

-"Nếu đêm nay tôi là của em, thì những ngày tháng sau này, có thể hay không, em sẽ thuộc về tôi?"

Đáng ra khúc này phải là một tràng oán trách của nam thứ với nữ chính, vì sao không yêu anh ta, vì sao tàn nhẫn vô tình, tuy nhiêu cậu ấy đã tự ý sửa kịch bản. Ngọt ngào, da diết và đầy chân tình, đến mức tôi tưởng như tim mình tan chảy. Vẫn biết Nguyên luôn được những đãi ngộ đặc biệt khi quay phim, nhất là những phân cảnh phụ bổ sung như này cậu ấy có sáng tạo đạo diễn cũng chẳng can thiệp, nhưng cái khó cho tôi là không dùng được câu thoại tiếp theo, đành gật đầu đại.

-"Em biết không? Nếu như đêm nay có sao băng, tôi ước đây không phải là một cảnh phim."

Là một giấc mơ mới đúng chứ, Nguyên nhầm à? Đoạn này nam thứ say rượu nên tưởng nữ phụ là nữ chính, quá hạnh phúc nên anh ta mới ước khoảnh khắc đó không phải mộng đẹp. Dù sao chỉ sai một vài từ, nếu muốn sau này có thể xử lý âm thanh được nên tôi tiếp tục phần diễn của mình.

-"Nếu như đêm nay thực sự có sao băng, em ước sao băng trao trái tim anh cho em."

Chị Loan viết câu này đấy, sến dã man con ngan, nói xong mà tôi ngượng chín cả người. Vành tai Nguyên cũng đỏ rực, cậu ấy thơm nhẹ lên trán tôi, cẩn thận tháo từng chiếc khuy áo còn lại. Vì Nguyên rất khó tính nên trước khi vào cảnh này tôi đã phải đổi toàn bộ váy áo lúc mặc diễn chung cùng Ken. Chiếc áo mới có phần mỏng hơn, khoảnh khắc cậu ấy lột bỏ nó, trái tim tôi không ngừng run rẩy. Những âu yếm đụng chạm đầy thân mật, những vết nhá rong ruổi khắp cần cổ của tôi, có đôi lúc, khi cánh môi đó men theo phần da thịt gần đường viền của lớp áo trong, cơ thể tôi gần như bị đuối.

Trước khi vào cảnh này tôi đã rất lo lắng phân đoạn bạn nữ xoay chuyển vị trí của hai người trên sàn. Tôi sợ mình không đủ dũng khí làm nữ cường, tuy nhiên dưới sự dẫn dắt của Nguyên, cảm xúc trong tôi mãnh liệt tới mức tôi có thể đẩy cậu ấy xuống phía dưới không chút nao núng. Tôi bị cuốn hoàn toàn theo vai diễn, những ngón tay tôi thoăn thoắt cởi bỏ áo sơ mi của Nguyên, miên man đều đều trên cơ bụng đầy quyến rũ, đoạn thả lòng người nằm trên người cậu ấy.

Nguyên vòng tay qua ôm siết lấy tôi, tôi dụi mặt vào lồng ngực rắn rỏi đó, nếu tôi có thể nghe được thì tốt, tôi thực sự muốn biết lúc này tim cậu ấy có đập mạnh như tim tôi không? Hay đối với cậu ấy, tất cả chỉ là một vai diễn, không hơn. Và khi cánh cửa kia bị đẩy ra, khi Misu bước vào, mọi cảm xúc đều biến mất như bong bóng xà phòng.

Đúng tiến trình kịch bản, tôi quấn chăn quanh người, đứng dậy tát Misu. Tát giả thôi, hậu kỳ xử lý âm thanh hình ảnh sau, cơ mà công nhận Misu diễn giỏi thật, mới thế mà hai mắt đã long lanh bọng nước rồi, yếu ớt quỳ xuống ôm chân tôi thống khổ cầu xin. Nam thứ lúc này phát hiện ra tôi không phải nữ chính, lại còn độc ác bắt nạt người anh ta yêu thương, lập tức tiến tới đánh tôi. Tất nhiên cũng chỉ đánh giả, nhưng kiểu tôi nhập tâm quá ấy, cắt cảnh từ lâu rồi mà nước mắt vẫn không thể nào cầm nổi.

Tại tôi thương nhân vật của mình ghê lắm, bị người đàn ông cô ấy yêu nhất tra tấn trước mặt người con gái khác, thật tội nghiệp. Nhìn tôi khóc mà các chị trong đoàn cứ kêu có năng khiếu diễn xuất, nên lấn sân đi là vừa chứ. Có mấy bà thì thắc mắc sao tưởng Nguyên Anh không đóng cảnh thiếu vải, quản lý của Nguyên gãi đầu gãi tai nhìn sếp. Sếp của cậu ta chả thèm giải vây cho nhân viên, sau khi mặc áo sơ mi gọn gàng thì tiện tay vứt chiếc áo khoác trùm thẳng lên đầu tôi, đoạn lừ lừ đi xuống gian dưới.

Tôi cũng rửa mặt mũi rồi sửa soạn đi xuống ăn cháo đêm cùng cả đoàn. Dưới mái hiên trăng rọi sáng mờ mờ, sợ mọi người dị nghị nên tôi chả dám lấy cháo cho Ken nữa, ngặt nỗi, anh lại chủ động múc cháo cho tôi. Đoàn phim trông thấy rú hết cả lên, chắc phải to và chói tai lắm, nếu không thì chẳng đến mức Nguyên khó chịu rời đi ngay đêm đó.

Tôi đi cùng đoàn làm phim nên ba ngày sau mới về thành phố. Vừa về tới khu nhà mình liền thấy là lạ, các bác lớn tuổi cứ chỉ trỏ rồi nhìn lén tôi, mấy em nhỏ thì lao ra tay bắt mặt mừng xin kiểu ảnh với người nổi tiếng. Tôi nổi tiếng từ hồi nào vậy? Từ hôm qua thì phải, theo như bà chị ở tầng dưới tiết lộ.

Thì ra để tăng độ hot cho bộ phim, nhà sản xuất đã cố ý rò rỉ cảnh nóng tôi đóng cùng Nguyên, vì là cảnh nóng đầu tiên trong sự nghiệp của nam thần nên sức lan toả vô cùng mạnh mẽ. Khắp các diễn đàn người ta nói về tôi, quá khứ và thông tin lý lịch của tôi đều bị khai quật bằng sạch, số người theo dõi trang cá nhân tăng ầm ầm. Tất nhiên không tránh khỏi mấy câu chỉ trích nhưng hầu hết phản hồi của khán giả đều rất tích cực.

"Mới đóng phim lần đầu mà chuyên nghiệp dữ vậy má?"

"Nhìn như yêu nhau thật ý, tương tác với bạn diễn còn tốt hơn Misu."

"Công nhận. Ánh mắt chị ấy nhìn anh nhà mình say đắm khủng khiếp. Mà anh nhà diễn với người giỏi đâm ra cũng có hứng hay sao á, âu yếm chị này như kiểu muốn thịt thật."

"Không phải đâu, họ là bạn thân nên chắc hiểu nhau. Đợt chị này bệnh anh nhà đưa vào viện chị ấy chả lên báo đính chính rồi còn gì? Nghe đồn chị là biên kịch phim đó, người đâu mà tài năng."

Kiểu như cơn mưa lời khen dội xuống cùng một lúc, tôi đọc không sót một cái nào cả, chuyện, đã bao giờ được ưu ái như thế đâu. Suốt một tuần liền người ta chỉ bàn luận về tôi và Nguyên, việc đó khiến Misu khó chịu ra mặt, có hôm vừa gặp tôi bạn liền xỉa xói.

-"Người ta bảo chó ngáp phải ruồi cấm có sai Kiều Anh nhỉ? Cơ mà vẫn chúc mừng cậu nhé, tớ mừng cho cậu thực sự luôn ấy, nữ phụ ạ."

-"Chị Misu so làm sao được cơ chứ? Chị nỗ lực hết mình cống hiến cho nghệ thuật, đâu giống ai đó dùng thân xác để lót đường."

Trợ lý của Misu thêm thắt, nói như bạn chưa từng đóng cảnh nóng không bằng. Cảnh với nam chính chả lột gần hết đồ, lộ cả phía trước phía sau, đăng clip full trên mạng mà có ai quan tâm đâu. Bị tôi bắt bẻ ngược lại mới đuối lý, kêu không thèm nói chuyện với tôi nữa, bận đi thử váy cưới cùng Nguyên. Tưởng bịa cơ, ai ngờ lát sau thấy Nguyên qua đón bạn thật, hình như Misu bán tin cho báo chí hay sao ấy, dưới đại sảnh phóng viên đã vây kín rồi. Lúc hai bạn khoác tay nhau tình tứ đi vào xe, máy ảnh nháy liên hồi. Tôi đứng cạnh lan can lầu ba nhìn theo bóng Nguyên, cái cách cậu ấy mở cửa xe cho Misu thật dịu dàng, nó khiến tôi có chút chạnh lòng.

"Nhìn tớ sắp cưới vợ mà cậu không buồn sao?"

Nguyên nhắn tin, ở trong xe với Misu mà vẫn có thời gian hỏi đểu tôi.

"Tớ không Nguyên ạ."

"Còn tớ thì rất buồn."

"Vì sao cậu buồn?"

Tôi quan tâm hỏi han, cậu ấy gửi tin mới kèm mấy cái icon mặt tiu nghỉu.

"Vì cô dâu không phải là cậu!"

Cậu có thể thôi nhắn những tin tàn sát trái tim tớ được không? Thực ra tớ cũng vậy, tớ cũng rất buồn khi cô dâu của cậu không phải là tớ. Nếu như đêm nay có sao băng, tớ ước người cứu cậu năm xưa là tớ. Dù sao tớ cũng bị khiếm thính rồi nên sẽ chẳng sao cả, lại còn được cậu đền bù, thật thích!

Ngoài những lúc lầy lội đùa dai thì không thể phủ nhận rằng Nguyên có khiếu nói chuyện tạo thiện cảm cho người đối diện, bởi vậy so với các thành viên của P547 thì điểm văn của cậu ấy luôn khá nhất. Còn tôi, nửa kỳ đầu tiên của năm lớp mười một toàn khối có tất cả ba bài kiểm tra chung môn Văn tính hệ số hai thì cả ba bài điểm của tôi đều cao nhất. Đối với người khác có thể chẳng là gì, nhưng đối với một đứa hiếm khi được đứng đầu như tôi thì thực sự ngọt lắm, giống như tôi cứ miệt mài chạy trên con đường dài thăm thẳm, còn vị ngọt ấy chính là vị của trái đào ở điểm đích.

Chỉ là, ngọt với tôi, lại trở thành đắng với một người nào đó từng được giải văn cấp thành phố. Nhã Thanh giật cả ba bài kiểm tra vừa mới được trả của tôi, hối hả đem lên phòng giáo viên kiến nghị. Tôi chạy theo bạn, nhưng tôi cũng như bao bạn học khác chỉ đứng nép ở phía cửa phòng thôi chứ không xông vào làm loạn như Thanh.

-"Vì Kiều Anh là con thầy hiệu trưởng phải không ạ? Cô sợ cho điểm thấp thì tháng này thầy giảm lương của cô sao? Nếu lý do là vậy thì em có thể chấp nhận được."

-"Nhã Thanh, em chú ý lời nói của mình."

-"Vậy cô cũng nên chú ý cách chấm điểm của mình. Rõ ràng văn của em bay bổng mỹ miều hơn, trong khi đó cách viết của Kiều Anh không hề thống nhất, bài văn số một còn tạm chứ lời văn ở bài số hai rất thô, bài số ba còn không hề dùng biện pháp tu từ nào."

-"Nhưng bài văn số hai cô yêu cầu các em hoá thân vào chị bán bánh giò để viết ký sự đường phố phải không? Văn của em đúng là rất hay, nhưng một chị bán bánh giò bươn chải nắng mưa đạp xe rong ruổi trên khắp các con đường liệu lời lẽ có thể bay bướm như một nhà văn không em? Còn bài số ba, rõ ràng em đang thay lời một cậu bé bốn tuổi kể về tuổi thơ, cô phải hỏi lại em tại sao lại dùng quá nhiều phép so sánh và mẫu câu phức tạp như vậy?"

-"Vậy...vậy còn bài số một thì sao ạ?"

-"Bài số một em viết rất tốt, cô bị choáng ngợp bởi cách sử dụng từ ngữ linh hoạt của em, còn bài của bạn Kiều Anh lại khiến cô đồng cảm với nhân vật, bởi vậy ban đầu cô cho hai em bằng điểm nhau, sau đó thì cộng thêm 0.25 điểm cho Kiều Anh vì bạn viết sạch và ít tẩy xoá hơn."

Nhã Thanh không thể bắt bẻ được thêm nữa, các bạn học hầu như đều đồng tình với phân tích của cô giáo, mọi người tản dần ra sân chơi. Tôi của năm ấy còn non nớt làm sao đã có cái nhìn toàn diện như cô, tôi chỉ viết theo bản năng thôi, khi hoá thân thành một nhân vật nào đó tôi thường sống trọn vẹn với cảm xúc của họ. Có đôi lúc tôi bị nhập tâm quá khiến Mẫn Tiên tức điên, chị tỏ thái độ bằng cách cướp bút và sổ viết kịch bản của tôi, cù tôi một trận sau đó mới đi vào vấn đề chính.

-"Tao mặc chiếc váy nào đẹp hả mi?"

-"Váy nào cũng đẹp, dáng chị thon mà."

-"Mi chỉ được cái nói chuẩn. Thế còn kẹp tóc, hồng hay tím? Cả tất nữa, nên đi tất giấy hay tất hoa sặc sỡ sắc màu? Son thì mi bảo màu cam hay màu đỏ là hợp lý? Mắt có nên kẻ chút cho sắc sảo không? Hay để nguyên cho dễ thương?"

Chị nhảy tưng tưng trên giường, mồm năm miệng mười luôn. Điều gì đã khiến một người không màng nhan sắc trở nên điệu đà thái quá như vậy?

-"Chị bị động kinh hả?"

Tôi trêu, bình thường bị ăn đập rồi, nay bà ấy hiền lạ.

-"Không, tao bị động tình."

Hả? Gì thế? Nói xong còn cười tủm tỉm một mình chứ, mãi sau mới ngượng ngùng tâm sự đã liên lạc được với Alex rồi, hoá ra thời gian vừa qua bạn bận chuyển nhà. Gia đình Alex hiện đang ở cách nhà chúng tôi tầm chục cây số, và Alex hiện đang theo học khối mười một hệ V, hệ chuyên văn hoá của trường tôi. Biết tin tôi còn sốc nữa là Mẫn Tiên, buổi đêm chị có ngủ được đâu, cứ thao thức mãi, sớm ra đã lao dậy tỉa tót.

Thứ bảy được miễn đồng phục nên chị càng có cơ hội làm dáng, xinh đáo để đi ấy, các bạn nam hệ V gặp thần tượng liếc liên tục. Tiên thì vẫn chảnh lắm, có bạn chạy qua rủ đi xem phim mà bà ấy phán cho câu xanh rờn.

-"Nếu bạn biết số nguyên tố thứ 1001 là bao nhiêu thì mình đi."

Xin chị, doạ người ta chạy mất dép rồi. Đúng lúc ấy có một bạn nam mắt xanh, tóc nâu hạt dẻ đi qua, nhàn nhạt đọc một con số. Tôi tất nhiên không đủ trình độ để biết đúng hay sai, chỉ biết mắt Mẫn Tiên đã long lanh như giọt sương sớm, tay chị cầm tay tôi vã mồ hôi liên tục, còn quay sang mấp máy môi.

-"Tao đã biết thế nào là tim tan rồi mi ạ."

Một người luôn khăng khăng khẳng định giả dụ tim có tan cũng chết toi xừ nó rồi chứ còn gì như Mẫn Tiên nay lại có thể chấp nhận được phép so sánh đó thì tim chị thực sự tan rồi. Và tôi chắc chắn người đối diện mình chính là Alex, hình như Alex biết đọc khẩu hình miệng, vì xung quanh không ai biết Mẫn Tiên vừa nói gì, trừ cậu ấy, Alex phản bác.

-"Nếu tim tan thì cậu không sống được đâu."

Tôi choáng, đây hẳn là một nửa hoàn hảo của Mẫn Tiên. Ngặt nỗi, chẳng hiểu sao Alex không hề chào hỏi người tối ngày chat với mình mà lại mỉm cười đập vào vai tôi.

-"Chúng ta lại gặp lại rồi, cậu còn nhớ tớ chứ, Kiều Anh?"

Nhầm hả? Tôi đã gặp cậu ấy bao giờ đâu mà kêu gặp lại? Còn biết tên tôi nữa? Tôi hoang mang quay sang nhìn Mẫn Tiên, sắc mặt chị tối sầm, giận dỗi bỏ về khu của hệ N. Tiên đã giận thì dai lắm, mỗi lần bị chị giận là một lần tôi thấy mệt mỏi vô cùng. Đã thế tôi còn bị trưởng FC P547, chính là Nhã Thanh ghi hận vụ điểm chác nên loại tên ra khỏi danh sách những người tham dự đêm biểu diễn đặc biệt của P547 dành cho fan VIP nữa chứ.

Buồn dễ sợ, bởi rất thèm khát được xem trực tiếp nên tối hôm đó tôi vẫn cứ bất chấp mà đến. Bức tường chắn có vài cái lỗ nho nhỏ, tôi đặt chân vào đó rồi trèo lên xem trộm, có vài bạn cũng đứng gần chỗ tôi, nhưng khôn hơn tôi là các bạn đem ghế theo. Tiếc rằng sân khấu ở xa quá, nhìn từ phía này mờ lắm, các bạn bỏ cuộc về hết, còn mình tôi vẫn tiếc nuối đứng đó, mãi cho đến khi có một người bất ngờ tiến tới ôm lấy chân tôi từ phía sau.

Tôi sợ giật thót cả mình, tại lo bị bác bảo vệ phát hiện. Thật may, lúc ngoảnh ra thì không có bác bảo vệ nào cả, chỉ có cậu bạn thân của tôi đang cười rất gian. Bạn bồng tôi xuống, phủi váy áo cho tôi rồi trêu chọc.

-"Hâm mộ tớ đến vậy sao?"

-"Hâm mộ thì có gì sai? Vậy còn cậu, sao biết tớ ở đây?"

-"Không thấy cậu ở khán đài nên tớ đi tìm."

-"Khán đài đông như vậy cơ mà, sao biết tớ không có mặt?"

Tôi thắc mắc, Nguyên thản nhiên đáp.

-"Thì liếc qua không thấy có ai xinh thì biết thôi."

Dã man, cứ cho người ta lên mây mới chịu được hả? Nguyên dắt tôi cùng chạy vào trong, vì có cậu ấy nên bộ phận an ninh cho tôi qua cửa. Phía sân khấu Thái đang hát đơn, sau đó sẽ đến Trường, Công, Vũ và cuối cùng mới là Nguyên. Trước khi vào phần biểu diễn của mình, cậu ấy bắt tôi mặc bộ đồ thỏ bông to thùng thình, tôi cứ nghĩ mặc vào để cổ vũ cho sung, ai dè người ta lôi tôi ra biểu diễn cùng luôn.

-"Nguyên Anh và thỏ Mai Ki An chúc các bạn một buổi tối vui vẻ."

Phía dưới vỗ tay quá trời, thỏ Mai Ki An tôi đây chỉ muốn lột đồ đấm cho cậu ấy một trận thôi. Cũng may có đầu thỏ che chắn nên chẳng ai biết tôi đang xấu hổ cỡ nào, tôi đứng giữa sân khấu thả bóng bay, thi thoảng nhún nhảy chút cho đỡ quê. Tôi nhảy gà ý mà, đâu như Nguyên chỉ cần nhấc chân lên là tưởng như đang lướt trên mây. Cậu ấy có cái kiểu đổ rạp người về một phía nào đó nhưng vẫn giữ thăng bằng được, tôi mà làm thế chắc ngã sấp mặt luôn. Nguyên còn rap nữa, vừa nhảy vừa rap cực chất, mỗi lần biểu diễn fan phát cuồng cậu ấy như nào tôi tất nhiên biết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được chiêm ngưỡng thần tượng của mình thể hiện tài năng ở cự li gần như thế.

"Tớ thích cậu!

Từ khi tớ nắm tay dắt cậu

chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées đi xem pháo hoa,

tớ đã thích cậu mất rồi!

Này cô gái, nếu cậu muốn kết hôn với thần tượng của mình,

thì ới tớ một câu nhé! 

Vị trí cô dâu của tớ, sẽ luôn để phần cho cậu.

Chỉ cần cậu ưng thuận, dù đang ở đâu, tớ cũng sẽ mặc vest chú rể và lao tới.

Cậu sẽ gật đầu chứ?"

Khán đài tưởng chừng nổ tung vì lời bài rap mang tính sát thương quá cao. Tôi để ý có mấy bạn nữ gật đầu lia lịa, khóc nức khóc nở. Tôi đứng trên này cũng rơm rớm rồi đây, vẫn biết chỉ là một bài hát, nhưng chi tiết cùng nhau xem pháo hoa trên đại lộ Champs-Élysées tình cờ trùng hợp với câu chuyện của chúng tôi, nó khiến trống ngực tôi đập dồn dập từng hồi.

Bao nhiêu năm trôi qua, vẫn chỉ có cậu ấy mới khiến tôi thổn thức nhiều đến thế. Chỉ vài tin nhắn ngắn ngủi đại ý tớ buồn vì cô dâu không phải là cậu cũng đủ khiến tôi khốn đốn suốt nhiều ngày liền. Mỗi tối tôi đều xem đi xem lại tin nhắn của cậu ấy, buổi đêm mơ mộng linh tinh đã đành, sáng ra vừa thức giấc miệng cứ tủm tỉm cười không khép được lại ấy. Tỏ tình phải không? Nguyên ý, tỏ tình với tôi? Có vẻ như tôi hơi hoang tưởng nhỉ? Nhưng nếu không phải tỏ tình thì cũng là thính còn gì? Thính chất lượng cao hẳn hoi!

Nguyên để ý đến tôi từ bao giờ? Có phải ngay từ lần đầu tiên gặp nhau trên đại lộ Champs-Élysées như trong lời bài hát? Ôi tôi lại bắt đầu ăn dưa bở rồi đấy, nếu như thế thì cậu ấy phải thú nhận từ ngày cấp ba rồi chứ, đằng này cậu ấy bảo thổ lộ nhưng bị bạn đó từ chối cơ mà. Vậy thì chắc mới dạo gần đây thôi nhỉ? Mỗi ngày tôi đều soi gương đến chán chê mê mỏi, tự hỏi dạo gần đây mình có điểm gì quyến rũ khác thường, nhìn mãi không ra, đành bạo dạn gửi tin nhắn cho bạn.

"Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, cậu có nhà không để tớ qua?"

"Tớ đang ở nhà."

Nguyên nhắn lại, rất nhanh. Tôi vui vẻ chọn một chiếc váy hoa, còn đang tết tóc đuôi sam thì dãy đèn trên tường nhấp nháy, hệ thống chuông cửa nhà tôi là vậy, mỗi lần có người bấm chuông đèn sẽ tự động sáng, tôi tưởng cậu ấy qua đón mình nên tâm trạng hồi hộp ghê lắm. Tiếc rằng, người đứng ngoài cửa, lại chẳng phải Nguyên.

-"Kiều Anh, giúp tớ, là việc liên quan tới Mẫn Tiên."

Rất nhiều năm trôi qua mới có người nhắc tới tên chị, sống lưng tôi bỗng dưng lạnh toát. Alex nhờ tôi viết hộ một bức thư, tôi trở vào viết cho bạn luôn. Sau khi bỏ vào phong bì cẩn thận, lấy hết sức can đảm, tôi hỏi.

-"Mẫn Tiên...chị ấy sao rồi?"

-"Ổn. Chỉ là thi thoảng bị lên cơn co giật, lúc đó sở thích duy nhất của Tiên là tự hành xác."

Alex không ở lại lâu được vì ba tiếng nữa bạn có chuyến bay về Mỹ. Còn tôi đứng từ phía trên dõi theo bước chân hối hả của bạn, nước mắt tự nhiên ứa ra không ngừng. Bi kịch năm đó cùng những ký ức kinh hoàng đua nhau ùa về như muối mặn chà xát lên vết xước loang lổ tưởng như đã lành trong tôi. Tôi không biết tôi và Mẫn Tiên, ai là người đau hơn? Nhưng nếu chị ấy vẫn đau, tôi cũng không vui vẻ gì.

Màn đêm dần buông xuống, đèn đường lên dần, lơ đãng nhìn xuống đuôi tóc đang tết dở tôi mới chợt nhớ ra cái hẹn với Nguyên, vội vã ba chân bốn cẳng lao tới nhà cậu ấy. Tôi sợ Nguyên sẽ đợi tôi, quả đúng như tôi lo lắng, Nguyên vẫn đợi tôi, cùng rất nhiều vỏ bia vứt bừa bãi trong phòng khách. Nguyên nằm lười biếng trên chiếc ghế sô pha dài, lúc liếc thấy tôi, cậu ấy làu bàu.

-"Tớ đang sống rất ổn mà...là tại cậu trở về...tại cậu làm xáo trộn cuộc sống của tớ...tại cậu cười với tớ...tại cậu cho tớ ở gần cậu...tại cậu cho tớ hi vọng...cậu hẹn tớ nhưng chỉ cần ai đó xuất hiện liền quên mất tớ...cậu thật độc ác..."

-"Không...không phải đâu...cậu nghe tớ nói..."

-"Nghe gì? Cậu định kể cho tớ là cậu đã bật khóc khi chàng trai đó rời khỏi? Nếu vậy thì khỏi, tớ biết rồi."

Vậy là Nguyên đã qua nhà tôi? Tôi tiến tới, cố gắng làm dịu đi cơn tức giận của Nguyên, nhưng cậu ấy nhất định không cho tôi chạm vào, ngược lại còn cương quyết đẩy tôi ra. Tôi bị ngã, cánh tay đập vào cạnh bàn sắc nhọn, máu chảy thành dòng, lúc đầu tôi còn thấy máu từng giọt rỉ xuống nền nhà một màu đỏ tươi, sau đó rất nhanh liền chẳng thấy gì cả, xung quanh chỉ một màu tối, đen thui. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status