Bỏ rơi ma vương tổng tài

Chương 312


“Tôi chỉ làm việc nên làm.” Lương Ba tỏ vẻ vô tội “Nếu lần này chúng ta có thể lấy được tin đó, đừng nói là doanh thu của tòa soạn tăng 20%, đến lúc đó tôi nghĩ 70, 80% cũng hoàn toàn có thể. Như vậy thì lương của chúng ta cũng sẽ……”

“Sao anh lại có thể nghĩ như vậy được chứ? Chúng ta là một tòa soạn lớn, không thể giật tít chỉ vì cái lợi trước mắt như mấy tờ báo lá cải. Anh chỉ lo đến lợi ích cá nhân, giờ làm hỏng buổi phỏng vấn rồi, cấp trên trách phạt, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây?” Cô đau đầu nói gần như gào lên… Hắn đã làm trong nghề này trước cô mấy năm rồi, đạo lý này so với cô lẽ ra phải hiểu hơn gấp nhiều lần, tại sao lại có thể phạm phải một sai lầm nghiêm trọng như vậy chứ….

Lương Ba sửng sốt một lúc lâu, sau có vẻ như biết mình đã sai nên lắp bắp “Tôi…… Tôi… Tôi cũng chỉ nghe theo cô ấy nói…. Tôi không ngờ……”

Cô nghe được vài chữ đáng ngờ liền ngẩng đầu nhíu mày hỏi “Ai? Anh nghe ai nói?”

“Không, không có gì, tôi muốn nói là tôi sai rồi.” Lương Ba vội nói lại, gương mặt đầy vẻ cầu xin “Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Lăng phó biên, cô nhất định phải giúp tôi, nếu không cấp trên mà khiển trách tôi sẽ bị đuổi việc mất……”

Nói tới đây, hắn nhìn cô một cách rất đáng thương.

“Anh đã làm mọi chuyện đến nước này, chắc chắn người ta sẽ không đồng ý nhận phỏng vấn nữa. Anh nói xem tôi phải giúp anh thế nào đây?” Cô mệt mỏi day day trán.

“Cô là thủ trưởng của tôi, nhất định cô phải giúp tôi, tôi vừa mới kết hôn, tiền ăn từng tháng đều phải lo lắng. Nếu bà xã của tôi biết tôi bị đuổi việc nhất định sẽ bỏ tôi, tôi không thể không có cô ấy…. Mà bố mẹ tôi cũng già rồi……”

“Được rồi được rồi, dừng… dừng lại đi……” Cô bị hắn nói đến mức đầu óc quay cuồng, vội cắt lời hắn “Anh cứ ra ngoài trước đi, để tôi nghĩ cách…”

“Nói như vậy là cô đồng ý giúp tôi rồi sao? Cám ơn cô, cám ơn, Lăng tiểu thư, cô đúng là một thủ trưởng tốt, về sau tôi sẽ chăm chỉ làm việc, tuyệt đối không phạm phải sai lầm như thế này nữa.”

Lương Ba cúi gập người, luôn miệng nói những lời hay rồi phấn chấn đi ra ngoài. Ra khỏi phòng, hắn nhìn trái phải đều không có người liền đi tới một góc gần đó. Nơi đó có người đang chờ sẵn hắn.

“Thế nào? Tất cả mọi việc đều làm đúng theo lời tôi nói chứ?” Một người đứng nép trong góc tường, hỏi thật nhỏ.

“Ha ha tôi là ai nào? Diễn mấy trò mèo này đối với tôi có khó gì……” Lương Ba đắc ý cười lớn.

“Ngu, cười to như thế làm gì? Anh muốn khiến cho người khác để ý sao……”

Lương Ba bị đối phương chửi như vậy nhưng cũng không hề tỏ ra tức giận, tham lam nhìn về phía thân ảnh nhỏ bé “Thù lao của tôi đâu?”

“Đây.” Một phong bì dày được nhét vào trong tay Lương Ba.

“Thế mới đúng chứ.” Lương Ba đếm số tiền bên trong phong bì, thỏa mãn cười nói “Cô dù sao cũng chỉ là một sinh viên mới ra tường, không ngờ lại cũng mưu kế như vậy, còn muốn khiến cho Lăng Mân Huyên……”

“Nói ít thôi, anh cầm tiền của tôi rồi thì nhớ giữ bí mật chuyện này, đừng để phát sinh ra chuyện gì. Còn nếu anh muốn dùng chuyện này để uy hiếp tôi thì hãy nhớ rằng anh cũng sẽ không được tốt lành đâu, hơn nữa anh cũng không có chứng cứ……”

“Biết rồi, tôi không phải thằng ngu……”

Hai người to nhỏ một hồi, sau đó một trước một sau đi ra ngoài. Bọn họ mới vừa đi không bao lâu, Kỉ Tích Vân lại từ một nơi gần đó đi ra.

Cô là đang muốn lên lầu làm việc, không muốn phải chờ thang máy, vì vậy leo cầu thang bộ, không ngờ lại nghe thấy tiếng xì xào ở một góc tối, tuy bọn họ nói rất nhỏ nhưng cô vẫn lờ mờ nghe thấy cái tên Mân Huyên, sau đó lại thấy hai người đi ra ngoài…

Là Lương Ba và Chu Hiếu Linh…… Bọn họ đang làm cái quỷ gì vậy…… Kỉ Tích Vân suy nghĩ trong khi đang về chỗ ngồi, nhìn thấy Mân Huyên ôm một tập tài liệu đi ra ngoài, có lẽ là lên tầng 15. Cô thầm nghĩ , mặc kệ như thế nào, một hồi Mân Huyên trở về nhất định phải đem chuyện này nói cho cô ấy biết.

“Cốc cốc cốc……” Cô gõ vài tiếng, nghe thấy tiếng đáp của Trịnh Trác liền đẩy cửa đi vào.

Chỉ một lát sau, gian phòng đã đầy tiếng nói.

“…… Biết sự việc lần này nghiêm trọng như thế nào không? Tòa soạn của chúng ta lâu nay làm ăn uy tín, luôn rất trọng danh dự, lần này lại khiến cho……”

“…… Em xin chịu phạt……”

“Một mình em chịu sao? Em không hối hận chứ……”

“Đúng vậy, lần này là do em kiểm tra giám sát chưa tốt, em thực sự rất xin lỗi……”

“Sai lầm trong công việc, ba chữ đó quả thực không thể giải quyết được gì……”

“Em biết, em sẽ rút kinh nghiệm lần sau……”

“…… Haizz, công tư rõ ràng, lần này chỉ cảnh cáo em, trừ 20% tiền lương. Tòa soạn luôn luôn có những quy định rất nghiêm khắc, nếu em còn để xảy ra những chuyện như thế này, anh cũng không thể giúp gì được……”

“Em biết rồi, cám ơn anh, Trịnh chủ biên……”

Một lát sau, cô từ văn phòng Trịnh Trác đi ra. Hít một hơi thật sâu… cuối cùng mọi chuyện cũng đã giải quyết xong, cô cũng đã cam đoan với Trịnh Trác bằng mọi giá sẽ xin được phỏng vấn lại, nếu không có lẽ đã không thể chỉ bị phạt nhẹ như vậy….

Trở lại văn phòng đã là giữa trưa, Chu Hiếu Linh gọi điện thoại hỏi cô có cần cô ấy mua cơm giúp không. Cô từ chối , cô tính ra ngoài ăn cơm, cũng là để hít thở không khí cho thư giãn đầu óc.

Cô vừa mới bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng của Kỉ Tích Vân gọi “Mân Huyên, chờ tôi một chút, cùng đi ăn đi.”

Hai người cùng nhau đi xuống lầu, vào một nhà hàng gần tòa soạn. Mân Huyên vừa ăn miếng cơm đầu tiên đã nghe thấy Tích Vân nhỏ giọng nói “Mân Huyên, hôm nay tôi gặp một chuyện rất đáng ngờ nên muốn nói cho cô biết. Tôi thấy Lương Ba và Chu Hiếu Linh lén lút đứng cùng nhau, nói gì đó về cô……”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status