Boss ẩn độc sủng vợ yêu

CHƯƠNG 47: CÔ NHÓC RẤT LÀ MAY MẮN



CHƯƠNG 47: CÔ NHÓC RẤT LÀ MAY MẮN

Đầu tóc Đồng Tuệ Lâm rối bời, nhanh chóng cầm USB chạy ra cửa.

Không thể đến trễ!

Tuyệt đối không thể đến trễ!

Nhưng hiện tại nhất định sẽ đến trễ!

Cô mặc đồ trang trọng mang giày cao gót, Đồng Tuệ Lâm đi giày cao gót bắt đầu chạy như điên.

Trong đầu chỉ là những suy nghĩ không tốt.

Học viện điện ảnh Z vô cùng coi trọng bảo vệ luận văn tốt nghiệp, không giống như các học viện nghệ thuật chuyên nghiệp khác, khi bạn ký hợp đồng với công ty thì có bảo vệ luận văn tốt nghiệp hay không chỉ là phù du.

Nhưng học viện điện ảnh Z luôn nổi tiếng nghiêm khắc, tuyệt đối không chấp nhận chuyện này.

Lúc trước có một diễn viên rất nổi tiếng, bởi vì không sắp xếp được thời gian nên không bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Kết quả trường học kiên quyết không phát bằng tốt nghiệp, thậm chí viết tên diễn viên này vào sổ đen của trường học, cũng yêu cầu diễn viên này học lại một năm theo quy định của trường học để tiến hành bảo vệ luận văn tốt nghiệp một lần nữa, nếu không thì không nói gì nữa.

Học viện điện ảnh Z đào tạo vô số diễn viên, cũng có rất nhiều tên đạo diễn và biên kịch, nếu đã vào sổ đen thì sẽ gây ảnh hưởng rất đáng sợ với diễn viên.

Sau đó diễn viên này phải khuất phục, trường học mới bỏ qua.

Bảo vệ luận văn tốt nghiệp luôn rất nghiêm khắc, lãnh đạo của trường học cũng rất coi trọng, nếu bỏ lỡ thì hậu quả là học lại một năm.

Đồng Tuệ Lâm không thể học lại, cô không thể chậm trễ được nữa!

Đồng Tuệ Lâm nghĩ vậy thì càng lo lắng muốn phát điên.

Ngay lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng bên chân cô.

Ferrari Raphael màu xanh lam!

Ánh mắt Đồng Tuệ Lâm sáng lên, nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi xuống.

“Mau đưa tôi đến trường học, tôi bị muộn rồi! Hôm nay phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp.”

Lúc này cô cũng không rảnh quan tâm vì sao Âu Tử Duy xuất hiện ở chỗ này, anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều lần rồi.

Đồng Tuệ Lâm bỗng nhiên biết ơn Âu Tử Duy đột nhiên xuất hiện như vậy.

“Yên tâm, có tôi ở đây rồi!” Âu Tử Duy đạp chân ga, Ferrari “Vù” một tiếng lao đi.

Đồng Tuệ Lâm hoảng sợ.





Âu Tử Duy lái xe rất nhanh, lúc này cũng qua giờ cao điểm, trên đường cũng không kẹt xe.

Đồng Tuệ Lâm nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút.

Sợ là vẫn không kịp.

Âu Tử Duy liếc mắt nhìn Đồng Tuệ Lâm một cái: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô đến trễ đâu.”

Đồng Tuệ Lâm ngẩng đầu lên nhìn nụ cười bất cần đời trên mặt Âu Tử Duy thì bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

Âu Tử Duy dùng một tay lái xe, tay kia mở ngăn kéo phía trước xe lấy ra một chiếc hộp.

“Cô nên xử lý mái tóc ổ gà trên đầu mình đi.”

Âu Tử Duy mở tấm che nắng ở ghế phụ, trong tấm che nắng có một chiếc gương.

Đồng Tuệ Lâm soi gương, đây là ổ gà sao? Rõ ràng là ổ chó!

Cô lập tức bắt đầu chải đầu.

Âu Tử Duy chỉ vào ngăn kéo mình vừa mở: “Có đồ trang điểm của khách tôi để lại, cô có thể dùng một chút.”

Nếu cô dậy sớm thì chắc chắn phải trang điểm, đây là sự tôn trọng với trường học.

Cô nhanh chóng lấy đồ trang điểm ra, đánh phấn nền, bôi son môi.

Tuy rằng, Âu Tử Duy lái xe rất nhanh nhưng tay lái siêu lụa.

Đồng Tuệ Lâm trang điểm xong, nhìn thoáng qua trong gương thì tỏ vẻ hài lòng.

Ngay lúc này, xe cũng vững vàng dừng lại.

Cô nhìn qua cửa sổ, đã đến nơi rồi!

Cô lập tức choáng váng!

Một tiếng chạy xe mà Âu Tử Duy chỉ dùng hai mươi phút?!

Đây là tốc độ gì vậy?!

“Cô còn có một phút đi vào, còn không mau lên!”

“Tôi đi đây!” Đồng Tuệ Lâm nhanh chóng xuống xe.

Hôm nay cô mặc đồ trang trọng, mang giày cao gót, không giống như bình thường, giống như một nhân viên văn phòng.

Âu Tử Duy nhìn bóng lưng Đồng Tuệ Lâm, mở cửa sổ xe nói một tiếng: “Đồng Tuệ Lâm, cố lên!”

Đồng Tuệ Lâm ngẩn ra.

Bước chân lập tức dừng lại.

Cố lên...

Lớn như vậy nhưng đây là lần thứ hai cô nghe thấy có người nói cố lên với mình.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù là đi thi hay là nhận lời mời, hoặc là chuyện gì khác thì từ trước đến nay có một mình cô đối mặt, một mình cô đơn chiến đấu.

Không có ai nói cố lên với cô.

Chỉ có duy nhất một lần, đó là khi cô năm tuổi, lần đầu tiên tham gia cuộc thi cổ vũ, mẹ đã nói với cô.

Tuệ Lâm, đừng lo lắng, cố lên.

Đồng Tuệ Lâm không khỏi đỏ mắt nhưng cô không quay đầu lại, mà giơ tay vẫy vẫy, lại nhanh chóng chạy vào hội trường bảo vệ luận văn tốt nghiệp.





Âu Tử Duy nhìn Đồng Tuệ Lâm biến mất trong tầm mắt của mình.

Âu Tử Duy lặng lẽ thu hồi ánh mắt cúi đầu xuống...

“Không phải chỉ thay đổi phong cách thôi sao, không phải chỉ trang điểm ở trước mặt mày thôi sao, mày kích động gì chứ! Đêm qua vừa cho mày ăn no, mày nghỉ ngơi một chút được không?!”

Đồng Tuệ Lâm đến hội trường bảo vệ luận văn tốt nghiệp, giáo viên thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thứ tự bảo vệ luận văn tốt nghiệp được sắp xếp theo hình thức rút thăm, cô đến trễ nên rút lá thăm cuối cùng, số 35.

Rất tốt, còn sớm, cô còn có thời gian chuẩn bị một chút.

Cô xoa trái tim nhỏ vẫn chưa bình tĩnh lại, cô lấy giấy bảo vệ luận văn tốt nghiệp đã chuẩn bị trong túi xách.

Hôm nay bảo vệ luận văn tốt nghiệp rất thuận lợi.

Sau khi bảo vệ xong thì cuối cùng Đồng Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng bảo vệ luận văn tốt nghiệp chưa có kết quả ngay lúc đó, nhưng chỉ cần không có sơ suất thì sẽ thông qua, cuối cùng là giáo viên cho điểm số.

Đối với Đồng Tuệ Lâm mà nói, thông qua là được.

Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp kết thúc, trường học còn có việc, sau khi xong xuôi đã bảy giờ tối.

Đồng Tuệ Lâm ngân nga đi ra trường học, chỉ thấy người khác thì thầm gì đó.

“Wow, người đàn ông kia thật là đẹp trai!”

“Hình như là con lai!”

“Ferrari màu xanh lam!”

Ferrari màu xanh lam!

Quá phong cách!

Anh vẫn chưa đi?!

Đồng Tuệ Lâm lập tức chạy tới phía trước xe Ferrari, Âu Tử Duy ngồi ở ghế lái cầm điện thoại chơi game!

Cô gõ cửa kính: “Anh vẫn chưa đi sao?”

“Mẹ nó!” Âu Tử Duy ném điện thoại qua một bên: “Cuối cùng cô cũng ra ngoài!”

“Anh đang đợi tôi, đợi cả một ngày?” Đồng Tuệ Lâm ngạc nhiên hỏi.

“Đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, thế nào, có phải cô rất cảm động đúng không? Cảm động đến mức muốn ngủ với tôi...”

Đồng Tuệ Lâm đưa tay gõ đầu Âu Tử Duy một cái: “Mẹ nó, tôi coi anh là anh em, đậu má anh vẫn luôn muốn ngủ với tôi!”

Âu Tử Duy hừ một tiếng: “Lên xe, mời tôi ăn cơm!”

Hả?

Không phải đàn ông tới đón phụ nữ sẽ nói lên xe, mời cô ăn cơm sao?

Sao người đàn ông này lại đảo ngược rồi?

Nhưng Đồng Tuệ Lâm vẫn lên xe.

“Ngày mai cô có làm gì không?” Âu Tử Duy tùy ý hỏi một câu.

Đồng Tuệ Lâm vỗ trán: “Tôi quên rồi! Ngày mai tôi phải tham gia lễ đính hôn của Đồng Vân Thường và Thượng Quan Đằng! Tôi còn chưa chuẩn bị quần áo! Không xong rồi, nguy rồi!”

“Ôi trời ơi, cô nhóc rất là may mắn, đúng lúc tôi chuẩn bị lễ phục tặng cho khách hàng, cô lấy mặc trước đi.”

Âu Tử Duy chỉ hộp quà ở trên ghế phía sau.

Ánh mắt Đồng Tuệ Lâm lập tức trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Âu Tử Duy.

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status