Boss đại nhân ta thua rồi

Chương 22: Tổ chức D.A



- Ngươi nói sao, Bảo Hà bị bắt rồi à? - Người thần bí nhướn mày hỏi lại.

Triệu Tử Hào hoảng sợ, hai tay run rẩy, hai chân sắp đứng không vững nhưng ông ta vẫn bình tĩnh đáp:

- Ph...phải ạ.

- Hừm, giao có chút việc mà làm cũng không xong. - Người thần bí lạnh lũng nói, đi đến chiếc ghế dài bên cạnh thong thả ngồi xuống.

- Bây giờ phải làm sao ạ? - Triệu Tử Hào khúm núm đáp.

Người thần bí nhướn đôi mày, chân vắt thành chữ ngũ thong thả đáp:

- Ngươi đi dò la xem họ nhốt Bảo Hà ở đâu rồi phái ai tinh ranh đi cứu cô ta đi nếu mà cứu không được thì. - Người thần bí nhếch môi đưa tay xẹt ngang qua cổ.

- Dạ được.

Triệu Tử Hào cũng đã gần năm mươi lăn lộn trong gian hồ đã nhiều năm nhưng ông phải kiêng nể người này vì thế lực của hắn ta quá hùng hậu vì một phần con gái ông và vợ ông đang trong tầm kiểm soát của hắn.

..................**************************..........................

Tầng hầm...

- Nói không? Vũ lớn tiếng quát vào mặt Bảo Hà.

Cô ta vẫn im lặng không nói gì môi mím chặt đến sắp sử bật máu , khuôn mặt tái nhợt vết thương mới có, cũ có chằng chịt khắp người đang từ chút một mà thành sẹo.

- Quất mạnh vào.

Hàn Phong thong thả nâng ly rượu lên mà uống từng chút một như đang từ từ thưởng thức một vở kịch.

Một lằn roi lại in hằn lên làn da trắng mịn của cô, khoét một lằn dài rươm rướm máu. Bảo Hà vẫn lặng thinh không hé môi nữa chữ. Hàn Phong đặt ly rượu xuống bàn nhếch môi mỉm cười khinh bỉ sải bước lại chỗ cô ta, ánh mặt lanh lùng từ tốn nói:

- Vẫn không chịu khai sao?

Bảo Hà ngước gương mặt bầm tím hai bên má, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm vào Hàn Phong nhếch khóe môi.

- Fuck.

- Cô dám chửi tôi, xem ra tôi phải đích thân dạy dỗ cô rồi.

Hàn Phong vô tư nhếch một bên môi, lấy cây sắt đã nung nóng kế bên mà đưa gần vào gương mặt của Bảo Hà. Trên miếng sắt đỏ tươi, lửa tí tách nỗi lên cháy đỏ rực, Bảo Hà có chút hoảng sợ nhưng vẫn không nói gì. Hàn Phong nhếch môi từ từ ấn lên làn da trắng mịn của cô, làn da trong phút chốc đã sôi sùng sục đổi màu

- Á Á Á. Tiếng la hét thất thanh của Bảo Hà vang lên trong không trung mồ hôi đổ nhễ nhại trên khuôn mặt của cô ta.

- Sao có nói không? - Hàn Phong nhếch môi gương mặt của hắn ta như một hung thần ác bá bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

Bảo Hà rên rỉ quằn quại trên đất. Hàn Phong cười lớn, tiếng cười như ôn thần từ địa ngục vàng tới. Hắn cầm cây sắt ấy một lần nữa dí lên da của Bảo Hà, cô ta hét lên thất thanh, cây sắt nóng ấy bị hắn dí đúng ngay miệng vết thương của cô ta khiến Bảo Hà oằn mình đau đơn, nước mắt tuôn rơi lã chã nhưng tuyệt nhiên miệng vẫn im lặng. Hàn Phong nhếch môi thêm lần nữa hỏi lớn đồng thời tát cho cô ta 3 bạt tai lên mặt, máu từ khóe miệng trào ra phía ngoài, chảy liên tục xuống đất khiến Bảo hà ngất đi trong đau đớn.

- Cũng cứng miệng thật.

Hàn Phong rút ra một tờ khắn giất lau sạch hai tay rồi cũng Vũ bước ra ngoài.

- Anh Phong cứ thế này e rằng cô ta sẽ chết đấy. - Vũ cất tiếng nói.

Hàn Phong nhếch môi quăng đi cái khăn đã đầy máu của Bảo Hà, cười lạnh:

- Chưa chết được đâu sao tôi lại để cho con mồi chết được chưa, tôi đang vờn cô ta thôi.

- Vâng, tôi hiểu.

..................**********************..............

Trong lúc mơ mơ màng màng, trước mắt cô hiện về hình ảnh của quá khứ, số phận đầy hẩm hiu nghiệt ngã của cô ta.....

- Mày đứng lại con nhãi ranh chết tiệt kia. - Một người đàn ông không ngừng hét lên, rượt đuổi một cô bé tầm 7, 8 tuổi.

Cô bé với bộ quần áo cũ mèm rách nát trên người đang chạy thục mạng trên con phố đông, không một ai giúp cô gương mặt nhỏ nhăn tái nhợt lại. Trên tay cô cầm một ổ bánh mì đã bị bẩn đi, trong đầu cô nghĩ rằng nếu không may bị bắt lại cô chỉ có nước bầm mình với người đàn ông đó. Nhưng cô chỉ là một bé con thì làm sao mà chạy hơn sức của người lớn được cơ chứ; chỉ vỏn vẹn vài giây sau cô đã bị người đàn ông đó túm lại, tát mạnh vào gương mặt non nớt của cô. Người đàn ông đó không ngừng chửi rủa thậm tệ.

- Mày dám ăn cắp đồ của tao à con khốn.

Cô bé nước mắt chảy ròng ròng chắp hai tay vào nhau cầu xin người đàn ông:

- Xin hãy tha cho chau mấy ngày rồi cháu không có đồ ăn để ăn. Cháu cầu xin ông.

Nhưng người đàn ông đó giật mạnh tóc của cô bé, hét lớn:

- Mày mau đưa ổ bánh mì đó cho tao rồi biến đi, đưa đây.

Cô bé quỳ thụp xuống níu lấy ống quần của người đàn ông ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt:

- Cháu xin ông cho cháu đi mà ông, chau đói lắm ông ơi!

Người đàn ông đá văng cô bé sang một bên, giành lấy ổ bánh mì từ tay cô bé. Dù có đánh thế nào thì cô vẫn nắm khư khư không chịu buông. Người đàn ông liên tục chửi mắng, m.n trên đường đều chỉ ông ta nhưng ông ta vẫn cố giành lấy ổ bánh mì.

- Này ông kia làm gì thế hả? - Cậu bé chùng 10 tuổi chạy đến ôm cô bé vào lòng, xô ngã ông ta.

- Mày làm gì thế nhóc biến mau. - O6ng ta tức giận nói.

- Không. - Cậu bé ôm chặt cô hét lơn

- Vậy thì đừng trách tao. - Ong ta bẻ tay rắc rắc ý định đánh cô và câu nhưng tay vừa đưa xuống thì rắc.

Cánh tay ông ta bị bẻ ra phía sau khiến ông ta la lên oai oái.

- Á Mày làm gì vậy thằng kia.

- Simon. Cậu bé mỉm cười dắt tay cô gái chạy đến bên người đã hạ gục ông ta.

- Cô bé hoảng sợ khép mình sau lưng cậu đưa ánh nhìn sợ sệt về phía cậu.

Cậu bé mỉm cười nói:

- Không sao đâu.

Cô bé cười yếu ớt rồi gục xuống. Trước khi bất tình cô còn nghe rõ tiếng kêu của cậu bé....

Vài tiếng sau....

Cô bé mơ mơ màng màng tỉnh giấc, trước mắt cô là một căn phòng màu hồng nhạt vật dụng xung quanh như căn phòng dành cho công chúa. Cô thoáng hoảng sợ, kéo chăn ra với ý định bước đi nhưng chợt một tiếng nói vang lên:

- Em định đi đâu?

Cô bé đưng im một lúc nhìn cậu đang bê tô cháo nóng trên tay còn đang nghi ngút khói thì bất giác liếm môi, đã mấy ngày rồi cô bé chưa ăn gì nên cảm thấy rất đói. Cậu bé nhìn cô rồi mỉm cười đặt tô cháo lên bàn, kéo cô bé ngồi xuống.

- Em ăn đi.

Cô bé nhìn cậu bé đang mỉm cười dịu dàng rồi nhìn sang tô cháo nóng hổi thì cầm muỗng lên và bắt đầu ăn ngấu nghiếng.

- Ax ax .

- Em ăn từ từ thôi chờ anh lấy nước.

Cô ăn nanh qua nên bị sặc, câu dịu dàng vỗ lưng cô rồi đưa ly nước đến trước mặt. Cô lập tức vơ lấy uống nhanh, rồi mỉm cười nói:

- Cảm ơn. Em là Bùi Bảo Hà.

- Chào em, anh là Hoàng Gia Khang.

Cô và cậu đã quen nhau từ đó. Mỗi ngày họ đều bên nhau, chăm sóc nhau cùng nhau chơi đùa cho đến một ngày cô tròn 18 tuổi.

- Khang anh đưa tay xa hơn chút nữa đi sắp tới rồi đó. - Bảo Hà chĩ tay lên , nét mặt mong đợi nhìn Gia khang.

- Được rồi em chờ anh tí nào. - Gia Khang nhìn xuống mỉm cười thật tươi với Bảo hà rồi cậu ta vươn tay ra xa, trèo lên một chút nhưng không may trượt chân ngã xuống đập đầu bất tỉnh.

- Á Á Á.- Gia Khang anh sao hế, Gia Khang.

Thế là Gia Khang bị đưa vào bệnh viên hằng ngày cô đều đến thăm mong sao cậu có thể mau chóng hồi phục để chơi với cô.

Cô còn nhớ rõ trời hôm đó rất xanh, nắng ấm áp bao phủ cả bệnh viện cô bước nhanh đến phòng bệnh mong có thể mau chóng gặp Gia Khang. Từ xa cô đã nghe tiếng đập phá đồ đạc, cô bước nhanh đến sợ sẽ có chuyện gì không may với cậu.

- Các người ra ngoài đi ra ngoài hết đi á á á.

Từ xa cô đã nghe thấy tiếng Gia Khang, vộ vàng xoay nắm cửa bước vào. Trước mặt cô là căn phòng với đầy mảnh vở của vật dụng hằng ngày, Gia Khang đang ôm đầu trên giường oằn oại, cô đi đến cạnh Gia Khang:

- Gia Khang anh không sao chứ?

Gia Khang ngồi trên giường bệnh, trên đầu quấn một vải băng trắng, cậu nhìn cô lạnh lùng:

- Gia Khang là ai?

Bảo Hà sượng mặt, các cơ thần kinh trong não cô như ngừng hoạt động, cô lay tay Gia Khang ngờ vực nói:

- Gia Khang anh sao vậy, đừng làm em sợ. Bác sĩ bác sĩ ơi.

Gia Khang nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh chưa từng có điên cuồng bóp lấy vai cô khiến Bảo Hà đau đến mức muốn ngất đi

- Tôi hỏi Gia Khang là ai. Gia Khang là ai???

Trong lúc Bảo Hà đang trong tình trạng ngơ ngác thì Simon đã bước vào nói:

- Thiếu gia cậu hãy bình tỉnh lại. Bảo Hà cô ra ngoài với tôi.

Cô chỉ biết làm theo lời của Simon hoàn toàn không hề biết gì nữa. Cô ngơ ngơ ngác ngác đi ra ngoài, trong phòng bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho Gia Khang nhưng cậu ta vẫn nói Gia Khang là ai cho đến lúc ngủ.

- Cô cũng thấy tình trạng cùa thiếu gia rồi đấy, tôi nghĩ cũng đã đến lúc cô phải rời khỏi cậu ấy rồi.

Bảo Hà chết lặng, cô nhìn Simon rồi cất tiếng hỏi sau một khoảng lặng dài:

- Anh ấy ngã nặng thế sao?

Simon xoa xoa thái dương ánh mắt sầu não:

- Phải. Hoàng phu nhân muốn cô rời khỏi cậu ấy càng xa càng tốt.

Bảo Hà bật khóc nức nở ,nước mắt không ngừng nhỏ xuống lòng bàn tay đang nắm chặt.

- Tôi...Tôi không thể.

- Tôi cũng không muốn thế nhưng đó không phải là việc mà chúng ta muốn là được. Cô mau về thu xếp đồ đạc đi, phu nhân sẽ không bạc đãi cô đâu.

Bảo Hà cắn môi đến bật máu cố gắng nuốt đi tiếng nấc dài. Simon thở dài thườn thượt ánh nhìn xa xăm.

- Thật ra thiếu gia rất thích cô vì cô muốn yên ổn đến nơi dành riêng cho hai người nên thiếu gia đã từ bỏ địa vị của mình và cải nhau với phu nhận. Bây giờ nếu thiếu gia nhớ ra cô thì chắc chắn sẽ không thừa kế sản nghiệp nữa, phu nhân mong cô hiểu cho bà ấy.

Đến lúc này Bảo Hà không thể kiềm được tiếng nấc nữa, nước mắt đắng ngắt hòa vào vị máu tanh tưởi khiến cô cảm thấy khó chịu vô cùng không ngừng ho sặc sụa đau đớn nói:

- Xin ngài hãy cho tôi ở cạnh Gia Khang muốn tôi làm gì cũng được. Tôi nhất định sẽ không để anh ấy nhớ ra tôi. Tôi sẽ làm nô lệ cho anh ấy.

Simon lắc đầu.

- Con người khi còn hỉ nộ ái ố thì sẽ mãi mãi không bao giờ tự bỏ người mình yêu chỉ sợ cô quá quan tâm cậu ấy sẽ khiến cậu ấy sinh tình thêm một lần nữa.

- Tôi sẽ từ bỏ tất cả ngay cả hỉ nộ ái ố tôi cũng sẽ từ bỏ.

- Bằng cách nào?

- Tôi sẽ không tiếp xúc với ai, dù gì thì anh ấy cũng cần 2 năm để điều chỉnh lại trí nhớ xin hãy cho tôi hai nắm tôi nhất định quên được cảm xúc.

Simon ngạc nhiên, cô gái này thật mạnh mẽ thật khiến ông phải khâm phục. Vì để ở cạnh người mình yêu mà bất chấp tất cả ngay cả hỉ nộ ái ố cũng có thể từ bỏ. Simon thở dài nói:

- Hỡi thế gian tình là gì mà lại khiến con người ta co thể bất chấp hi sinh bản thân mình....

......................******************...............

2 năm sau.............. ( Bảo Hà 20 tuổi, Gia Khang 22 tuổi)

- Kính chào chủ thượng - Bảo Hà cúi đầu cung kính trước Gia Khang.

- Ừ, ta có việc cần ngươi làm. - Gia Khang đeo chiếc mặt nạ quỷ áo choàng đen mịt lạnh lùng nói

- Xin chủ thượng tùy ý sai bảo.

- Hạ gục Hàn Phong, chia rẻ Uyển Nhi và hắn.

.......................********************************.....................................

Cô mở mắt ra vì người nào đó đã kêu cô dậy đánh thức cô khỏi kí ức mà cô vốn dỉ muốn quên đi. Hắn mặc áo đen , một miếng vải cũng đen nốt che kín mặt nói với cô.

- Cô đã khai chưa?

Bảo Hà lắc đầu giọng nói yếu ớt:

- Chưa.

Người đó đỡ cô đứng dậy rồi dìu ra ngoài nhưng thật không may người của Hàn Phong đã bao vây tất cả. Hàn Phong mỉm cười nhếch khóe môi:

- Wow, so good. Thêm một con mồi tự động sa vào lưới, bắt hết lại.

Họ bị bắt vào tầng hầm lúc nãy, Hàn Phong biết cho dù có làm cách nào thì bảo Hà cũng không nói chi bằng tra khảo còn mồi vừa bắt được còn hơn. Hàn Phong ngồi như ông Hoàng trên chiếc ghế dài, hơi cúi người xuống vắt chéo hai chân.

- Khai hay bị tra tấn.

- Khôn gkhai. - Người vừa bị bắt nói lơn.

Hàn Phong vỗ tay cười ha hả rồi búng tách một tiếng, cây sắt đang cháy dí sát vào khuôn mặt tên đó.

Tên đo hoàng sợ vội khai:

- Xin đừng tôi khai.

Lúc này Bảo Hà mơi lên tiếng, giọng nói vô lực:

- Đồ phản bội.

Hàn Phong nghe thế thì nhíu đôi mày mỉm cười khinh bỉ:

- Hắn là thông minh đây không ngu ngốc như cô, biết thuận theo ý trời. Cô mau câm miệng.

- Hừ. Bảo Hà phun nước bọt xuống sàn.

Hàn Phpong tức giận, hắn sống đến bây giờ thì đây là lần đầu có kẻ dám sỉ nhục hắn hừ :

- Giết cô ta cho tôi. Còn ngươi mau khai đi.

Tên đó lắp bắp nói:

- Là...là tổ chức D.A

Hàn Phong nhíu mày nói:

- Vũ lập tức điều tra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status