Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 1487: Trả thanh ti lại cho em

Ởtrước mặt mọi người, Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi chỉ hôn nhẹ một cái, hai người đều rất kiềm chế, họ không muốn để người khác thưởng thức niềm đam mê khi được kết hôn được, mấy chuyện này đương nhiên phải về nhà, đóng cửa lại chứ.

Tô Ngưng Mi ném bó hoa trên tay đi, một đám người cùng đến bắt hoa, cuối cùng bị một chàng trai trẻ bắt được, đó hình như là một trong các thuộc hạ của Du Dực.

Nghi thức hôn lễ chính thức kết thúc, người chủ trì vừa nói xong, mấy anh em của Tô gia, Nhạc Thính Phong, Lộ Tu Triệt gần như đồng thời cùng lúc xông đến, cả đám người vây quanh Tô Tiểu Lục.

Tiểu tử thối, cuối cùng có thể dạy dỗ em rồi.

Mấy cậu nhóc đứng thành một đoàn, người lớn trong nhà căn bản đều không quản họ, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, đối với họ mà nói, đây đều là chuyện thường thấy, dù sao bọn chúng ra tay cũng có chừng mực cả.

Thế nên, Tô Tiểu Lục bị các anh vây lấy, liên tiếp xin cứu mạng, nhưng chẳng có ai để ý đến cậu.

Cuối cùng vẫn là Thanh Ti thật sự không nhìn nổi nữa, nói: “Đừng đánh nữa, các anh đông người như vậy ức hiếp Tiểu Lục không tốt đâu.”

Sau khi cô bé nói xong, một đám mấy anh trai, lập tức dừng tay, đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình.

Tô Tiểu Tam mỉm cười nói với Thanh Ti: “Em gái, bọn anh đâu có ức hiếp nó, bọn anh chỉ đang đùa với Tiểu Lục thôi. Em xem bọn anh đâu phải kiểu người ức hiếp người khác chứ, có phải không Tiểu Lục.”

Tiểu Lục bị xách lên, quần áo trên người cũng đã nhăn nheo hết rồi, chiếc nơ nhỏ cài cổ cũng chẳng thấy đâu nữa, mái tóc bóng lưỡng ban sáng, giờ đã lộn xộn, trên mặt tuy không có vết thương gì, nhưng trên người, thì khó mà nói được.

Cậu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Thanh Ti: “Em gái...”

Tô Tiểu Tam bịt miệng Tô Tiểu Lục lại: “Em xem, bọn anh đâu có làm gì Tiểu Lục đâu.”

Tô Tiểu Tứ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu tử này, cả ngày chỉ giỏi la hét, Tiểu Ngũ là đứa thật thà nhất, không tim em hỏi em ấy xem.”

Tô Tiểu Ngũ gật đầu, ừm, cậu chính là người thật thà nhất.

Tô Tiểu Lục giãy giụa, nói, Tô Tiểu Ngũ là người ra tay nặng nhất.

Trên gương mặt Thanh Ti cuối cùng cũng nở nụ cười: “Vậy thả Tiểu Lục ra đi, chúng ta có thể đi ăn rồi.”

Nhạc Thính Phong một bước bước nhanh đến, nắm lấy tay Thanh Ti: “Đi, anh đưa em đi ăn món ngon.”

“Anh cũng đi...”

“Anh cũng đi...”

Mấy cậu nhóc nhà Tô gia liền lập tức bỏ lại Tô Tiểu Lục, đuổi theo Thanh Ti.

Bên phía Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi, hai người thay một bộ lễ phục chính thức xong, đang chuẩn bị kính trà cho trưởng bối hai nhà.

Thanh Ti và Tô Tiểu Lục lại bị đẩy ra, phụ trách bê trà cho họ.

Chỉ là, mái tóc của Tô Tiểu Lục làm sao cũng không chịu ngay ngắn lại được.

Tuy sớm đã quen biết nhau, nhưng nghi thức này nói sao cũng cần phải có.

Hai người quỳ xuống, ba mẹ hai bên ngồi ở phía trên, lần lượt gọi ba mẹ, kính trà, rồi nhận lì xì.

Trong tiếng chúc phúc của tất cả quan khách, hai người đứng dậy.

Nghi thức cần làm đều đã làm xong, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Tô Ngưng Mi dựa vào người Hạ An Lan, “Ông xã mệt quá, đau chân, lưng cũng đau.”

Hạ An Lan ôm lấy cô: “Ráng chịu một chút, tối về anh sẽ xoa bóp cho em.”

Tô Ngưng Mi cười híp cả mắt: “Ừm, về em cũng sẽ xoa bóp lưng cho anh.”

Nhạc Thính Phong nhìn thấy dáng vẻ dính chặt như keo của hai người, bĩu môi, trừng mắt, xoay người định kéo Thanh Ti đi, nhưng… Hả, người đâu rồi?

Cậu tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy Thanh Ti đã bị Tô Trảm đưa đi rồi, cậu cắn răng mắng một tiếng, lập tức đuổi theo, “Này, Tô Trảm, trả Thanh Ti lại cho em.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status