Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 1567: Chúng ta về nhà

Trong lòng Lộ lão gia có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy Lộ Tu Triệt tạm biệt mới mỗi người, lại cầm lên, một ít đồ ăn Nhiếp Thu Sính chuẩn bị cho cậu, lúc này mới đi tới trước mặt ông nói: “Ông nội, chúng ta đi thôi.”

Lộ lão gia phản ứng lại rất nhanh: “Được... chúng ta về nhà.”

“Lại lần nữa cảm ơn các vị, cảm ơn sự giúp đỡ và chăm sóc của mọi người với Tiểu Triệt. Lộ gia chúng tôi cảm kích vô cùng. Còn đứa con trai không ra gì đó của tôi, tôi nhất định sẽ từ từ dạy dỗ nó, xin mọi người yên tâm. Nếu nó vẫn không biết hối cải, Lộ gia chúng tôi sẽ không có đứa con như vậy.”

Hạ lão gia nói: “Ông Lộ, nghiêm trọng rồi, cái này thật sự nghiêm trọng rồi...”

“Cái này ông đừng nói nữa, việc này không chỉ là vì nó nói năng không khiêm tốn, mà là xấu từ trong bản chất. Cháu đây là ân nhân cứu mạng của con trai nó, đây là ân tình lớn biết bao, nó không biết cảm ơn thì thôi, lại còn có thể nói ra lời như thế, đây không phải việc nhỏ. Hôm nay tôi không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây, đợi tôi dạy dỗ xong thứ đó, tôi nhất định lại mang nó cho cháu đây, xin lỗi mọi người, ông Hạ tôi đi đây, mọi người dừng bước.”

Nói xong Lộ lão gia đưa Lộ Tu Triệt rời khỏi Hạ gia, ông đi rất nhanh, hình như sợ đi chậm một chút, biểu cảm trên mặt sẽ không khống chế được.

Du Dực không để Hạ lão gia ra ngoài, tự mình bước theo chầm chậm phía sau.

Chỉ thấy Lộ lão gia vừa ra cửa, không nói lời thứ hai, giơ gậy lên đánh vào Lộ Hướng Đông đang đợi bên ngoài.

Trên lưng Lộ Hướng Đông vốn đã có vết thương, vừa lạnh vừa đau, kết quả, lại bị đánh một gậy, đau tới kêu lên một tiếng ai yoo.

Du Dực ở phía sau nói một tiếng: “Lộ lão gia bớt giận, bớt giận...”

Nhưng, miệng nói, người lại căn bản không đi lên kéo lại.

Lộ lão gia thu lấy gậy, ông không còn tâm trạng để người khác thấy việc xấu nhà mình, “Để cháu chê cười rồi, cháu mau về đi, không cần tiễn nữa, chúng ta đi trước đây.”

Du Dực gật đầu: “Được, bác đi từ từ, có thời gian thường xuyên tới chơi.”

Lộ Tu Triệt vẫy tay tạm biệt anh: “Chú Du tạm biệt.”

Du Dực gật đầu: “Tạm biệt, đừng quên những thứ ta dạy cho cháu đó.”

Lộ Tu Triệt ngồi lên xe, bỏ cửa xe xuống vẫy tay với Du Dực: “Cháu yên tâm đi, cháu nhất định sẽ không quên.”

Lộ lão gia dùng gậy chọc mạnh một cái vào vai Lộ Hướng Đông: “Còn không mau lái xe.”

Lộ Hướng Đông đau tới mức trên người đều toát mồ hôi lạnh, tay run rẩy, thử mấy lần mới sang được số, sau đó chân đạp ga, kết quả quên đặt thắng tay, xe không chạy.

Lộ Hướng Đông chân tay lúng túng đặt thắng tay, kết quả tắt lửa rồi.

Du Dực đứng ở cửa lớn nhìn, còn cười híp mắt hỏi: “Có cần giúp không?”

Lộ Hướng Đông lắp bắp nói: “Không... không cần đâu, cảm ơn...”

Liên tục thử mấy lần, xe vẫn không chạy, ông cụ đã ở phía sau dùng gậy, chọc hắn không biết bao nhiêu lần.

Lên đường rồi, Lộ Hướng Đông căn bản không thở phào, hắn trái lại càng căng thẳng hơn, vì hắn biết... điều đáng sợ nhất còn chưa tới.

Sau khi ba hắn đi ra, không nói lời nào đã cho hắn một gậy trước, quà cũng không đặt xuống, đã bảo hắn đi nhanh, đây rõ ràng là biểu hiện của nộ hỏa đang thiêu đốt, khẳng định là biết chuyện giở trò say xỉn hôm trước của hắn rồi, điều này có nghĩa là, sau khi trở về... ngày tàn của hắn sắp tới rồi, hắn có thể không nhìn thấy mặt trời ngày mai rồi.

Lộ Hướng Đông càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng run, khi lái xe xe luôn đi theo hình rắn lượn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status